Lê Châu Sa ngẩng đầu nũng nịu nhìn Phan Huỳnh Bảo.
“Em muốn ăn gì?” Phan Huỳnh Bảo thích nhìn dáng vẻ nũng nịu của cô ấy, anh ấy giơ tay lên nhẹ nhàng xoa mặt Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa chớp mắt, sau khi suy nghĩ xong thì lập tức cong môi nói: “Chỉ cần là anh làm, em đều thích.”
Gương mặt vốn lạnh lùng của Phan Huỳnh Bảo chậm rãi hiện ra một nụ cười nhẹ.
Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Phan Huỳnh Bảo, tâm trạng của Lê Châu Sa cũng dịu đi rất nhiều.
Sau khi Phan Huỳnh Bảo ra ngoài, Lê Châu Sa cầm điện thoại lên và gửi một tin nhắn cho Trương Thiên Toàn.
“Ở đâu?”
Ngay sau đó, một tin nhắn lập tức được gửi đến điện thoại, Trương Thiên Toàn gửi một địa chỉ cho Lê Châu Sa.
Cô ấy nhìn địa chỉ trên điện thoại, ánh mắt chợt lạnh hơn.
Trương Thiên Toàn còn muốn làm gì nữa? Lê Châu Sa vốn dĩ có thể không để ý đến Trương Thiên Toàn nhưng người đàn ông này nói được thì làm được, nếu Lê Châu Sa khiến Trương Thiên Toàn điên lên thì Phan Huỳnh Bảo sẽ bị tổn thương.
Trên thực tế, sau khi Trương Thiên Toàn xuất hiện, anh ta đã phá hủy mối quan hệ giữa hai người Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa, người đàn ông này quả là thâm sâu khó lường mà.
“Anh ba, sao anh không ở trong phòng với chị dâu?” Trần Thanh Thảo vì nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa thân mật với nhau nên đến giờ khuôn mặt vẫn đỏ bừng. Cô bé nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo đi từ trên lầu xuống thì tò mò hỏi.
Phan Huỳnh Bảo liếc nhìn Trần Thanh Thảo rồi duỗi ngón tay ra gõ vào trán cô bé một cái.
“Lần sau còn dám làm hỏng việc tốt của anh thì anh sẽ cho em biết tay”
“Anh ba, đau quá.” Trần Thanh Thảo kêu lên một tiếng, che đầu của mình lại ai oán nhìn Phan Huỳnh Bảo nói.
Nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của Trần Thanh Thảo nhăn lại như vậy, Phan Huỳnh Bảo chỉ nhướng mày không nói gì thêm mà nữa.
Trần Thanh Thảo cười hì hì tiến đến gần Phan Huỳnh Bảo: “Anh ba, không ngờ anh lại có một khoảng thời gian lãng mạn như thế.”
“Gạo Tẻ, nếu em vẫn tiếp tục thế này thì đừng trách anh không khách sáo.”
Mặt Phan Huỳnh Bảo đen xì, anh ấy không vui liếc Trần Thanh Thảo một cái.
Trần Thanh Thảo nhìn Phan Huỳnh Bảo vô tội chớp chớp mắt, sờ lên cằm của mình rồi chu môi nói: “Anh ba, em còn chưa nói gì, tại sao anh lại tức giận như thế?”
“Được rồi, em đi tìm Vũ Vĩnh Kỳ chơi đi, xem ra cũng chỉ có Vũ Vĩnh Kỳ mới có thể thích loại quỷ nghịch ngợm như em thôi.”
Trần Thanh Thảo bất mãn: “Không phải, em được mọi người yêu quý, rất nhiều người ai cũng thích em hết.”
Nhìn Trần Thanh Thảo tự luyến như thế, Phan Huỳnh Bảo cảm thấy có chút buồn cười.
Anh ấy làm một tô mì cho Lê Châu Sa, sau khi chuẩn bị xong thì thấy Trần Thanh Thảo vẫn đứng ở cửa, hai mắt sáng lấp lánh nhìn mình chằm chằm. Phan Huỳnh Bảo nhíu mày, nhìn vẻ mặt thèm thuồng của Trần Thanh Thảo: “Sao vậy? Em cũng muốn ăn à?”
