Lê Châu Sa ngơ ngác gật đầu, khi Trần Quân Phi cùng những ông chủ khác đều đã rời khỏi, Lê Châu Sa cũng thu dọn mớ tài liệu trên tay mình rồi đứng dậy định đi theo.
“Hình như tôi thật sự có quen biết cô.” Lúc Lê Châu Sa định rời khỏi thì bị giọng nói trầm ấm của Phan Huỳnh Bảo ngăn lại.
Lê Châu Sa căng thẳng đến mức mặt cắt không còn một giọt máu.
Cô ấy siết chặt lòng bàn tay lại, lúc định trả lời câu hỏi của Phan Huỳnh Bảo thì anh ấy đã ôm chầm lấy cô. Anh ấy còn tham lam ngửi lấy mùi hương trên cơ thể của Lê Châu Sa, đó là một mùi thơm dịu nhẹ, không phải mùi phấn thơm nức khiến người ta gay mũi, mùi hương trên cơ thể Lê Châu Sa thật sự rất dễ chịu.
“Lê Châu Sa… có phải chúng ta đã từng quen biết nhau không?” Phan Huỳnh Bảo gắn hỏi với giọng khàn đặc.
“Cậu Huỳnh Bảo, anh gặp người phụ nữ nào cũng đều nói ra những lời thô lỗ như vậy sao?” Lê Châu Sa cố kìm nén lại cảm xúc trong lòng rồi nhìn Phan Huỳnh Bảo với ánh mắt lạnh nhạt, cười đùa nói.
Ánh mắt của Phan Huỳnh Bảo cứ nhìn đăm đăm vào Lê Châu Sa, anh ấy không hề tức giận mà chỉ cảm thấy vô cùng… vô cùng thích người phụ nữ trước mặt mình.
Loại cảm giác thích này không có lý do, ngay cả Phan Huỳnh Bảo cũng không thể khống chế được thứ cảm xúc này của bản thân.
Rốt cuộc là tại vì sao? Tại sao lại thích Lê Châu Sa đến vậy chứ? Rốt cuộc là… tại sao?
“Lê Châu Sa… Lê Châu Sa…” Phan Huỳnh Bảo như phát điện, hết lần này đến lần khác gọi tên của Lê Châu Sa.
Trong thâm tâm của Lê Châu Sa đang run rẩy, cô ấy siết chặt lòng bàn tay, ánh mắt bối rối hoang mang. Lúc cô đưa tay lên định đẩy Phan Huỳnh Bảo ra thì Trương Thiên Toàn bước đến, nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo đang ôm lấy Lê Châu Sa, Trương Thiên Toàn tối sầm mắt lại.
“Anh định làm gì đấy? Hả?” Trương Thiên Toàn đưa ánh mắt lạnh nhạt nói với giọng mỉa mai chế giễu.
“Trương Thiên Toàn, đây là chuyện giữa tôi và Lê Châu Sa, không liên quan gì đến anh.” Dù là trước hay sau khi mất trí nhớ thì Phan Huỳnh Bảo cũng vẫn ghét cay ghét đắng dáng vẻ của Trương Thiên Toàn.
“Sao có thể là chuyện giữa riêng anh và Lê Châu Sa được chứ, chắc anh Huỳnh Bảo đây không biết Lê Châu Sa là vợ sắp cưới của tôi nhỉ?” Trương Thiên Toàn liếc mắt nhìn Phan Huỳnh Bảo với vẻ giễu cợt, đồng thời kéo Lê Châu Sa vào lòng mình.
Sắc mặt của Phan Huỳnh Bảo bỗng thay đổi, anh nói với gương mặt lạnh toát: “Anh nói gì?”
Lê Châu Sa là vợ sắp cưới của Trương Thiên Toàn sao? Biết được chuyện này chẳng khác nào có ai đó đang cứa vào tim anh những nhát dao tàn nhẫn vậy. Nỗi đau này vô cùng mãnh liệt, nó khiến cho Phan Huỳnh Bảo hoảng loạn sợ hãi.
