Lê Hoàng An đã nắm bắt đúng tâm trạng của Phan Huỳnh Bảo, nhìn thấy gạt tàn bị ném tới, anh ta nhanh chóng nghiêng người né tránh. Gạt tàn rơi mạnh xuống nền đất, phát ra một âm thanh vang dội rồi sau đó tan vỡ thành từng mảnh nhỏ trên sàn nhà. Liê Hoàng An hoàng hốt vỗ ngực mình, thở ra một hơi an ủi: “Nguy hiểm thật, suýt chút nữa thì trên ót đã thủng một lỗ lớn rồi."
Sắc mặt Phan Huỳnh Bảo sầm xuống thâm độc nhìn Lê Hoàng An, anh ấy nhắc hai chân định rời khỏi đó nhưng lại bị Lê Hoàng An gọi trở ngược lại.
“Bây giờ Lê Châu Sa và Lâm Thanh Tùng đang ở Milan thử áo cưới, anh có muốn đi qua xem thừ dángvẻ mặc áo cưới của Lê Châu Sa không? Tôi khuyên anh tốt nhất bây giờ nên đi qua đó đi, biết đâu còn có thể thấy được dáng vẻ ngọt ngào của Lâm Thanh Tùng và Le Châu Sa đó
“Am." Phan Huỳnh Bảo sầm mặt, sau khi đi ra khỏi cửa thì giơ tay đóng lại thật mạnh, phát ra một tiếng vang cực kỳ chói tại.
Lê Hoàng An nhìn cánh cửa bên ngoài không ngừng run lên vì sự trút giận của Phan Huỳnh Bảo thì sầm mặt lại, khẽ lắc đầu, trong lòng thầm nói.
Rõ ràng là ghen điên lên được, giả vờ cái gì chứ? Không giả vờ thì sẽ chết à?
Khi Phan Huỳnh Bảo một mình lái xe đến tiệm áo cưới Milan thì nhìn thấy xe của Lê Châu Sa và Lâm Thanh Tùng đậu trước cửa tiệm áo cưới.
Vào giờ phút này, trái tim Phan Huỳnh Bảo cứ như bị thứ gì đó cuốn lấy, từ từ siết chặt lại.
Bản tay đặt trên tay lái ở anh ấy vô thức nắm chặt, sắc mặt hiện lên vẻ u ám quỷ quyệt.
Sau khi anh ấy dừng xe lại trên con đường đối diện thì mở cửa xe ra, bước xuống.
vốn đối gương mặt của anh ấy đã rất dễ nhìn, tuy rằng lần trong đám đông nhưng cũng không ít ngườiliếc mắt nhìn sang.
Phan Huỳnh Bảo làm như không thấy ánh mắt của những người ở đó, anh ấy chỉ nép mình vào trong một góc tối, yên lặng nhìn vào tiệm áo cưới đối diện.
Lê Châu Sa đang chọn áo cưới, mà Lâm Thanh Tùng lại đứng bên cạnh cô ấy, trên gương mặt tuấn mỹ kia hiện lên vẻ hạnh phúc, dịu dàng trò chuyện với Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa luôn luôn trả lời lại Lâm Thanh Tùng, đáy mắt hiện lên ánh sáng vui vẻ.
Hô hấp của Phan Huỳnh Bảo từ từ trở nên dồn dập hơn, anh ấy cảm thấy loại cảm giác này như sắp nuốt chứng lấy mình vậy.
Anh ấy rất đau... thậm chí là rất khó chịu.
Anh ấy không biết rốt cuộc mình phải làm sao mới có thể khống chế loại tâm trạng này lại được, loại cảm giác này cứ như thủy triều trào phun, không cách nào có thể ngăn cản được.
Lê Châu Sa đổi một bộ áo cưới khác, tuy rằng chiếc váy cưới này không hoa lệ cho lắm nhưng lại toát lên vẻ ưu nhã khác biệt.
Vào lúc Là Chậu Sa bước ra, Phan Huỳnh Bảo tựa như nhìn thấy lại khung cảnh ban đầu mình và cô ấy kết hôn vậy. Lê Châu Sa văn xinh đẹp như ngày nào,chỉ là bây giờ người đàn ông đứng bên cạnh cô ấy không còn là anh ấy nữa.