“Anh ba, anh không công bằng chút nào, anh có thể nấu cơm cho chị dâu mà không chịu nấu cho em ăn.”
Trần Thanh Thảo nhìn vẻ mặt dịu dàng của Phan Huỳnh Bảo, không khỏi cười hì hì với anh ấy: “Anh ba, bây giờ chị dâu ba đang mang thai, không nên làm chuyện như thế đầu, nếu làm tổn thương đến em bé trong bụng sẽ không tốt.”
Nói xong, Trần Thanh Thảo vội vàng chạy ào đi.
Phan Huỳnh Bảo nhìn bóng lưng Trần Thanh Thảo rời đi, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống một chút. Nhìn bóng dáng Trần Thanh Thảo đã khuất, Phan Huỳnh Bảo chỉ có thể bất lực lắc đầu.
“Con bé này…”
Ba giờ chiều, sau khi Lê Châu Sa ngủ một giấc tỉnh lại thì Phan Huỳnh Bảo đã đến công ty làm việc.
Cô ấy thay quần áo, vừa xuống lầu đã nhìn thấy Trần Thanh Thảo đang kiểm tra bài tập cho Bánh Quy.
Hoàng Song Thư thấy Lê Châu Sa xuống lầu thì ngoắc ngoắc cô ấy: “Dậy rồi sao? Có đói bụng không? Chị bảo quản gia nấu cháo tổ yến cho em rồi, qua đây ăn một bát đi.”
“Không cần đâu, lát nữa em có một số việc bận cần phải ra ngoài.” Lê Châu Sa lắc đầu nói với Hoàng Song Thư.
“Em muốn đi ra ngoài? Đến công ty của Huỳnh Bảo à?”
Bây giờ thậm chí Lê Châu Sa cũng không cần quản lý công ty nữa, tập đoàn nhà cô ấy đã sát nhập làm một với công ty của Phan Huỳnh Bảo, anh ấy trực tiếp quản lý cả hai công ty.
“Không phải, em muốn đến cửa hàng mua vài thứ thôi, em sẽ về nhà som.”
Lê Châu Sa nhìn Hoàng Song Thư một chút, sau đó giải thích.
“Để chị đi cùng với em, đúng lúc chị đang rảnh.”
Hoàng Song Thư không yên lòng để Lê Châu Sa đi ra ngoài một mình, bây giờ Lê Châu Sa đang có thai, lỡ đầu đi ra ngoài gặp chuyện gì sẽ không tốt.
Lê Châu Sa thấy Hoàng Song Thư lo lắng cho mình như vậy thì dở khóc dở cười nói: “Chị dâu, em không còn là trẻ con nữa, em chỉ đang mang thai thôi. Hơn nữa sẽ không có chuyện gì xảy ra với em đâu, chị không cần lo lắng như vậy.”
“Sao chị có thể không lo lắng chứ, đây chính là đứa con đầu tiên của em và Huỳnh Bảo, phải bảo vệ nó thật tốt.”
Hoàng Song Thư hờn dỗi nhìn Lê Châu Sa, sau đó tiến lên nắm chặt tay cô ấy nói.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoàng Song Thư, Lê Châu Sa chợt cảm thấy bất lực: “Thật sự không cần đâu, em chỉ đi một lúc thôi, có tài xế đi cùng em là được rồi.”. Truyện mới cập nhật
“Một mình em đi không sao chứ?” Hoàng Song Thư thấy Lê Châu Sa kiên quyết như vậy thì không nhịn được lo lắng hỏi.
“Yên tâm đi, một mình em là được rồi.”
Lê Châu Sa gật gật đầu, để quản gia chuẩn bị xe cho mình rồi cầm túi xách rời khỏi nhà họ Trần.
Khi cô ấy đến quán cà phê Trương Thiên Toàn chọn, anh ta đã ngồi ở đó chờ Lê Châu Sa.
