Huỳnh Bảo Nhi nhìn góc mặt tựa như điêu khắc của Trần Thanh Vũ mà không nên được nụ cười hạnh phúc. "Trần Thanh Vũ, anh phải nho là không được đau sẽ hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc." buồn, em "Được, anh sẽ không buồn, không buồn một chút nào." "Huỳnh Bảo Nhi, anh chưa từng nói với em nhi, em đẹp läm." "Chưa đầu. "Vậy bây giờ em phải nghe cho thật rõ, em là người phụ nữ đẹp nhất trên thế gian này." "Được." "Còn ông Vũ đây cũng là người đàn ông điển trai nhất thể gian." "Huỳnh Bảo Nhi, chúng ta phải ở bên nhau, dù có xảy ra chuyện gì cũng phải luôn ở cùng nhau, em còn nhớ lời hứa này chứ?" "Ừ, em nhớ, chúng ta sẽ bên nhau cả đời" "Phải, cả đời đều sẽ vẫn ở bên nhau
Bàn tay của người phụ nữ ấy tựa như cánh hoa móng từ từ mà rơi xuống, ánh hoàng hôn đỏ rực hôn lên khuôn mặt xinh đẹp như gốm sứ đã hắn dấu vết thời gian,khuôn mặt ấy sáng lên lấp lánh tựa như phản chiếu trên đá cẩm thạch.
Hơi thở của bà cũng yếu dần rồi biến mất, nhịp đập trái tim cũng như tiếng đồng hồ hết cót mà chậm lại rồi tắt dân, khuôn mặt bà lại an tường đến vậy, ngay cả khóe môi vẫn còn vương lại nụ cười nhàn nhạt.
Bà không có đau đón, chi an bình như thể.
Bước chân Trần Thanh Vũ chợt khựng lại, ông quay đầu nhìn Huỳnh Bảo Nhi tựa trên lưng ông mà chìm vào giấc ngủ sâu, nụ cười lại không kìm chế được mà hiện trên môi: "Đúng là đồ trẻ con."
Ông công Huỳnh Bảo Nhi quay về căn phòng nằm bên bờ biển, sau khi đặt bà xuống giường thì ông giúp bà mặc vào chiếc váy cưới mà hai người kết hôn năm đó, lại tô thêm chút son hồng trên đôi cánh môi tái nhợt còn vương nét cười ấy, nhìn thoáng qua lại càng thêm xinh đẹp.
Chuẩn bị xong mọi thứ, Trần Thanh Vũ thay một bộ tây trang, khuôn mặt dù qua bao nhiều năm vẫn vô cùng hoàn mỹ ấy lại treo đầy vẻ dịu dàng say lòng người.
Ông củi đầu hôn lên môi Huỳnh Bảo Nhi rồi nắm xuống bên cạnh bà, đôi cánh tay ghì chặt bà trong lòng ngực. Bàn tay hai người lại quấn chặt lấy nhau, lặng yên mà đẹp đẽ đến vậy. "Huỳnh Bảo Nhi, lần này thật sự sẽ không còn ai có thế khiến chúng ta xa nhau được nữa. Họ đã vui vẻ mà đi hết quãng đường đời, nhưng cuộc đời của những đứa tréchỉ đang thực sự mới bắt đầu,
Khi mấy người Lê Hoàng Long và Trần Quân Phi tới căn phòng ven biển thì chỉ còn thấy Huỳnh Bảo Nhi cùng Trần Thanh Vũ nắm trên giường năm chặt tay nhau, trên gương mặt họ là vẻ hạnh phúc bình yên đến tận cùng.
Lê Hoàng Long đi tới kiểm tra tình trạng của Huỳnh Bảo Nhi rồi lại quay sang kiếm tra cả thi thể của Trần Thanh Vũ, ông taquay lại nói với Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi đang vô cùng bình tĩnh: "Bảo Nhi là ngừng thở một cách tự nhiên, không có đau đớn mà lại rất nhẹ nhàng. Còn Thanh Vũ thì lại đi theo Bảo Nhi, hiện tượng này... chủ cũng lần đầu gặp được." "Hai người hạnh phúc là được rồi. Trần Quân Phi siết chặt năm tay, trong giọng nói chứa cả sự tối tăm u ám. "Ừ, hiện tượng này rất hiểm, đây cũng là lần đầu chủ được chứng kiến, thật không ngờ Trần Thanh Vũ lại yêu sâu đậm đến the.
