Bình thường quan hệ giữa Hoàng Khánh Ngân và bé Gạo Tẻ rất tốt, vì muốn đến gần Trần Quân Phi hơn nên cuối cùng Hoàng Khánh Ngân cũng đã tìm được một cơ hội để tiếp cận Hôm nay, Trần Quân Phi vừa mới tham gia tiệc xã giao xong quay trở về, vì có uống chút rượu nên đã hơi say.
Bọn người quản gia đều không có ở đây, Hoàng Khánh Ngân mới vừa uống nước xong thì đã nhìn thấy Trần Quân Phi nằm trên ghế sa lon, ánh mắt cô ta sáng lên đi tới bên cạnh anh. “Cậu chủ Phi, anh sao vậy?”
Hoàng Khánh Ngân dịu dàng bên cạnh Trần Quân Phi, bàn tay mềm mại sờ lên mặt anh. Trần Quân Phi nheo mắt lại, sau khi liếc mắt nhìn cô ta thì lập tức dời đi, kế đó lại phát ra một âm thanh lạnh lùng: “Cút.”
Hoàng Khánh Ngân ăn mặc như vậy không phải là muốn rũ anh sao? Nếu như Trần Quân Phi còn không nhìn ra ý đồ của cô ta thì thật sự quá ngu xuẩn rồi.
Hoàng Khánh Ngân không ngờ Trần Quân Phi lại một ra một từ lạnh lùng như vậy, gương mặt yêu kiều của cô ta đột nhiên trở nên căng cứng.
Cô ta khó khăn chặt quả đấm trong tay, nói với Trần Quân Phi một lần nữa: “Cậu chủ Phi… anh uống say rồi, để em đưa anh về phòng nhé? Hoàng Khánh Ngân, cô muốn leo lên giường của tôi à?”
Trần Quân Phi lạnh lùng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Khánh Ngân, ánh mắt sắc bén lướt qua cơ thể cô ta. Khuôn mặt Hoàng Khánh Ngân mang theo vẻ xấu hổ và khiếp sợ nhìn Trần Quân Phi, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Em… muốn… trở thành người phụ nữ của cậu chủ Phi.”
Dường như ánh mắt Trần Quân Phi mang theo chút ánh sáng lạnh lẽo.
Anh kéo Hoàng Khánh Ngân xuống dưới người mình, xé nát quần áo trên người cô ta ra.
Động tác của người đàn ông vô cùng thô bạo nhưng Hoàng Khánh Ngân lại không nhịn được vô cùng hưng phấn: “Cậu chú C Phi, em đồng ý trở thành người phụ nữ thật sự của anh.”
Cô ta phải nằm bắt được người đàn ông như vua chúa này, chỉ có nắm giữ được Trần Quân Phi thì mới có cơ hội trở thành cô chủ của nhà họ Trần.
Nghĩ tới đây, cả người Hoàng Khánh Ngân càng vui vẻ hơn. Vốn dĩ Trần Quân Phi đang muốn tìm một người phụ nữ để phát tiết nhưng mà khi nhìn xuống khuôn mặt mang theo vẻ sợ hãi lẫn thẹn thùng của Hoàng Khánh Ngân thì đột nhiên anh lại cảm thấy chán ghét.
Cảm giác hưng phấn vừa rồi đã biến sạch không còn chút dấu vết, Trần Quân Phi lạnh nhạt đẩy cơ thể Hoàng Khánh Ngân ra, lảo đảo đứng dậy khỏi ghế sa lon.
Sau khi Hoàng Khánh Ngân bị Trần Quân Phi dùng sức đẩy ra thì sắc mặt vô cùng khó coi.
Cô ta kinh ngạc nhìn Trần Quân Phi, dường như không hiểu tại sao anh lại đấy cô ta ra như vậy.
Vừa rồi rõ ràng cô ta cảm giác được Trần Quân Phi rất muốn cô ta cơ mà? Rốt cuộc bây giờ tại sao lại trở nên như vậy? “Cậu chủ Phi” Hoàng Khánh Ngân tiến về phía trước một bước định bắt lấy cánh tay của Trần Quân Phi, muốn quyến rũ anh một lần nữa nhưng mà Trần Quân Phi lại chán ghét vẫy tay đấy cô ta ra.
