“Không có ai cả, chỉ là một người qua đường thôi, Bây giờ tôi chỉ cần tiếp tục đi về phía trước là có thể tới đúng không?”
Tôi nắm chặt vô lăng, lạnh nhạt hỏi.
Lê Hồng San càng nói những câu tàn nhẫn càng khiến tôi tiếp tục tiến nhanh về phía trước.
Cô ta nói nếu tôi cảm giở trò thi tuyệt đối sẽ không để tôi được nhìn thấy Bánh Gạo.
Xe chạy được một tiếng đồng hồ thì dừng lại ở một ngôi nhà của người dân bản xứ, tôi xuống xe, dựa theo sự chỉ dẫn của Lê Hồng San tìm đến căn phòng số 101. Lúc mở cửa ra, bên trong căn bản không có một bóng người.
Tôi hơi nghi hoặc, ngay lập tức nói với Lê Hồng San ở bên kia điện thoại: “Cô ở đâu? Tôi đã đến địa điểm mà cô nói rồi…”
“Cọt.két” Tôi vừa nói xong thì lập tức nghe thấy tiếng kẽo kẹt. Tôi cảnh giác quay đầu lại, ngay lập tức một bóng đen lao về phía tôi. Bỗng một cơn đau nhói truyền đến từ cổ, tôi chưa kịp nguôi ngoai thì đã ngất đi, cả người chìm sâu vào hôn mê.
Tôi đã quên mất phòng bị điều này.
Lê Hồng San quà nhiên không đơn giản chi là dụ dỗ tôi xuất hiện?
Rốt cuộc cô ta muốn làm gì?
“Mẹ.” Hình như tôi mơ hồ nghe thấy tiếng gọi của Bánh Gạo.
Tôi chẩm châm cổ mở to đôi mắt ra, lập tức nhìn thấy Bánh Gạo đang bò về phía trước, khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của thằng bé giờ đây đang thể hiện sự lo lắng nhìn tôi.
Nhìn thấy Bảnh Gao, tôi mới thở nhẹ một hai rồi vươn tay ra ôm lấy thắng bé. Bánh Gao, con doạ mẹ sợ chết mất.”
Bánh Gạo vùi đầu vào ngực tôi, đôi tay vội vàng ôm lấy cổ tôi nức nở.
“Mẹ, Bánh Gạo sợ, Lê Hồng San đã biến thành một người vô cùng đáng sợ.”
Giọng nói run rẩy của Bánh Gạo khiến tôi cảm thấy lo lắng.
Tôi ôm Bánh Gạo vào lòng, trấn an thằng bé rồi sau đó quan sát bốn phía xung quanh.
Căn phòng này nhìn rất quen thuộc? Chẳng lẽ là..
Cái cảm giác xung quanh đều trầm lắng, nặng nề thế này không phải là căn phòng trước đây của Lê Hồng San sao? Trước đây Trấn Thanh Vũ cũng đã sống tại nơi này một khoảng thời gian rất dài nhỉ? Thi ra Lê Hồng San giấu Bánh Gạo ở chỗ này, chẳng trách trước đó chúng tôi đã tim kiếm lâu như vậy mà vẫn không thể tìm ra?
“Rắc rắc.” Khi tôi đang ôm Bánh Gạo trong lòng, đầu óc suy nghĩ đến thất thần thì cánh cửa bên ngoài bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra. Vừa nghe thấy âm thanh này, tôi lập tức cảm thấy toàn bộ lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên.
Tôi vội vã ôm chặt lấy Bánh Gạo, cành giác nhìn Lê Hồng San đang từ bên ngoài đi vào.
“Lê Hồng San, đừng cử u mê không chịu tình ngộ như thế, cô thà tôi và Bánh Gạo ra khỏi đây đi.” Tôi nhìn khuôn mặt đang nhếch môi mim cười một cách quỷ di của Lê Hồng San rồi thấp giọng nói.