Trên mặt Lê Hoàng Long cũng không có đau buồn bởi vì ông ta biết rõ đây là sự lựa chọn của Trần Thanh Vũ.
Sau khi Huỳnh Bảo Nhi ngừng thở, Trần Thanh Vũ cũng không còn nhịp tim, ông không hề tự sát mà ông chỉ muốn theo kịp bước chân rời đi của Huỳnh Bảo Nhi thôi.
Kết cục này là điều tốt đẹp nhất dành cho Huỳnh Bảo Nhi và Trần Thanh Vũ, hai người họ bây giờ có lẽ là người hạnh phúc nhất thế gian. "Cháu biết, bọn họ hạnh phúc là được rồi." Phan Huỳnh Báo nhìn khuôn mặt Huỳnh Bảo Nhi khẽ thì thâm.
Bố à, mẹ đã đi rồi, bổ cũng đi theo mẹ rồi phải không?
Ba người cuối cùng chắc hẳn sẽ gặp lại nhau trên thiên đường, khi ấy ba người sẽ vĩnh viên ở bên nhau phải không?
Ba ngày sau, kháp các mặt báo chốn thành phố đều đưa tin Trần Thanh Vũ và Huỳnh Bảo Nhi cũng nhau qua đời, mặc dù mọi người đều cảm thấy hơi luyến tiếc nhưng cũng bị rung động trước tình cảm của hai người.
Sau tang lễ của Huỳnh Bảo Nhi và Trần Thanh Vũ, Điền Thanh Mây mang tro cốt của Phan Huỳnh Đức tới mai táng cùng nơi với hai người.
Sự ràng buộc của ba người họ tới cuối cùng vẫn sẽ lại kéo dài.
Khi Hoàng Song Thư biết được tin tức này thì cảm xúc trở nên vô cùng suy sụp, cũng may vẫn có Lâm Huy Thành luôn ở bên cô nên tâm trạng cô mới dân dần ổn định lại.
Hoàng Song Thư không vội rời khỏi thành phố mà ở lại cùng Lâm Huy Thành thêm vài ngày.
Anh ấy cũng muốn mở thêm chi nhánh ở thành phố nên mấy ngày nay vẫn chạy đôn chạy đáo lo công việc.
Hoàng Song Thư vì chuyện của Huỳnh Bảo Nhi mà cảm xúc bị ảnh hưởng rất nhiều, khi cô đang thẫn thờ ngồi trong phòng nhìn TV thì chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Cô đứng dậy đi ra mở cửa thì lại thấy được Trần Quân Phi. "Cậu chủ Phi tim tôi có chuyện gì sao?" Mấy ngày nay Trần
Quân Phi van phải bận bịu giải quyết chuyện của Huỳnh Bảo Nhi và Trần Thanh Vũ nên cũng không làm phiên Hoàng Song Thư. Lúc này lại nhìn thấy anh xuất hiện ở đây, cô không kim chế được mà hỏi. "Song Thư, bố mẹ tôi đã đi rồi." Trần Quân Phi nhìn cô, cất giọng khàn khàn.
Giờ khắc này người đàn ông ấy tựa như một đứa trẻ đau thương mà bất lực, anh nhìn vào mắt cô thì thầm từng tiếng một.
Trải tim Hoàng Song Thư chợt run lên từng hồi, cô mim môi nhìn anh nói: "Tôi biết, bà chủ có lẽsẽ hạnh phúc."
Ông trời đã đối xử rất tốt với Huỳnh Bảo Nhi, để cho bà và Trần Thanh Vũ có thể ở bên nhau cả đời, vậy nên chẳng còn gì để nuối tiếc cả. "Đúng vậy, họ thực hạnh phúc nên tôi cũng không hề đau buồn gì, tôi chỉ là rất nhớ họ, thật sự rất nhớ." Dáng vẻ Trần Quân Phi tựa như một đứa trẻ yếu ớt mà thì thầm cùng cô.
Nghe được lời nói của anh, trên mặt Hoàng Song Thư mang theo chút đau thương nhàn nhạt.