Hoàng Khánh Ngân bất ngờ không kịp đề phòng té xuống mặt đất, cả người vô cùng thê thảm. “Cô cũng giống như chị cô vậy, đều là đồ để tiện như nhau, ham muốn đàn ông đến điên rồi, có muốn tôi tác thành cho cô không hả?”
Trần Quân Phi từ trên cao nhìn xuống Hoàng Khánh Ngân đang nằm dưới đất, lạnh lùng nói. “Cậu chủ Phi, em với chị em không giống nhau, chị ấy là một người phụ nữ không biết liêm sỉ nhưng còn em thì rất sạch sẽ, em vẫn là xử nữ mà”
Hoàng Khánh Ngân nghe thấy Trần Quân Phi nói mình như vậy thì lập tức trút hết mọi oán hận lên người Hoàng Song Thư.
Cô ta cho rằng đột nhiên Trần Quân Phi không muốn mình nữa, chắc chắn có liên quan đến Hoàng Song Thư.
Cô ta vô cùng ghét Hoàng Song Thư, nếu như không phải tại Hoàng Song Thư thì vừa rồi Trần Quân Phi sẽ muốn cô ta, như vậy cô ta lập tức có cơ hội trở thành cô chủ nhà họ Trần rồi. “Hừ, tôi không rảnh đi suy đoán chuyện của các cô.” Sau khi Trần Quân Phi bỏ lại những lời này thì lập tức rời khỏi. Hoàng Khánh Ngân cảm giác bản thân đã phái chịu nỗi nhục vô cùng lớn.
Cô ta ghi hận hết tất cả những nỗi nhục này lên người Hoàng Song Thư. “Hoàng Khánh Ngân, em ở nhà họ Trần có khỏe không?” Hoàng Song Thư vừa mang thức ăn ra vừa nhìn Hoàng Khánh Ngân rồi nói.
Mỗi tháng Hoàng Khánh Ngân đều có một ngày nghỉ, có thể đi ra ngoài, trùng hợp hôm nay chính là ngày nghỉ của cô ta. Hoàng Song Thư thầy Hoàng Khánh Ngân về nhà thì đã mua rất nhiều thức ăn làm cho cô ta ăn. “Cũng tốt, cậu chủ Phi rất tốt, hơn nữa bây giờ em đã là người phụ nữ của anh ấy rồi” Hoàng Khánh Ngân cầm đũa lật lật vài miếng trong mâm thức ăn, đáp lời Hoàng Song Thư với dáng vẻ rất thờ ơ.
Hoàng Song Thư nghe vậy thì đột nhiên sắc mặt thay đổi cực lớn, đôi đũa vốn đang cầm trong tay đã rớt xuống đất.
Âm thanh vật dụng bằng sứ va chạm vào nhau nghe vô cùng chói tai nhưng Hoàng Khánh Ngân vẫn ung dung thưởng thức vẻ mặt này của Hoàng Song Thư. Cô ta từ từ đứng dậy đi đến trước mặt cô, nâng chiếc cảm tinh xảo của cô ta lên rồi nói với Hoàng Song Thư rằng: “Chị, chị nghe rõ không? Bây giờ em đã là người phụ nữ của cậu chủ Phi rồi, em và anh ấy ở bên nhau cũng gần một tháng, mỗi buổi tối anh ấy đều mạnh mẽ muốn em.”
Hoàng Khánh Ngân cứ giống như khoe khoang mà nhìn Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư mờ mịt nhìn cô ta, tựa như đây là lần đầu tiên quen biết em gái của mình vậy.
Hoàng Khánh Ngân này không giống như Hoàng Khánh Ngân lúc trước mà cô quen biết, em gái của cô rất trong sáng, rất hiểu chuyện.
Cuối cùng là tại sao Hoàng Khánh Ngân lại trở nên như vậy? “Hoàng Khánh Ngân, tại sao em lại trở nên như thế này?” Hoàng Song Thư không biết bản thân mình khó chịu vì chuyện đột nhiên Hoàng Khánh Ngân lại biến thành một người xa lạ như vậy hay là vì Trần Quân Phi đã ngủ cùng em gái mình.
Chỉ là cô cảm nhận được rất rõ, bây giờ mình vô cùng khó chịu. “Tại sao lại biến thành như vậy? Tất cả những chuyện này chẳng phải đều do chị ban tặng sao? Bởi vì chị không biết xấu hổ, bởi vì chi là một con đĩ mà ai ai cũng chán ghét” Đột nhiên gương mặt xinh đẹp của Hoàng Khánh Ngân lại biến dạng vô cùng khó coi.