Hôm nay anh ta mặc một bộ đồ màu đen, cả người toát ra một khí thế uy nghiêm.
Lê Châu Sa bước đến chỗ Trương Thiên Toàn, thờ ơ ngồi xuống vị trí bên cạnh anh ta, gương mặt bình tĩnh nói: “Trương Thiên Toàn, anh muốn nói gì thì mau nói đi.”
Đối mặt với Trương Thiên Toàn, Lê Châu Sa đã mất hết kiên nhẫn.
Cô ấy đã từng coi Trương Thiên Toàn là bạn của mình nhưng chính người đàn ông mà cô ấy nghĩ là bạn tốt này lại hại cô ấy trở nên thê thảm như vậy.
Tình cảm của Lê Châu Sa đối với Trương Thiên Toàn rất phức tạp.
“Lê Châu Sa, hãy ở lại với tôi đi, tôi có thể coi đứa bé này như con ruột của mình mà yêu thương”
Trương Thiên Toàn lắc lắc cái chén trước mặt lạnh lùng nói với Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa nghe vậy thì khẽ nhếch khỏe môi, thờ ơ nói: “Trương Thiên Toàn, anh đã biết rõ đáp án của tôi rồi, anh nghĩ rằng tôi sẽ trả lời anh như thế nào đây?”
Lời nói của Lê Châu Sa khiến đôi mắt Trương Thiên Toàn chợt trở nên rét lạnh.
Anh ta siết chặt lòng bàn tay, sắc mặt lạnh lùng nói: “Em cứ thích Phan Huỳnh Bảo như vậy sao? Thứ Phan Huỳnh Bảo có thể cho em thì anh cũng có thể cho em, rốt cuộc em muốn cái gì?”
“Cái gì tôi cũng không muốn, tôi chỉ muốn Phan Huỳnh Bảo mà thôi, anh có thể cho tôi không?”
Lê Châu Sa lạnh lùng nhìn Trương Thiên Toàn, ánh mắt lạnh lùng hỏi ngược lại.
Trương Thiên Toàn vô cùng tức giận, anh ta dùng một tay ném cái chén trong tay xuống đất.
“Lê Châu Sa, em đừng chọc giận tôi.”
Lúc nào Trương Thiên Toàn cũng có thể tha thứ cho Lê Châu Sa, bây giờ anh ta chỉ đang muốn cho cô ấy một cơ hội. Nếu Lê Châu Sa vẫn lựa chọn Phan Huỳnh Bảo thì cũng đừng trách anh ta ra tay vô tình.
“Trương Thiên Toàn, anh có thù oán gì với Phan Huỳnh Bảo?”
Nếu như không thù không oán thì tại sao anh ta lại làm tổn thương cô ấy và Phan Huỳnh Bảo như thế này?
“Em muốn biết sao?”
Trương Thiên Toàn lạnh lùng nhìn Lê Châu Sa, cười nhạo một tiếng.
“Mặc kệ hai người có thù hận gì thì tôi cũng sẽ không trở thành quân cờ để anh đối phó Phan Huỳnh Bảo đâu.”
“Nếu như bây giờ em lựa chọn anh thì anh có thể tha cho Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi.”
Trương Thiên Toàn đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng nói với Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa yên lặng nghe Trương Thiên Toàn nói, sau đó mỉa mai đứng dậy thờ ơ nói: “Nếu như Phan Huỳnh Bảo chết thì tôi cũng sẽ chôn cùng một chỗ với anh ấy.”
Cho dù có đến nơi nào thì ba người một nhà bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không tách rời.
Lê Châu Sa không muốn rời xa Phan Huỳnh Bảo, bất kể có gặp phải chuyện gì đi nữa.
Sau khi vứt lại những lời này, Lê Châu Sa lập tức quay người rời đi.
Trương Thiên Toàn nhìn bóng lưng Lê Châu Sa đang rời đi, trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng.
