Anh ấy khẽ mím môi nhìn Vũ Phương Thùy, ánh mắt khẽ giật giật.
Thấy Phan Huỳnh Bảo nhìn mình như vậy, trong lòng Vũ Phương Thùy cũng hốt hoảng. Cô ta hít sâu một hơi rồi nhỏ giọng nói với anh ấy: “Cậu chủ Bảo, anh đói không? Tôi đi mua bữa sáng cho anh nhé.”
“Không cần, tôi muốn đi về.” Phan Huỳnh Bảo nhìn Vũ Phương Thùy rồi khẽ lắc đầu.
Nghe thấy Phan Huỳnh Bảo nói vậy, đáy mắt Vũ Phương Thùy hiện lên vẻ cô đơn.
Cô ta nhếch môi, vẻ mặt tỏ ra buồn bã: “Được thôi.”
Sau khi Phan Huỳnh Bảo rời đi, Vũ Phương Thùy nhìn chiếc giường mà đêm qua anh ấy đã ngủ. Cô ta đưa tay ra nhẹ nhàng sờ lên giường, khóe môi hiện lên một nụ cười nhạt.
Cô ta đã không thể đợi nữa rồi, Vũ Phương Thùy cảm thấy Lê Châu Sa không hề xứng với Phan Huỳnh Bảo, cô ta sẽ tìm cách để Lê Châu Sa rời xa Phan Huỳnh Bảo. …
“Cậu chủ, cậu trở về rồi.” Phan Huỳnh Bảo từ bệnh viện trở về nhà họ Phan. Quản gia nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh ấy thì lập tức đau lòng tiến lên đỡ.
Phan Huỳnh Bảo nhìn quản gia rồi khàn giọng hỏi: “Lê Châu Sa trở về chưa?”
Gần đây Lê Châu Sa rất thần bí, Phan Huỳnh Bảo cũng không biết rốt cuộc cô ấy đang làm gì.
“Hôm qua cô chủ đã trở về rồi, bây giờ còn đang nghỉ ngơi trong phòng ạ.” Quản gia thành thật trả lời.
“Tôi lên lầu xem cô ấy trước đã.” Sau khi Phan Huỳnh Bảo suy nghĩ một chút thì nói với quản gia rồi đi lên lầu.
Nhìn theo bóng lưng Phan Huỳnh Bảo, quản gia khẽ gật đầu.
Phan Huỳnh Bảo vừa đi tới phòng ngủ mở cửa ra thì một luồng không khí lạnh ập tới, anh ấy bị cảm giác lạnh băng này làm run rẩy cả người, vì thế Phan Huỳnh Bảo bèn cầm điều khiển từ xa lên chỉnh nhiệt độ cao hơn một chút.
Lê Châu Sa đang nằm trên giường đắp chăn, cô ấy giống như một con tằm vậy, cả người đều bọc trong chăn ấm.
Nhìn thấy Lê Châu Sa như vậy, Phan Huỳnh Bảo chợt cảm thấy buồn cười.
“Châu Sa, rời giường thôi.”
Anh ấy ngồi xuống mép giường kéo chăn xuống rồi nói với Lê Châu Sa.
Thật ra Lê Châu Sa đã tỉnh dậy từ lâu, chỉ là cô ấy không muốn rời giường.
Sau khi nghe thấy giọng nói của Phan Huỳnh Bảo, Lê Châu Sa mở mắt ra nhìn anh ấy một cái rồi dời mắt đi nơi khác.
Lê Châu Sa như vậy khiến Phan Huỳnh Bảo vô cùng buồn cười.
Anh ấy đưa ngón tay ra nhẹ nhàng sờ lên môi Lê Châu Sa rồi nói: “Thế nào, tức giận sao?”
Tối hôm qua anh ấy không trở về ngủ, Lê Châu Sa tức giận cũng là chuyện đương nhiên.