“Châu Sa, chúng ta về thôi.” Trương Thiên Toàn không thèm đếm xỉa tới sắc mặt của Phan Huỳnh Bảo thay đổi ra sao mà chỉ dịu dàng nói với Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa không dám nhìn nét mặt của Phan Huỳnh Bảo, nhưng cũng không phủ nhận lời nói của Trương Thiên Toàn mà đã rời đi cùng anh ta.
Phan Huỳnh Bảo định đuổi theo Lê Châu Sa nhưng bỗng nhiên anh cảm thấy toàn thân như đang bị thứ ma thuật gì đó trấn áp vậy, anh chỉ biết đứng đó giương mắt nhìn Lê Châu Sa rời đi cùng người đàn ông khác.
Lê Châu Sa… Lê Châu Sa…
Cái tên này như đang cào xé trái tim của Phan Huỳnh Bảo, nó cứ luẩn quẩn trong đầu của anh ấy không thôi, thậm chí Phan Huỳnh Bảo còn cảm thấy vô cùng khó chịu, đến ngay cả thở thôi cũng vẫn khó chịu.
Phan Huỳnh Bảo siết lấy ngực của mình rồi đau khổ mà khóc nấc lên.
“Đau quá… tôi đau quá… là ai… rốt cuộc em là ai?” Phan Huỳnh Bảo từ từ quỳ trên nền nhà, những ngón tay lạnh toát ấy túm chặt lấy vị trí trái tim. Người đàn ông vốn mang vẻ ngoài lạnh lùng ấy, lúc này đây lại run rẩy đến đáng thương.
Nhìn dáng vẻ yếu đuối hiện giờ của Phan Huỳnh Bảo quả thực rất bi thảm.
Trần Quân Phi đợi mãi mà không thấy Phan Huỳnh Bảo đầu nên đã đến phòng họp để xem anh ấy đang làm gì, không ngờ rằng anh lại nhìn thấy cảnh tượng đau khổ của Phan Huỳnh Bảo như thế này.
“Huỳnh Bảo, em sao vậy?” Sắc mặt của Trần Quân Phi lo lắng khi nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Phan Huỳnh Bảo.
“Anh hai… đầu của em… đau quá.” Phan Huỳnh Bảo kéo lấy cánh tay của Trần Quân Phi và chồm về phía anh, nói xong câu nói này liền ngất lịm đi trên người Trần Quân Phi.
“Huỳnh Bảo.” Nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo ngất đi, Trần Quân Phi vội vàng đỡ anh ấy lên rồi gọi điện kêu bảo vệ đến ngay.
“Trương Thiên Toàn, anh có thể bỏ tay ra rồi.” Sau khi ra khỏi khách sạn White Bird, vẻ mặt của Lê Châu Sa trầm lặng nhìn bàn tay của Trương Thiên Toàn đang nắm lấy tay mình không buông.
Ánh mắt trầm tĩnh của Trương Thiên Toàn lướt sang nhìn gương mặt lãnh đạm của người phụ nữ bên cạnh mình, sau đó đưa tay lên xoa xoa cằm rồi thản nhiên nói: “Lê Châu Sa, là tôi thì không được sao?”
Hiện giờ Phan Huỳnh Bảo và Vũ Phương Thùy đã kết hôn, cho dù sau này Phan Huỳnh Bảo có nhớ ra Lê Châu Sa là ai đi chăng nữa thì hai người họ cũng không còn cơ hội để tái hợp nữa rồi. Chẳng lẽ anh ta không thể sao?
“Tôi đã nói rồi, tôi không yêu anh.” Lê Châu Sa là một người rất rõ ràng, đã không thích thì cô ấy nhất định sẽ nói ra.
“Có thể bây giờ em không yêu tôi nhưng sau này nhất định sẽ yêu, không đúng sao?”
Trương Thiên Toàn cố chấp nhìn chằm chằm vào mắt Lê Châu Sa.