Cô biết tình cảm mà Trần Quân Phi dành cho Trần Thanh Vũ và Huỳnh Bảo Nhi vô cùng sâu đậm, song cô lại chẳng thể giúp được điều gì. "Cậu chủ Phi, anh đừng như vậy, con người ta không nên mãi đầm chìm trong nỗi bi thương, hơn nữa bà chủ và ông chủ ra đi cũng không hề đau đớn, hai người họ đều thực hạnh phúc. Vậy nên chúng ta cũng không nên đau buồn, đó là tình yêu của họ." "Song Thư, em còn hận tôi không?" Ánh mắt Trần Quân Phi sáng rực nhìn cô, tham lam lướt trên từng đường nét trên gương mặt cô.
Nửa năm qua, anh vẫn luôn cố gắng học tập chứ không giống như lúc trước thường xuyên tới hộp đêm tìm bạn tình nữa. Anh cất đứt toàn bộ quan hệ với những người tình trước đây, chỉ nghĩ tới được ở bên Hoàng Song Thư.
Thế nhưng sau nửa năm gặp lại, khi anh lại lần nữa nhìn thấy cô thì cô cũng đã không còn là Hoàng Song Thư của ngày xưa nữa,
Bên cạnh cô đã có một người đàn ông khác, mà người này lại là chồng sắp cưới của cô, là người đàn ông sẽ mang lại hạnh phúc cho cô.
Hoàng Song Thư khẽ căn môi nhìn anh rồi lạnh nhạt lắc đầu: "Không, tôi chưa bao giờ.. hận anh cả, cho dù là lúc đứa nhỏ đã không cònở cạnh tôi thì tôi cũng chỉ biết hận anh trong giây lát mà thôi." "Vậy... chúng ta... có thể bắt đầu lại từ đầu không? Tôi có thể thay đổi mà, có được không?" Trần Quân Phi căng thẳng nhìn cô, âm thanh khản đặc vang lên. "Xin lỗi anh." Vẻ mặt Hoàng Song Thư mang theo tiếc nuối nhìn Trần Quân Phi.
Trần Quân Phi giật mình khiếp sợ nhìn cô, trên mặt mang theo cả sự liều lĩnh cùng khát máu. "Em yêu Lâm Huy Thành sao?"
Không phải Hoàng Song Thư yêu anh sao? Tại sao bây giờ lại không chịu tha thứ cho anh? Anh thật sự đã cố gắng rất nhiều, cố gảng để biến thành người mà cô thích.
Thế nhưng tại sao Hoàng Song Thư vẫn không thích anh? Rốt cuộc là vì sao chứ? "Phái, tôi yêu Lâm Huy Thành" Hoàng Song Thư nhìn vẻ mặt đang dần trở nên đáng sợ của Trần Quân Phi thì chi nhẹ nhàng kiên định mà gật đầu.
Lời nói của cô như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Trần Quân Phi khiến ánh mắt anh trở nên cực kỳ đáng sợ. "Tôi sẽ không để em rời đi đâu Hoàng Song Thư, em phải là của tôi. Tôi theo đuổi em suốt nửa năm, làm sao có thể đểem rời bỏ tôi được chứ? Tôi đã không còn bố mẹ, tuyệt đối sẽ không thể để mất em được nữa, tuyệt đối không." "Cậu chủ Phi... anh muốn... hự." Hoàng Song Thư thấy đôi mắt Trần Quân Phi dần trở nên điên cuồng hung tợn thì vô cùng sợ hãi.
Thân thể cô không ngừng lui về phía sau nhưng không ngờ Trần Quân Phi lại nhìn cô rồi nhếch miệng nở một nụ cười vô cùng lanh lùng đáng sợ.
Hoàng Song Thư cảnh giác nhìn thấy anh, còn chưa kịp định thần thì Trần Quân Phi đã giơ tay lên đánh cho cô ngất xỉu. Hoàng Song Thư chỉ kịp nhìn tới khuôn mặt méo mó dữ tợn của anh rồi lập tức mất đi ý thức.