Phan Huỳnh Bảo nhìn chăm chăm vào người Lê Châu Sa, nhìn rất lâu rất lâu, sau đó từ từ ngồi xổm người xuống, dùng tay phải nắm chặt lấy phần áo trước ngực mình rồi thở hồn hồn kịch liệt.
Trên gương mặt người đàn ông mang theo chút thống khổ nhàn nhạt.
Ánh mắt anh ấy dần dần trở nên đỏ thẫm, đau khổ nhìn về phía Lê Châu Sa cách đó không xa.
Châu Sa... Châu Sa...
Cơn đau đớn hóa thành lưỡi dao sắc bén đâm mạnh vào tim Phan Huỳnh Bảo, dường như muốn đậm thùng xuyên qua cả linh hồn anh ấy vậy.
Anh ấy đưa tay ra muốn nắm lấy Lê Châu Sa, thể nhưng chỉ có thể nhìn thấy cô ấy dựa vào người Lâm Thanh Tùng cười khanh khách, gương mặt hiện lên vẻ hạnh phúc ngập tràn.
Cuối cùng, Phan Huỳnh Bảo sợ phải nhìn thấy Lê Châu Sa trở thành vợ của người đàn ông khác, sợ cô ấy sẽ nằm dưới thân người đàn ông khác mà rên vì kiều
Anh ấy lào đảo, khó khăn đứng dậy, sau đónghiêng ngà rời đi.
Trong cửa tiệm áo cưới,
Trái tim Lê Châu Sa đau nhói, cô ấy lấy tay đè lên ngực rồi đưa mắt nhìn về phía con đường đối diện.
Tuy nhiên, vào giờ phút này trên con đường đối diện không hề có một bóng người, hoàn toàn không có gì cả. Gương mặt Lê Châu Sa tràn ngập sự hốt hoảng lẫn bị thương, cô ấy yên tĩnh nhìn về phía đường bên kia, cả người lâm vào trạng thái thẫn thờ.
"Sao vậy?" Lâm Thanh Tùng nhận ra sự kỳ lạ của Lê Châu Sa, lo lắng ôm lấy hồng cô ấy.
Lê Châu Sa hoàn hồn lại, vẻ mặt cô ấy trống rỗng giống như linh hồn đã không còn ở đây nữa. Lâm Thanh Tùng thấy vậy, tâm trạng dần dần trở nên lo lắng không yên.
“Anh ấy đã đến." Lê Châu Sa quay đầu lại, thả tay xuống rồi cắn môi nói với Lâm Thanh Tùng.
Lâm Thanh Tùng hiểu rõ “anh ấy" trong miệng Lê Châu Sa là ai, ánh mắt anh ấy tối sầm nhìn về phía con đường đối diện. Thế nhưng trên đường phố ngoài kia nɠɵạı trừ người đi đường ra thì không còn gì nữa.
“Có lẽ em suy nghĩ nhiều thôi, ở bên kia không có ai cả" Lâm Thanh Tùng nghỉ hoặc nhìn Lê Châu Sa, lắcđầu nói.
“Không, em có thể cảm nhận được, anh ấy đã đến đây." Lê Châu Sa bình tĩnh nhìn Lâm Thanh Tùng.
Lâm Thanh Tùng thấy ánh mắt cố chấp của Lê Châu Sa, trong mắt hiện lên chút bị thương. Lúc này, nhiếp ảnh gia gọi Lê Châu Sa và Lâm Thanh Tùng đến chụp hình, Lê Châu Sa lắc lắc đầu cố gắng xóa bỏ mọi suy nghĩ trong đầu đi, sau đó kéo anh ấy đi chụp hình.
Phan Huỳnh Bào... anh không chịu ra đây gặp em, vậy thì em sẽ dùng cách thức này ép buộc anh. Nếu như anh cứ như vậy, một mực trốn chạy không chịu đi ra, vậy thì em cũng không kiên trì nữa, em sẽ thật sự gả cho Lâm Thanh Tùng, trở thành vợ của anh ấy. Sau đó, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt! Lê Châu Sa em cũng sẽ không quấn lấy anh nữa.