Lê Châu Sa tức giận nhìn Phan Huỳnh Bảo, sau đó hất tay anh ấy ra.
Phan Huỳnh Bảo vô cùng bất đắc dĩ với hành động của cô ấy.
Anh ấy dán sát cơ thể lại gần Lê Châu Sa, khẽ hôn lên môi cô ấy một cái rồi nhẹ giọng nói: “Sao vậy, bởi vì hôm qua anh không về nên tức giận sao? Tối hôm qua… có một số việc cần phải làm nên không trở về được.”
Anh ấy không nói chuyện bản thân đã nhập viện cho Lê Châu Sa nghe, không muốn cô ấy phải lo lắng.
Nào ngờ chính bởi vì anh ấy không nói ra chuyện này nên Lê Châu Sa mới tức giận như vậy.
Lê Châu Sa sầm mặt xuống nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi giễu cợt nói: “Chuyện gì cần làm mà phải bận đến tận bây giờ thế?”
Phan Huỳnh Bảo hơi lúng túng nhưng không biết phải nói thế nào, giọng nói mỉa mai của Lê Châu Sa cứ vang lên không dứt: “Sao vậy, không nói được à?”
“Châu Sa, chỉ là một vài chuyện trên phương diện làm ăn mà thôi.” Phan Huỳnh Bảo thấy Lê Châu Sa tức giận như thế thì vô cùng bất đắc dĩ nhưng cũng không thể giải thích rõ ràng được, đành phải nói với cô ấy như thế. Lê Châu Sa lạnh lùng hất tay Phan Huỳnh Bảo ra, sau đó đưa lưng về phía anh ấy rồi nói: “Phan Huỳnh Bảo, bây giờ em không muốn nói chuyện với anh nữa, anh cút ngay đi.”
Rõ ràng tối hôm qua anh ấy ở bên cạnh Vũ Phương Thùy mà lại dám gạt cô ấy?
Phan Huỳnh Bảo thật sự quá đáng lắm rồi.
Phan Huỳnh Bảo thấy Lê Châu Sa tranh cãi vô lý như vậy cũng hơi tức giận.
Anh ấy nhẫn nhịn lửa giận trong lòng, sau khi hít một hơi thật sâu thì nhàn nhạt nói: “Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi tắm đã.”
Cả đêm hôm qua không hề tắm nên Phan Huỳnh Bảo cảm thấy trên người mình vô cùng dính dấp khó chịu.
Lê Châu Sa nghe thấy Phan Huỳnh Bảo nói thế thì cả khuôn mặt lập tức sầm xuống, ngón tay cô ấy khẽ dùng sức nắm lại thật chặt, gương mặt trắng bệch hắn ra.
Tại sao Phan Huỳnh Bảo có thể… đối xử với cô ấy như vậy chứ? Tại sao có thể như vậy chứ?
Hốc mắt Lê Châu Sa ửng đỏ, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Khi Phan Huỳnh Bảo tắm xong đi ra, vốn dĩ muốn dỗ dành Lê Châu Sa nhưng nào ngờ cô ấy lại không có trong phòng.
Phan Huỳnh Bảo hơi nhức đầu, nghĩ đến sự tức giận của Lê Châu Sa thì cảm thấy không biết phải làm thế nào.
Anh ấy thay quần áo xong thì xuống lầu, muốn tìm Lê Châu Sa nhưng quản gia lại nói cô ấy nhận một cuộc điện thoại xong thì đã ra cửa rồi.
Ngay lập tức, sắc mặt Phan Huỳnh Bảo vô cùng khó coi.
Anh ấy cầm chìa khóa xe rồi cũng ra cửa theo.
Sau khi Lê Châu Sa sảy thai, rồi lại biết bản thân không thể mang thai được nữa thì tính tình trở nên rất kỳ lạ, Phan Huỳnh Bảo vô cùng lo lắng cô ấy sẽ làm ra chuyện gì không tốt.