Anh ta nâng tay lên hất tất cả mọi thứ trên bàn xuống mặt đất, những thứ đồ sứ kia đều bị vỡ nát, rơi đầy trên mặt đất.
Nhân viên phục vụ đi ngang qua, nhìn thấy gương mặt Trương Thiên Toàn tràn đầy vẻ độc ác nham hiểm thậm chí vô cùng đáng sợ thì bọn họ hoảng sợ nhìn nhau nhưng không dám nói tiếng nào.
Sau khi Trương Thiên Toàn vứt xuống một xấp tiền dày lên bàn thì anh ta giận đùng đùng rời khỏi quán cà phê.
Nếu Lê Châu Sa đã thích Phan Huỳnh Bảo như thế, anh ta tuyệt đối sẽ không nương tay buông tha cho Phan Huỳnh Bảo.
“Em đồng ý ly hôn với anh.”
Một tuần sau, đột nhiên Vũ Phương Thùy gọi điện thoại cho Phan Huỳnh Bảo nói rằng mình đồng ý ly hôn với anh ấy.
Trước đây Phan Huỳnh Bảo đã từng yêu cầu Vũ Phương Thùy ly hôn với mình nhưng làm thế nào cô ta cũng không đồng ý. Phan Huỳnh Bảo đã định dùng bạo lực để ép Vũ Phương Thùy phải ly hôn với mình, không ngờ bây giờ cô ta lại chủ động gọi điện thoại cho Phan Huỳnh Bảo nói rằng mình đồng ý ly hôn.
Khi Phan Huỳnh Bảo nhận được điện thoại, anh ấy đang tản bộ trong vườn hoa nhà họ Trần với Lê Châu Sa.
Sau khi anh ấy nghe thấy Vũ Phương Thùy nói như vậy thì đôi mắt hơi trầm xuống: “Cô thực sự đồng ý sao?”
“Ừm… Em đồng ý ly hôn với anh, nếu anh đã không yêu em, cho dù em đến chết cũng không chịu ly hôn thì anh vẫn có cơ hội khác để ly hôn với em, em không muốn khiến anh phải chán ghét mình hơn nữa.
Giọng nói yếu ớt tự giễu của Vũ Phương Thùy truyền đến từ bên kia điện thoại lộ vẻ cực kỳ bi thương và đau khổ.
Lê Châu Sa cũng nghe thấy những lời của Vũ Phương Thùy.
Đáy mắt của cô ấy hiện lên một tia sáng nhàn nhạt.
Cô ấy nhìn Phan Huỳnh Bảo một chút, anh ấy chỉ ôm eo Lê Châu Sa giống như đang an ủi cô ấy vậy.
“Bây giờ cô đang ở đâu?”
“Ngày mai em sẽ đến gặp luật sư để ly hôn với anh nhưng trước đó thì em có thể xin một yêu cầu không?”
Lần này Vũ Phương Thùy vô cùng dứt khoát.
Phan Huỳnh Bảo không nhịn được nhíu mày tựa hồ như đang cân nhắc xem hai người Vũ Phương Thùy và Trương Thiên Toàn có phải đang có âm mưu gì không?
Trương Thiên Toàn cũng không quấy rây Lê Châu Sa nữa, bây giờ Vũ Phương Thùy lại nói muốn ly hôn với anh ấy, tất cả mọi chuyện nhìn có vẻ như không được bình thường cho lắm.
“Nói đi, chỉ cân không phải là yêu cầu quá đáng thì tôi sẽ đồng ý với cô.”
Mặc dù Vũ Phương Thùy làm ra những chuyện như vậy khiến Phan Huỳnh Bảo vô cùng tức giận nhưng dù sao Vũ Phương Thùy cũng đã cứu Trần Thanh Thảo một mạng nên Phan Huỳnh Bảo cũng không ra tay quá độc ác với cô ta.
“Em muốn tối nay anh đến ăn cơm với em có được không?”
Sau khi Vũ Phương Thùy hít sâu một hơi bèn nói với Phan Huỳnh Bảo.