Trần Thanh Vũ để điện thoại xuống, ảnh mắt nặng nể mang theo một chút âm trầm và lạnh lẽo: “Bà xã, em về phòng nghỉ ngơi trước đi, anh đi xử lý chút chuyện.”
Cảm xúc của Trần Thanh Vũ thật sự hơi kỳ lạ, tôi không nhịn được nắm lấy tay Trần Thanh Vũ không cho anh đi.
“Trần Thanh Vũ, anh làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Dáng vẻ của Trần Thanh Vũ thật sự làm tôi cảm thấy lo lắng.
Trần Thanh Vũ mim môi, ảnh mắt mang theo thâm trầm và lạnh lùng: “Bánh Gạo đánh nhau với người trong quán bar nên bị đưa đến đồn công an, công an Minh gọi anh qua đó một chuyến.
“Cái gì?” Vừa nghe là chuyện của Bánh Gạo thì tôi lập tức cảm thấy khẩn trưởng.
“Em muốn đi với anh. Rốt cuộc mấy năm nay Bánh Gạo làm sao vậy? Thằng bé hoàn toàn không giống lúc còn nhỏ, càng lớn càng phản nghịch, đặc biệt là những lúc đối mặt với Trần Thanh Vũ thi càng giống như kẻ thủ, tôi cũng không biết rốt cuộc Bánh Gao bi lam sao nữa.
Trần Thanh Vũ vốn không cho tôi đến đồn công an, dù sao gần đây có thể tôi cũng không tốt lắm nhưng đối mặt với sự kiên trì của tôi, Trần Thanh Vũ cũng không còn cách nào khác đành phải cho tôi đi đến đồn công an cùng anh.
Lúc chúng tôi tới đồn công an, công an Minh đưa Bánh Gạo ra ngoài, tôi thấy khuôn mặt tuấn tú của Bánh Gạo đầy vết xanh tím, thoạt nhìn vô cùng chật vật. Nhìn vết bẩm trên mặt thằng bé, tôi nhịn không được nhíu mày nói: “Bánh Gạo, ai cho con đi đánh nhau?”
“Chuyện của con không liên quan đến hai người.”
Bánh Gạo không kiên nhẫn hất tay tôi ra, khuôn mặt đầy vẻ khinh thường nói.
Tôi nhìn dáng vẻ kiêu ngạo khó gần của Bánh Gao, sững sở nhìn chằm chằm thằng bé một lúc, bỗng nhiên Trần Thanh Vũ tiến lên đánh một quyền vào mặt Bánh Gạo làm cả người thắng bé ngã xuống đất.
“Trần Thanh Vũ, anh điện rối sao?” Nhìn thấy hành động của Trần Thanh Vũ, tôi bị dọa đến đổ mồ hôi lanh, nhào về phía anh.
“Huỳnh Bào Nhi, em đứng yên đó cho anh, hôm nay anh nhất định phải dạy do thằng nhãi ranh này.” Khuôn mặt Trấn Thanh Vũ trở nên âm trầm khiến cho người ta so hãi.
Bánh Gạo giống như một con thú dữ đang phần nô lao về phía anh.
Nhìn hai bổ con đánh nhau trước cửa đồn công an, tôi sốt ruột muốn tiến lên kéo hai người họ ra.
Nhưng bây giờ Trần Thanh Vũ và Bánh Gạo như đã mất đi lý trí, tôi không thể chen chân vào được.
Tôi đứng một bên không ngừng lo lắng, Trần Danh bên cạnh nói với tôi: “Bà chủ, để ông chủ trút giận một chút cũng tốt, mấy năm nay cậu chủ có hơi quả đáng rồi.”
Bảnh Gao càng ngày càng hành động quá đáng khiển Trần Thanh Vũ rất khó chịu, anh đã muốn đánh Bánh Gạo rất nhiều lần nhưng đều bị tôi ngăn cản. Bây giờ Bánh Gạo đánh nhau với người khác đến nỗi phải vào đốn công an, Trần Thanh Vũ càng giận dữ hơn.
Tôi nắm chặt tay lại, đau lòng nhìn mặt mũi Bảnh Gạo bị đánh đến bầm dập. Mà lúc này, có một chàng trai mặc đồ đen đi tới lạnh lùng nhìn thoáng qua Trần Thanh Vũ và Bánh Gạo rối chuyển ánh mắt nhìn về phía tôi, nhấc cánh môi lạnh băng lên nói: “Đó là dứa con cô yêu thương nhất sao? Quả nhiên là một tên phế vật.”
Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng nói ra những lời này với tôi rối rời đi không quay đầu lại.
Tôi ngơ ngác nhìn bóng lưng màu đen của Phan Huỳnh Bảo dần đi vào màn đêm, sau lưng nhịn khỏi căng cứng lại.
Hình như cậu ấy còn lạnh lùng hơn cả Phan Huỳnh Đức nữa? Rốt cuộc là tại sao chứ?