"Đủ rồi, anh còn muốn uống đến khi nào chứ?" Sau khi Lê Hoàng An biết Phan Huỳnh Bảo một mình đến quán bar uống rượu thì tức giận đến mức phát điện. Phan Huỳnh Bảo vẫn luôn che giấu thân phận, bây giờ công khai xuất hiện ở quán bar như vậy, chẳng phải muốn người khác biết anh ấy vẫn chưa chết sao?
Lúc anh ta đến nơi, Phan Huỳnh Bảo đang uống rượu, phải nói là liều mạng rót rượu vào người.
Lê Hoàng An đã thật sự coi thường anh ay rồi,không ngờ anh ấy lại đối xử với bản thân mình như vậy. Vì thế, anh ta nhanh chân đi về phía trước, đoạt lấy lý rượu trong tay Phan Huỳnh Bảo.
Ly rượu bị Lê Hoàng An đoạt đi, sắc mặt Phần Huỳnh Bảo lập tức trở nên u ám. Đôi mắt màu xanh lục kia lỏe lên ánh sáng mờ nhạt, âm thanh trầm thấp khăn khăn vang lên.
“Trả rượu lại cho tôi.” Phan Huỳnh Bảo lảo đảo lắc lư đứng dậy khỏi ghế salon, liếc mắt nhìn sang Lê Hoàng An rồi giận dữ hét lên.
Lê Hoàng An sầm mặt xuống, sau khi hít thở sâu một hơi bèn cắn răng nghiến lợi nói: “Anh nhìn xem bản thân mình hiện tại thế nào đi? Chẳng phải anh nói không quan tâm nữa sao? Phan Huỳnh Bảo, anh đừng quên tất cả những chuyện này đều do anh thúc đẩy mà nên. Anh đã nói chỉ cần Lê Châu Sa có thể gả cho người đàn ông khác thì anh mới có thể yên tâm được bây giờ Lê Châu Sa đã tiến về phía trước một bước theo ý anh rồi đấy, không phải anh nên vui vẻ mới đúng sao? Tại sao lại ở đây uống rượu giải sầu chứ?"
"Được, anh uống đi, uống cho chết đi. Dù sao thì vốn dĩ anh cũng là người chết mà, sau khi anh chết rồi thì Lê Châu Sa sẽ âu yếm bên cạnh Lâm Thanh Tùng, đứa trẻ kia sẽ biến thành con của Lâm Thanh Tùng Lê Châu Sa còn sẽ mang thai con của Lâm Thanh Tùng nữa đấy, đến lúc đó thì ngay cả anh là ai, nói không chừng Lê Châu Sa cũng không nhớ ra đầu. Anh cứ tiếp tục ở đây mà uống cho đã đi."
Lời nói của Lê Hoàng An khiến hành cuồng của Phan Huỳnh Bảo từ từ dừng lại. ông điên
Anh ấy bóp chặt cái lý trong tay, tức giận ném ly rượu xuống đất. Ngay lập tức, âm thanh vang dội truyền đến dọa Lê Hoàng An giật nảy mình.
Lê Hoàng An nhìn vào gương mặt kinh khủng kia của Phan Huỳnh Bảo bèn thờ dài một hơi, ngồi xổm xuống đất nói với anh ấy: “Thật sự khó chịu lắm đúng không? Có muốn nhận lại Lê Châu Sa không? Cô ấy vẫn luôn đợi anh đấy, anh đừng cố chấp nữa, cô ấy không để ý những chuyện này đâu."
“Nhưng mà tôi để ý" Phan Huỳnh Bảo khổ sở năm lấy tác minh, sau đó đưa mắt nhìn vào khoảng không bên tay trái của mình.“Cậu có biết mỗi khi tôi nhìn vào cánh tay này thì có cảm giác gì không? Tôi đã không còn là Phan Huỳnh Bào của trước kia nữa rồi, bây giờ tôi chính là một người tàn phế. Lê Châu Sa xứng đáng với một người đàn ông tốt hơn."
"Nếu như anh thật sự nghĩ như vậy thì bây giờ anh đang làm gì đây?" Lê Hoàng An hít sâu một hơi, trực tiếp vạch trần anh ấy.
Phan Huỳnh Bảo không còn lời nào để nói, gương mặt anh ấy tối sầm xuống.