“Trương Thiên Toàn, anh đừng lãng phí thời gian cho tôi nữa, trước đây tôi không thích anh…sau này cũng thế thôi.” Tâm trạng của Lê Châu Sa dần trở nên phiền não hơn, cô ấy gằm mặt xuống và nói với Trương Thiên Toàn bằng giọng không hề khách sáo. . Truyện Sắc
Vẻ mặt Trương Thiên Toàn vốn đang khó chịu lại nghe Lê Châu Sa nói như vậy khiến sắc mặt anh ta càng lúc càng khó coi hơn.
Anh ta cầm lấy tay của Lê Châu Sa rồi nói bằng giọng lãnh đạm: “Vậy ư? Sau này em cũng không thể thích tôi sao? Lê Châu Sa, em nói lại lần nữa xem.”
“Tôi đã từng nói… ọe.” Lê Châu Sa không còn kiên nhẫn nữa, cô ấy muốn hất tay của Trương Thiên Toàn ra thì bỗng nhiên bụng cô cồn cào cảm giác buồn nôn. Lê Châu Sa vẫn chưa nói xong điều muốn nói, nhưng hiện tại cô lại vô cùng khó chịu, cô ấy đưa tay che miệng rồi nôn khan một tiếng.
“Lê Châu Sa.” Nhìn thấy Lê Châu Sa che miệng muốn nôn, Trương Thiên Toàn lo lắng gọi tên cô.
“Trương Thiên Toàn, anh đừng bám lấy tôi nữa, tôi không yêu anh đâu.” Lê Châu Sa gạt tay Trương Thiên Toàn ra, hít một hơi thật sâu rồi ngồi lên xe của mình rời đi.
Nhìn theo bóng dáng của Lê Châu Sa rời đi, hai mắt của Trương Thiên Toàn bỗng thấy cay cay.
Không thể sao? Lê Châu Sa, nếu như em không thể trở thành người phụ nữ của tôi, vậy thì em chỉ có thể chết thôi.
Những thứ mà Trương Thiên Toàn không có được thì bất cứ ai cũng đừng mơ có được, Phan Huỳnh Bảo cũng đừng hòng.
“Cô mang thai được một tháng rồi, nhớ không được làm việc nặng, nếu không thì đứa bé sẽ rất dễ bị tổn hại.”
Lê Châu Sa đi bệnh viện kiểm tra, ngờ đâu lại biết được tin bất ngờ này.
Lê Châu Sa mơ hồ nhìn vào bụng mình, cảm thấy vô cùng mông lung.
Có thai? Cô ấy có thai ư?
Ngày trước cô ấy bị sảy thai là do cô ấy đã vô tình ăn thứ có hại cho thai phụ, dẫn đến việc không thể mang thai được nữa. Lê Châu Sa đã vì chuyện này mà gần như phát điên lên.
Thế nhưng giờ bác sĩ lại nói với Lê Châu Sa là cô mang thai, Lê Châu Sa cảm thấy tất cả đều như một giấc mơ vậy.
“Bác sĩ, chị… chị nói thật sao? Tôi.. thực sự đã mang thai rồi ư?” Lê Châu Sa xoa tay lên bụng mình rồi lắp bắp hỏi bác sĩ.
Qủa thực Lê Châu Sa không nghĩ rằng mình lại có thể mang thai. Điều này là sự thật? Cô ấy không hề bị lừa.
Nhìn thấy Lê Châu Sa xúc động đến không dám tin lời mình, bác sĩ cười nói: “Cô thực sự đã mang thai, cô xem tấm hình này đi.”
Lê Châu Sa cầm lấy phiếu kết quả mà không kìm được nước mắt.
Thực sự mang thai rồi… là lần đó sao? Lúc cô và Phan Huỳnh Bảo giằng co trong rừng cây, hôm mà Phan Huỳnh Bảo bị hạ độc, là ngày đầu tiên mà cô quay lại thành phố.
Phan Huỳnh Bảo, em mang thai rồi, em mang thai con của chúng ta rồi…
Lê Châu Sa cầm phiếu kết quả rời đi, xúc động đến mức run cả lên.
Lê Châu Sa không hề hay biết sau khi cô ấy rời đi thì Vũ Phương Thùy xuất hiện.