Lê Châu Sa tức giận chuyện Phan Huỳnh Bảo không hề giải thích tối hôm qua ở cạnh Vũ Phương Thùy, càng tức giận anh ấy đã lừa dối mình. Cô ấy sợ rằng Phan Huỳnh Bảo sẽ có người phụ nữ khác, sẽ ở bên cạnh người khác.
Sau khi Lê Châu Sa rời khỏi nhà họ Phan một mình thì đi lang thang trên đường, đến khi cô ấy cảm thấy mệt mỏi bèn ngồi xuống ghế dài trong công viên nhìn đèn đường đầy đủ màu sắc cách đó không xa.
Nhìn một lúc lâu, Lê Châu Sa mới nâng tay lên quẹt mắt, lau sạch hết những giọt nước mắt còn đọng lại trong hốc mắt.
“Lê Châu Sa, sao cô lại ở đây thế? Sao vậy, cãi nhau với Phan Huỳnh Bảo à?” Trương Thiên Toàn xuất hiện bên cạnh Lê Châu Sa, thấy cô ấy đang ngồi trên băng ghế dài ở công viên với vẻ mặt vô cùng hoảng hốt thì Trương Thiên Toàn hơi kinh ngạc.
Lê Châu Sa ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Trương Thiên Toàn thì khẽ nhếch khóe môi.
Trương Thiên Toàn thấy Lê Châu Sa như vậy bèn quan tâm hỏi: “Sao vậy, cãi nhau à?”
“Trương Thiên Toàn, anh nói xem có phải đàn ông rất dễ thay lòng không?” Lê Châu Sa nhìn Trương Thiên Toàn rồi khàn giọng nói.
Ánh mắt Trương Thiên Toàn hơi lóe lên tia sáng.
Anh ta cong môi, trên mặt lộ ra nụ cười gian xảo nhưng Lê Châu Sa lại đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân nên không thấy vẻ mặt khác lạ của người đàn ông kia. “Loại chuyện này thì cũng tùy người thôi, có một vài người đàn ông sẽ không thay lòng đổi dạ nhưng cũng có một vài người đàn ông thấy một người thì lại yêu một người.”
“Nhưng mà loại người tuổi trẻ tài cao, tướng mạo đẹp trai như cậu chủ Bảo thì rất hấp dẫn phụ nữ, chuyện gì cũng có thể xảy ra.”
“Lê Châu Sa, thế giới này chính là như vậy đấy. Cô có thể cảm thấy người nào đó tốt thì người khác cũng có thể cảm thấy như vậy, huống chi cậu chủ Bảo là một người đàn ông phong độ, những người phụ nữ kia muốn leo lên giường anh ấy thì cũng không có gì kỳ la.”
Lời nói của Trương Thiên Toàn khiến cho hốc mắt Lê Châu Sa đỏ bừng lên.
Cô ấy cắn môi, vẻ mặt hơi tức giận nhìn Trương Thiên Toàn rồi nói: “Tôi không tin… không tin Phan Huỳnh Bảo sẽ yêu người phụ nữ khác. Anh ấy đã từng nói sẽ không chạm vào người phụ nữ khác, sẽ chỉ yêu một mình tôi thôi.”
Lời nói của Trương Thiên Toàn khiến sự đau khổ trong lòng Lê Châu Sa càng lúc càng dâng lên.
Trong đầu cô ấy không khỏi nhớ đến những nội dung trong điện thoại di động kia, dáng vẻ Vũ Phương Thùy hôn Phan Huỳnh Bảo, hai người họ mập mờ ở cùng nhau. Tối hôm qua, Phan Huỳnh Bảo không về nhà cả một đêm, rốt cuộc đã đi đâu chứ? Thật sự anh ấy ở cùng với Vũ Phương Thùy sao?
“Đừng khóc nữa, tôi đưa cô trở về nhé.” Trương Thiên Toàn đưa tay ra giúp Lê Châu Sa lau sạch khóe mắt.