Nhìn Hoàng Song Thư năm trong vòng tay mình, trên mặt Trần Quân Phi mang theo sự cuồng dại cũng điên loạn, dường như anh phát điện mà vuốt ve mặt cô rồi mở miệng nói một cách không cam tâm: "Song Thư, chúng ta ở bên nhau cả đời được không? Giống như bổ và mẹ tôi vậy, họ cũng yêu nhau cả một đời đấy thôi, nhất định chúng ta cũng sẽ yêu nhau thật nhiều." "Anh ba, anh hai đầu rồi?" Từ sau khi Huỳnh Bảo Nhi cùng Trần Thanh Vũ ra đi, cảm xúc của bé Gạo Tẻ cũng không bị ảnh hưởng nhiều. Ban đầu khi mới biết họ không còn nữa, cô bé cũng khóc rất thương tâm nhưng chẳng bao lâu sau thì tâm trạng cô bé cũng đã bình thường trở lại.
Bởi vì mọi người đều nói với bé Gạo Tẻ rằng Huỳnh Bảo Nhi và Trần Thanh Vũ đã cam tâm tình nguyện dất tay nhau rời bỏ thế giới này, thời gian của họ đã tới rồi, họ sẽ ở một nơi nào khác mà viết tiếp tình yêu của hai người. "Sao thế? Hồm nay anh ta không tới công ty à?" Phan Huỳnh Báo khẽ cau mày, xoa đầu bé Gạo Tėrồi nói. "Anh hai xấu xa, không biết đi đâu rồi, anh hai dạo này cũng kỳ lắm nha. Bé Gạo Tẻ nắm ngả lên đùi Phan Huỳnh Bảo, đôi môi đỏ tươi chu lên võ cùng đáng yêu.
Kỳ lạ sao? Hai mắt Phan Huỳnh Bảo chợt lãng đọng lại. Thật đúng như bé Gạo Tẻ nói, thời gian gần đây Trần Quân Phi đúng là có hơi khác thường.
Từ sau khi Trần Thanh Vũ và Huỳnh Báo Nhi mất, tâm trạng của Trần Quân Phi lập tức trở nên vô cùng quái đản. "Anh ba, hôm qua... em tỏ tình với Vĩnh Kỳ" Bé Gạo Tẻ không biết Phan Huỳnh Bảo đang suy nghĩ gì, cô bé ngẩng đầu nhìn anh ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tràn đầy sự ngượng ngùng ngây thơ.
Vừa nghe thấy lời nói của bé Gạo Tẻ, khuôn mặt lạnh lùng của Phan Huỳnh Bảo không kìm chế được mà hiện lên vẻ tươi cười.
Anh ấy vươn tay nhéo má cô bé một cái rồi nói: "Em mới mấy tuổi chứ? Đã sớm xác định cả một đời với người ta rồi sao?" "Thế... ngày xưa không phải mẹ cũng xác định dành cả đời cho bố đấy sao? Rồi không phải cuối cùng họ cũng ở bên nhau còn gì? Em nhất định phải giữ chặt Vũ Vĩnh Kỳtrong tay, nếu để người khác cướp mất thì phải làm sao chứ? Đây gọi là ra tay trước sẽ có lợi thế đó." Bé Gạo Tẻngang ngược hất cảm nói với Phan Huỳnh Bảo.
Nhìn cô bé như vậy, nhất thời Phan Huỳnh Bảo cảm thấy rất buồn cười.
Anh ấy cảm thấy tính cách của bé Gạo Tẻ còn giống Trần Thanh Vũ hơn cả Trần Quân Phi. Nhìn cái vẻ mặt tự tin ngang ngược kia xem, chỉ sợ sau này lớn lên cô bé sẽ biến thành một nàng công chúa bướng bỉnh mất?
Đương lúc Phan Huỳnh Bảo nói chuyện cùng bé Gạo Tẻ thì một người bảo vệ từ ngoài cửa đi vào, anh ta cúi chào Phan Huỳnh Bảo rồi nói: "Cậu chủ Bảo, bên ngoài có một người đàn ông tên là Lâm Huy Thành, anh ta muốn tìm cậu chủ Phi. Tôi đã nói với anh ta là hôm nay cậu chủ Phi không về nhà nhưng anh ta không tin, đòi phải gặp cậu chủ Phi bằng được."
Lâm Huy Thành? Cái tên này,đây không phải là tên của chồng sắp cưới Hoàng Song Thư sao?