Cô ta dùng một loại ánh mắt giận dữ nhìn Hoàng Song Thư rồi phát ra một tiếng thét đầy sắc bén. “Chát.” Sắc mặt Hoàng Song Thư lập tức sầm xuống, cô không hề nghĩ ngợi mà giơ tay lên tát Hoàng Khánh Ngân một cái. Sau khi đánh xong, cả người Hoàng Song Thư đều đang run rẩy.
Hoàng Khánh Ngân hoàn toàn bị cái tát tay của Hoàng Song Thư làm cho bùng nổ, cô ta gio tay che lên phần gò má vừa mới bị đánh, vẻ mặt vô cùng oán hận mà nhìn Hoàng Song Thư. “Hoàng Song Thư, chị có tư cách gì đánh em? Nếu như không phải do chị không biết xấu hổ đi làm đĩ thì em có bị bạn học chê cười không?
Bây giờ tất cả những chuyện của em đều do chị ban tặng, tại sao chị của người khác thì tài giỏi như vậy, còn chị của em lại là loại kỹ nữ mãi mãi cũng không nhìn được ảnh sáng?
Thể mà chị lại lên giường cùng với bác sĩ chủ trị của em, chị có biết xấu hổ không? Bây giờ chị còn dám thích cậu chủ Phi nữa sao? Đừng có nằm mơ, cậu chủ Phi có thân phận gì cơ chứ, tại sao chị không nhìn lại xem cơ thể chị bẩn thỉu bao nhiêu, chị cho rằng cậu chủ Phi sẽ đung vào chị sao? Có lẽ anh ấy vừa nhìn thấy chị là đã cảm thấy chị dơ bẩn rồi. Hoàng Khánh Ngân.”
Đối mặt với sự chỉ trích thẳng thắn của em gái mình, Hoàng Song Thư đỏ mắt giận dữ hét lên với Hoàng Khánh Ngân.
Cô móc tim móc phổi cho em gái, tại sao bây giờ lại trở nên như vậy chứ? “Hoàng Song Thư, chị chính là một thứ rác rưởi. Em nói cho chi biết, tuyệt đối chị đừng có ý gì với cậu chủ Phi hết bởi vì em sẽ trở thành cô chủ của nhà họ Trần, em sẽ không nghèo khó giống như chị đâu mà sẽ trở thành một cô chủ giàu có.”
Hoàng Khánh Ngân lạnh lùng nhìn Hoàng Song Thư, cô ta dùng cơ thể đụng vào người Hoàng Song Thư rồi đi ra ngoài. Hoàng Song Thư bị cơ thể Hoàng Khánh Ngân đẩy ra thì nước mắt chảy xuống không ngừng.
Cô cắn môi gọi tên Hoàng Khánh Ngân nhưng cô ta chỉ chừa lại cho cô một bóng lưng lạnh nhạt, sau khi nặng nề đóng cửa lại thì lập tức biến mất.
Phòng ăn trở nên yên tĩnh lạ thường.
Cơ thể Hoàng Song Thư không ngừng run rẩy, một lúc lâu sau, Hoàng Song Thư ôm mắt yên tĩnh khóc thút thít. Hắn Cơ thể mảnh khảnh của người phụ nữ hiện lên vẻ đau khổ không nguôi, nước mắt đã tràn ngập gò má cô.
Cô thống khổ khóc lóc cùng rêи ɾỉ nhưng không một ai hay biết.
Bị em gái ruột của mình dùng giọng điệu chán ghét như vậy để chỉ trích khiến cho Hoàng Song Thư tan nát hết cõi lòng. Là cô đã để cho em gái mình bị người khác chế cười đến mức không thể ngóc đầu lên được, cô quả thật nên đi tự sát, không phải sao?
Hoàng Song Thư lảo đảo ngã nghiêng rời khỏi nhà rồi đi tới cây cầu lớn trong thành phố.
Trong khoảng thời gian này, bốn phía xung quanh cây cầu không có một bóng người.
Hoàng Song Thư lau nước mắt nhìn xuống dòng sông đang cháy xiết dưới kia, dường như đôi mắt hiện lên chút bi thương. Cô hít một hơi thật sâu rồi từ từ leo lên lan can, nắm chặt tay thành quả đấm.