"Được rồi, cứ theo ý của anh đi. Dù sao thì Lê Châu Sa cũng sắp kết hôn với Lâm Thanh Tùng rồi, sau khi hai người họ kết hôn thì sẽ ở cùng nhau. Nếu như anh cảm thấy như vậy là tốt nhất đối với Lê Châu Sa thì cứ như thế, tất cả đều là anh tự mình lựa chọn "
Lê Hoàng An nói xong thì lập tức rời khỏi phòng
bao.
Phan Huỳnh Bảo ngồi trên sàn nhà, thống khổ ôm lấy đầu mình. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Phan Huỳnh Bảo giống như phát điện xông thẳng ra ngoài.
Châu Sa... anh rất nhớ em... Châu Sa
Phan Huỳnh Bảo lào đảo lắc lư vọt ra khỏi quán bar, một mình chạy đến chỗ ở của Lê Châu Sa.Buổi tối, ở đây rất yên tỉnh, ánh đèn từ trong sân hắt ra khiến nơi này càng tăng thêm vẻ cô độc.
Phan Huỳnh Bảo thuần thục mở cửa ngoài ra, chia khóa ở đây đều là do Lê Hoàng An dùng một số thủ đoạn đặc biệt để lấy về cho anh ấy.
Phan Huỳnh Bảo vẫn luôn giữ những chiếc chia khóa này.
Lê Hoàng An hiểu rất rõ Phan Huỳnh Bảo sẽ tuyệt đối không dễ dàng buông bỏ Lê Châu Sa như vậy, Phan Huỳnh Bảo rất nhớ Lê Châu Sa, muốn được ở bên cạnh cô ấy cho nên Lê Hoàng An đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ.
khi Phan Huỳnh Bảo bước vào, phòng khách trống trơn không có một ai.
Phan Huỳnh Bảo mím môi, một mình lặng lẽ đi lên lầu. Lê Hoàng An đã từng nói phòng của Lê Châu Sa là căn phòng thứ ba dọc theo hành lang.
Ảnh mắt Phan Huỳnh Bảo nặng nề nhìn về phía căn phòng của Lê Châu Sa, nhẹ nhàng mở cửa ra thì ngay lập tức nghe thấy một âm thanh bị bộ của trẻ con.
Phan Huỳnh Bảo nhìn thấy đứa bé dạng nằm trong nôi vẫy vẫy tay chào mình, anh ấy nhẹ nhàng cong môi cười, ánh mắt cũng bất giác trở nên dịu dàng hơn.Con của anh ấy trông rất dễ thương.
Đứa bé nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo đi vào, vẻ mặt vô cùng hưng phần quơ quơ cánh tay giống như biết người này chính là bố của mình vậy.
Phan Huỳnh Bảo đi đến cạnh giường, ôm đứa bé vào lòng rồi hôn lên khỏe mắt con nhỏ. Mùi rượu nắng nặc trên người anh mang theo cảm giác lâng lâng khó tả khiến cho đứa bé hơi choáng váng.
“Nhóc con, là bố đây, con nhận ra bố không?" Phan Huỳnh Bảo xoa xoay gương mặt đứa bé, nhẹ giọng nói.
Trong phòng tắm cách đó không xa có tiếng nước chảy, Lê Châu Sa đang tắm.
Phan Huỳnh Bảo đặt lại đứa bé xuống giường, tắt dèn di.
Lê Châu Sa vừa mới tắm xong nên muốn cầm lấy áo ngủ mặc vào, thế nhưng cả căn phòng lại ngập tràn trong bóng tối.
Lê Châu Sa hoàng sợ, lập tức gọi về phía cửa "Gạo lẻ, là em sao? Làm phiên em ra ngoài xem thử có chuyện gì xảy ra được không, tại sao lại mất điện rồi?".Vừa rồi lúc Lê Châu Sa tắm có nghe thấy tiếng mở cửa, vì thế cô ấy nghĩ rằng có lẽ là Trần Thanh Thảo đi vào chơi với em bé.
Thế nhưng bên ngoài không có ai trả lời Lê Châu Sa, cô ấy có chút nghi ngờ bèn mò lấy quần áo ngủ treo bên cạnh. Vào lúc vừa đình mặc vào thì cửa phòng tắm đã bị mở ra.