Phan Huỳnh Đức đã dạy đứa nhỏ này như thế nào vậy?
Tôi nhiu mày suy nghĩ một lúc lâu, không biết Trần Thanh Vũ đã đến bên người ôm chặt tôi từ lúc nào.
“Trần Thanh Vũ.”
Tôi quay đầu lại, nhìn vết xanh tím dưới mắt Trần Thanh Vũ rối quay đầu qua nhìn Bánh Gạo đang quỳ rap trên mặt đất không đứng dậy nổi, muốn chạy tới đỡ thẳng bé lên nhưng lại bị anh ôm chặt lấy.
“Chúng ta về thôi.” Trần Thanh Vũ lạnh lùng liếc nhìn Bảnh Gạo một cái rồi ôm tôi rời khôi đó.
Tôi bị Trần Thanh Vũ lôi kéo rời đi, có chút sốt ruột nhưng không thể nể hà.
Bánh Gạo bò dậy tử trên mặt đất, giận dữ hét lên với tôi và Trần Thanh Vũ: “Sau này các người dừng can thiệp vào chuyện của con nữa, nghe ro chưa.
Bánh Gạo…
Tiếng rồng giận của Bánh Gạo làm mắt tôi đỏ lên. Sau khi ngồi lên xe, tôi muốn xuống xe nhưng lại bị Trần Thanh Vũ nắm chặt tay.
Trần Thanh Vũ lạnh lùng nói với tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, con đã trường thành rồi, thẳng bé có suy nghĩ riêng của mình, quyết định của nó cứ để nó tự gánh vác đi.”
“Trần Thanh Vũ… thằng bé là con của chúng ta mà”
“Nếu con của mình sa đọa như vậy thì anh cũng không cần.” Trần Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào tôi rồi tiếp tục nói: “Nó làm em đau buồn, anh sẽ không nhận đứa con trai này nữa.”
“Trần Thanh vũ, anh nói bậy gì đó?” Lời nói của Trần Thanh Vũ hơi nghiêm trọng khiến tôi vô cùng tức giận.
Trần Thanh Vũ mím môi nắm lấy tay tôi, dán mặt lên cổ tôi rối nhẹ giọng nói: “Huỳnh Bảo Nhi, anh chỉ muốn mình em, chỉ muốn em thôi.”
“Rốt cuộc vì sao Bánh Gạo lại có thái độ thủ dịch với chủng ta như vậy?” Tôi buồn bã vượt mặt Trần Thanh Vũ, khàn giọng nói
“Anh sẽ điều tra, được rồi, chúng ta đừng lo lắng cho tên nhóc thoi đó nữa, anh đã kêu Trần Danh phái người đi theo dõi nó rồi, sẽ không sao đâu.”
“Trần Thanh Vũ.. có lẽ vì Bánh Gạo quá cô đơn nên mới hận chúng ta đấy.”
Tôi dựa vào lòng Trần Thanh Vũ, áy náy nói.
Mấy năm nay, bởi vì tôi và Trần Thanh Vũ đều lo việc của mình nên rất bận, không có thời gian quan tâm đến Bánh Gạo cho nên thắng bé mới trở nên như vậy.
Trần Thanh Vũ chỉ xoa đầu tôi, không trả lời.
Bóng đêm ngoài cửa sổ vô cùng sâu thẳm khiển tôi nhở tới người chàng trai có khuôn mặt giống Bánh Gao
Câu nói của cậu ấy vào lúc rời khỏi đồn công an cũng làm tôi vô cùng khó hiểu.
Cậu ấy nói, đó là đứa con mà cô yêu nhất sao? Quả nhiên là một tên phế vật.Tôi có thể hiểu đứa bé kia có ý hận với mình.
Cậu ấy hận tôi sao?
Nhưng vì sao chứ? Vì sao lại hận tôi?
Huỳnh Bảo!
Hết chính văn.
nɠɵạı truyện: Chi muốn yêu em.
Trần Quân Phi là dứa con duy nhất của Trần Thanh Vũ, toàn bộ người trong thành phố đều biết Trần Quân Phi là người thừa kế của nhà họ Trần.
Nhưng quan hệ của Trần Quân Phi và Trần Thanh Vũ lại vô cùng không tốt, quan hệ như nước với lửa của hai bố con cũng được các trang báo lớn sôi nổi đưa tin.
Mà quan hệ ác liệt của hai người càng ngày càng nghiêm trọng hơn sau khi Trần Quân Phi lên đại học.
Có nhiều lần Huỳnh Bào Nhí muốn hòa hoãn không khí căng thẳng trong gia đình nhưng lần nào cũng thất bại. Mười hai năm trước, lúc cô làm phẫu thuật thay tim, cơ thể đã không còn tốt như xưa, bây giờ vì đứa con duy nhất của mình ngày càng hư hỏng, bất cần đời, ăn chơi trác táng nên tinh thần và thể xác của cô đều mệt mỏi, đặc biệt là từ sau hôm Trần Quân Phi đánh nhau trong quán bar, cô bị bệnh một thời gian, sau đó đi khám bệnh thì mới biết mình dang mang thai.