Lê Châu Sa ngẩng đầu lên nhìn Trương Thiên Toàn rồi lắc đầu nói: “Tôi không muốn đi về, anh đưa tôi đến quán rượu đi.”
Bây giờ cô ấy không biết phải tìm ai, cô ấy chỉ biết rằng hiện tại cô ấy đang rất đau khổ, rất đau khổ.
Đáy mắt Trương Thiên Toàn xẹt qua tia sáng nhàn nhạt, anh ta không nói gì mả chỉ khẽ gật đầu: “Được thôi.”
Lê Châu Sa ở trong quán rượu uống rất nhiều, một hơi uống hết mấy ly.
Trương Thiên Toàn chỉ chống cằm nhìn cô ấy uống rượu, đáy mắt lóe lên tia giảo hoạt.
Gương mặt Lê Châu Sa đã đỏ bừng lên, đôi mắt cô ấy to tròn đen láy mang theo vẻ mơ màng trông rất đáng yêu.
Đầu óc của cô ấy đã hơi choáng váng, cả người loạng choạng đứng lên.
Trương Thiên Toàn thấy Lê Châu Sa như vậy thì khẽ cong môi, anh ta đưa tay ra nhẹ nhàng sờ lên môi Lê Châu Sa rồi nói: “Uống nhiều như vậy được rồi chứ? Tôi đưa cô về trước nhé.”
Vừa nghe đến Trương Thiên Toàn muốn đưa mình về thì Lê Châu Sa lại đứng yên lắc đầu nói: “Không muốn…
trở về, tôi không muốn về đâu.”
Trở về thì Lê Châu Sa sẽ cảm thấy rất khó chịu, tim cô ấy rất đau rất đau.
Cô ấy không muốn Phan Huỳnh Bảo yêu người phụ nữ khác, không muốn Phan Huỳnh Bảo chạm vào người phụ nữ khác.
“Cô uống nhiều rồi.” Trương Thiên Toàn đặt ly rượu trong tay Lê Châu Sa xuống, đỡ lấy cơ thể cô ấy dậy rồi chậm rãi nói.
Lê Châu Sa dán cả khuôn mặt vào ngực Trương Thiên Toàn, cười hì hì lắc ngón tay rồi nói với anh ta: “Phan Huỳnh Bảo… anh yêu em không?”
Cô ấy đưa sát gò má nhìn lại gân Trương Thiên Toàn, cười hì hì.
Trương Thiên Toàn bất đắc dĩ ôm lấy cơ thể Lê Châu Sa: “Tôi không phải Phan Huỳnh Bảo, được rồi, chúng ta về nhà đi.”
“Về nhà, vê nhà.” Lê Châu Sa lảo đảo lắc lư cười hì hì với Trương Thiên Toàn.
Một tay Trương Thiên Toàn kéo Lê Châu Sa đi, vừa đi tới cửa thì một bóng đen đã lao tới hất tay anh ta ra rồi ôm lấy Lê Châu Sa vào lòng.
“Lê Châu Sa, ai bảo em uống nhiều rượu như vậy?” Phan Huỳnh Bảo không ngờ sẽ tìm được Lê Châu Sa ở quán rượu.
Anh ấy nhìn Lê Châu Sa một lúc lâu, không ngờ cô lại uống rượu và còn thân mật dựa vào người một người đàn ông khác như vậy.
“Anh… là ai vậy?” Lê Châu Sa chỉ vào vẻ mặt khó coi của Phan Huỳnh Bảo, khàn giọng nói.
Phan Huỳnh Bảo nghe vậy thì sắc mặt đã khó coi tới cực điểm của anh ấy, giờ phút này càng tối sâm hơn nữa.
Anh ấy ôm eo Lê Châu Sa rồi quay đầu nhìn Trương Thiên Toàn: “Đây là vợ TÔI.
“Lê Châu Sa làm phiền anh rồi, gần đây tâm trạng cô ấy không tốt lắm.”