Vũ Phương Thùy chỉ muốn đến kiểm tra sức khỏe thì vô tình thấy Lê Châu Sa. Cô ta nhìn thấy Lê Châu Sa cứ xoa tay lên bụng nên đã nghi ngờ, thế nên đã đi đến chỗ bác sĩ mà ban nãy Lê Châu Sa vừa mới bước ra.
“Chị nói gì? Lê Châu Sa có thai?” Khi bác sĩ nói với Vũ Phương Thùy rằng Lê Châu Sa chỉ là mang thai thôi, ánh mắt cô ta trở nên lạnh toát.
Bác sĩ giật mình vì thái độ đáng sợ của Vũ Phương Thùy, cứ nhìn chằm chằm vào cô ta.
Vũ Phương Thùy nổi trận lôi đình sau đó cầm lấy đồ của mình rồi bỏ đi.
Lê Châu Sa mang thai?
Người đàn bà đó lại một lần nữa mang thai.
Thật đáng ghét mà, rõ ràng lần trước cô ta đã cho Lê Châu Sa uống loại thuốc đó, Lê Châu Sa chắc chắn không thể mang thai được nữa, rốt cuộc là tại sao… tại sao Lê Châu Sa lại có thai được chứ?
Chết tiệt… rốt cuộc… là chuyện quái quỷ gì đây? Tại sao Lê Châu Sa lại có thai? Rốt cuộc những chuyện này là sao vậy hả?
Lê Châu Sa… Lê Châu Sa…
Đáng chết!
Phan Huỳnh Bảo ngồi dậy, đôi mắt xanh xao hốc hác ấy nhìn Trần Quân Phi rồi hỏi: “Anh hai, em với Lê Châu Sa có quan hệ gì vậy?”
Trân Quân Phi không lường trước được rằng sau khi Phan Huỳnh Bảo tỉnh dậy sẽ hỏi anh chuyện này, anh nhìn thẳng vào mắt Phan Huỳnh Bảo rồi nói: “Huỳnh Bảo, em đang nói sảng gì vậy?
Em với Lê Châu Sa thì có quan hệ gì được chứ?”
“Không đúng… nhất định là có quan hệ gì đó, mọi người đều lừa em.”
Phan Huỳnh Bảo kéo tấm chăn trên người ra rồi lảo đảo bước xuống giường Nhìn thấy hành động hoảng loạn của Phan Huỳnh Bảo, Trần Quân Phi đưa tay ra định ngăn anh ấy lại. Thế nhưng Phan Huỳnh Bảo lại đẩy tay của Trần Quân Phi ra, khàn giọng nói: “Anh hai, cho dù anh không nói cho em biết thì em vẫn sẽ tự điều tra ra.”
“Huỳnh Bảo, vợ em là Vũ Phương Thùy, em quên rồi sao?”
“Nhưng… em biết… không phải.”
Phan Huỳnh Bảo quay đầu lại, nhìn Trân Quân Phi bằng ánh mắt sầu não và nói.
Lời nói của Phan Huỳnh Bảo làm mặt của Trần Quân Phi biến sắc, anh mấp máy môi rồi nói: “Em đừng làm loạn nữa, chỉ là trước đây em bị tai nạn cho nên mới…”
“Vậy anh nói cho em biết đi, trước đó em và Lê Châu Sa đã từng quen biết đúng không?”
“Không quen.’ Trần Quân Phi bối rối né tránh ánh mắt của Phan Huỳnh Bảo, nét mặt căng thẳng nói.
“Vậy sao?” Phan Huỳnh Bảo nhìn Trần Quân Phi chằm chằm, sau đó bước chân lảo đảo lao ra cửa.
“Huỳnh Bảo.” Nhìn thấy dáng vẻ cố chấp của Phan Huỳnh Bảo, Trần Quân Phi lo lắng gọi tên anh ấy.
“Anh nói em và Lê Châu Sa chưa từng quen biết nhau, nhưng anh hai, em không tin lời anh đâu.”