Một cơn gió mãnh liệt ập tới làm nước mắt trên mặt Hoàng Song Thư bị thổi bay.
Cô khó khăn nhìn xuống mặt sông vô tận dưới kia, trong đầu xuất hiện hình bóng Trần Quân Phi.
Cô không thể hy vong xa vời như vậy được, loại người như cô quả nhiên không xứng đáng có được hạnh phúc. Cơ thể cô bẩn như vậy thì làm sao có thể làm dơ Trần Quân Phi đây?
Loại phụ nữ như cô, cho dù có chết cũng sẽ không có người nào rơi nước mắt đúng không?
Hoàng Khánh Ngân và Trần Quân Phi đã ở bên nhau rồi, nếu như đã trở thành người phụ nữ của Trần Quân Phi thì hắn là anh sẽ không bạc đãi Hoàng Khánh Ngân đúng không? Như vậy cô cũng yên tâm rồi. Suy nghĩ như vậy, trên mặt Hoàng Song Thư hiện lên một chút dịu dàng.
Cô muốn đời sau của mình trở nên sạch sẽ hơn, như vậy cứ để cho nước sông tẩy rửa linh hồn cô đi.
Hoàng Song Thư nhắm mắt lại, vào lúc cô đang muốn nhảy xuống sông thì có một sức lực vô hình nằm lấy cánh tay cô thật chặt. “Muốn chết sao?” Âm thanh lãnh đạm mang theo một chút hung ác vang lên ngăn cản hành động của Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư hoảng sợ đến mức quay đầu lại, nước mắt lã chã trên gương mặt xinh đẹp mơ hồ nhìn thấy được khuôn mặt của Phan Huỳnh Bảo.
Đôi mắt màu xanh lục của Phan Huỳnh Bảo vô cùng yên tĩnh trong bóng đêm nhưng lại tỏa ra một thứ ảnh sáng chói mắt khó hiểu khiến cho người khác run rẩy sợ hãi. “Cậu chủ… Bảo?” Hoàng Song Thư hốt hoảng cúi đầu xuống, hèn mọn nói.
Tại sao người đàn ông giống như thiên thần này lại xuất hiện ở đây chứ? “Hoàng Song Thư, tự sát vĩnh viên là sự lựa chọn của những kẻ yếu đuổi.” Đôi mắt lạnh lùng của Phan Huỳnh Bảo nhìn chấm châm vào Hoàng Song Thư rồi nhàn nhạt nói.
Chẳng qua anh ấy chỉ vô tình đến đây giải sầu nhưng không ngờ lại gặp phải Hoàng Song Thư đang muốn tự sát. Con người của Phan Huỳnh Bảo vẫn luôn lạnh lùng tàn nhẫn, cho dù người khác có làm chuyện gì đi nữa thì đối với anh ấy mà nói đều không có liên quan nhưng người phụ nữ Hoàng Song Thư này lại hơi giống Huỳnh Bảo Nhi khiến cho anh ấy không thể nào mặc kệ được.
“Tôi biết… nhưng mà tôi lại không biết phải tiếp tục sống như thế nào nữa. Thà tự sát thì chi bằng sống một cuộc sống tươi mới hơn đi, chúng ta không thể nào thay đổi được đời người nhưng chúng ta có thể lựa chọn mà. Nếu như cô còn cố ý muốn tự sát thì tôi sẽ không cản trở cô.” Phan Huỳnh Bảo nheo mắt lại, lãnh đạm nói với Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư dùng sức nắm chặt quả đấm nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi nói: “Tôi… còn muốn sống.”
Đúng, cô còn muốn sống, cô không muốn chết, cho dù cô có bẩn thỉu thì sao chứ? Cô vẫn còn muốn sống, cô chỉ cần âm thầm dõi theo Trần Quân Phi là được rồi, cô còn muốn sống. “Như vậy… tôi sẽ dạy cô sống thế nào.”
Phan Huỳnh Bảo nhìn Hoàng Song Thư rồi chậm rãi nói. “Anh hai, Gạo Tẻ muốn chị xinh đẹp chơi với em.” Bé Gạo Tẻ nảm lấy cánh tay của Trần Quân Phi, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra chút khổ sở.
Trần Quân Phi nghe vậy thì đội mày khẽ nhíu lại. “Không phải đã có Hoàng Khánh Ngân chơi cùng em rồi sao?”