Vốn dĩ Huỳnh Bảo Nhi rất khó có thể thụ thai cho nên mấy năm nay cô cũng chỉ có một đứa con là Trần Quân Phí, bây giờ lại mang thai nên cả nhà họ Trần đều rất vui vè.
Quân gia nói trong nước mắt, cuối cùng một sinh mệnh mới đã đến rồi.
Nhưng Trần Thanh Vũ lại có vẻ bực bội không vui.
Dù sao Huỳnh Bảo Nhi cũng không còn trẻ nữa, mang thai sẽ rất nguy hiểm, tuy rằng hiện tại có rất nhiều người sinh hai con nhưng thể chất của cô lại khá đặc biệt.
Sau khi biết mình mang thai, Huỳnh Bảo Nhi rất vui vẻ.
Cô vẫn luôn muốn sinh một đứa con gái cho Trân
Thanh Vũ, cuối cùng cũng được như ý nguyện rồi.
“Đứa nhỏ này, bỏ đi. Lúc Huỳnh Bảo Nhi mang thai được một tháng thì Trần Thanh Vũ ngồi trên giường vuốt bụng cô, cười nhạt nói.
Huỳnh Bảo Nhi nghe vậy, khuôn mặt tinh tế xinh đẹp ngước lên nhìn Trần Thanh Vũ bằng ánh mắt không thể tin được.Mặc dù phụ nữ luôn luôn chú trọng việc dưỡng da nhưng vẫn có một chút nếp nhăn nơi khoé mắt, giống như thời gian đang chứng minh rằng Huỳnh Bảo Nhi không còn trẻ nữa.
Trần Thanh Vū xoa mầu thuốc lá trong tay, nói bằng giọng điệu nặng nề: “Anh nói nhất định phải bỏ đứa nhỏ này đi.”
Trần Thanh Vũ không muốn để đứa nhỏ này ảnh hưởng đến thân thể Huỳnh Bào Nhi, sau khi Lê Hoàng Long kiếm tra cho cô xong anh ta nói với anh rằng chi SỢ Huỳnh Bảo Nhi sẽ không thể thuận lợi sinh ra đứa nhỏ này, tốt nhất là nên phả thai.
“Trần Thanh Vũ, nếu anh dám làm gì con em thì đừng trách.”
Trần Thanh Vũ thờ dài một hơi, vươn tay sở lên đường nét dưới mi mắt cô nói: “Bảo Nhi, em không còn trẻ nữa.” “Anh chế em già sao?” Tuổi tác vốn là kiêng ki rất lớn với mỗi người phụ nữ, bây giờ Trần Thanh Vũ còn nói như vậy, Huỳnh Bảo Nhi cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Gắn đây Huỳnh Bảo Nhi đã nhìn thấy nhiều người mẫu minh tinh, thậm chí là những người nối tiếng trên mạng đều quấn lấy Trần Thanh Vũ, tâm trang cô vốn đã không tốt vậy mà Trần Thanh Vũ còn nói ra chuyên cô để ý nhất.
“Anh không chê em già, anh chi lo thân thể em không thể sinh được đứa nhỏ này.”
“Thì sao chứ? Vũ Khánh Vân đã năm mươi tuổi rồi còn có thể sinh, em nhỏ hơn cô ấy nhiều tuổi như vậy, em cũng có thể.” Vũ Khánh Vân là một nhà thiết kế mà Huỳnh Bảo Nhi quen biết ở nước ngoài, hai người thường xuyên gặp nhau bàn luận về thiết kế, con cái và gia đình.
“Em có thể so sánh với cô ấy sao? Thân thể cô ấy tốt như vậy.”
“Vậy là anh chê cơ thể em không tốt sao?” Huỳnh Bảo Nhi cổ chấp nhìn Trần Thanh Vũ, hốc mắt hồng hong
Dáng người Huỳnh Bảo Nhi khá nhỏ, hơn nữa khuôn mặt tròn tròn nên thoạt nhìn có vẻ trẻ hơn vài tuổi, rõ ràng cô đã hơn bốn mươi tuổi nhưng lại khiến người ta có cảm giác như chi mới hơn ba mười mà thôi, gen của Trịnh Phương Thảo và Nguyễn Trung Quân hoàn toàn đặt lên người Huỳnh Bảo Nhi.
“Không phải…” Trần Thanh Vũ bị Huỳnh Bảo Nhí nói như vậy thì cảm thấy đau đầu, Đúng là không thế nói lý lẽ với phụ nữ, tổng giám đốc của một tập đoàn quốc tế lớn như Trần Thanh Vũ cũng không chống đỡ được.
“Em nói cho anh biết, Bánh Gao trở nên như vậy là bởi vì quá cô đơn, nếu như có em gái thì nói không chừng Bánh Gạo sẽ ngoan trở lại, không phải anh cũng muốn giao công ty cho thằng bé sao?”