“Tôi không muốn làm gì mẹ con cỏ cà” Lê Hồng San nhìn tôi, khuôn mặt đầy về gian tà, trong ảnh đèn mở ào lộ ra vẻ mặt vô cùng đáng sợ.
“Cô đã không muốn làm gì tôi và Bánh Gạo thi hãy thả chủng tôi ra khỏi đây đi.” Tôi nhìn Lê Hồng San nói.
“Huỳnh Bảo Nhi, tôi cũng không muốn như thế này đâu. Tôi rất thích Bánh Gạo, nếu cô đồng ý với tôi ly hôn với anh Vũ thì tôi sẽ không làm hại đến các người.” Lê Hồng San hạ thấp người xuống, mờ lớn đôi mắt to tròn đó nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi vừa nghe thấy Lê Hồng San nói vậy thì nhịn không được cười một tiếng. “Cô cho rằng tôi sẽ ly hôn với Trần Thanh Vũ sao?”
Lê Hồng San quả nhiên vẫn còn suy nghĩ này.
“Nếu như cô và anh Vũ ly hôn thì tôi sẽ để mẹ con cô rời đi, được không? Tôi không muốn làm gì cô cả, cô cũng đừng ép tôi. Tôi có thể để cô và Bánh Gạo rời khỏi đây nhưng với điều kiện là cô không thể tiếp cận anh Vũ nữa, cũng không được gặp anh Vũ nữa, cô phải rời xa nơi này, thế nào? Lê Hồng San nhìn tôi với ánh mắt điện cuống.
Nhìn dáng vẻ điên cuồng này của Lê Hồng San, đột nhiên tôi cảm thấy gảy minh lạnh toát.
“Lê Hồng San, Trần Thanh Vũ không yêu cô, cô còn dùng cách này khiến tôi rời xa Trần Thanh Vũ thì cũng có ich lợi gì đâu? Người anh ấy yêu không phải là
Tôi ôm Bánh Gạo và bình tĩnh quan sát phía đang sau Lê Hồng San.
Chỉ cần ngăn được Lê Hồng San, tôi có thể củng Bánh Gạo rời khỏi nơi này.
Tôi vừa nhìn thấy con dao trong tay Lê Hồng San, lông gáy phía sau cổ đều dựng đứng hết cả lên.
Đó chính là dao thật, không phải chỉ là trò đùa.
“Lê Hồng San, cô bỏ dao xuống đi.”
Tôi ôm ấy Bánh Gạo vào lòng, ảnh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm vào con dao nắm trong tay Lê Hồng San nói.
“Huỳnh Bảo Nhi, cô đồng ý với tôi rời xa anh Vũ rồi đúng không?” Lê Hồng San nhìn con dao trong tay minh, toàn bộ hơi thở đều chứa đầy sự điên cuồng. Tôi nhìn thấy dáng vẻ đó của Lê Hồng San, cảm thấy toàn bộ da đầu đều ngứa ran. Tôi nuốt một ngum nước bọt, đánh giá về thỏa hiệp nói: “Được, tôi có thể đồng ý với cô ly hôn với
Trần Thanh Vũ.”
“Thật không?” Lê Hồng San vừa nghe thấy, khuôn mặt bỗng nhiên bừng sáng lên.
Tôi cắn môi gật gật đầu: “Đúng vậy, tôi hứa với cô sẽ ly hôn với Trần Thanh Vũ, bây giờ cô có thể để cho tôi và Bánh Gạo đi được chưa?”
“Không được, tôi muốn ngay bây giờ cô phải nói với anh Vũ chuyện ly hôn.”
Còn muốn tôi gọi điện thoại cho Trần Thanh Vũ ư?
“Được”
Tôi lấy điện thoại di động ra già vờ gọi cho Trần Thanh Vũ nói tôi muốn ly hôn, trong khi Lê Hồng San vẫn luôn trông chờ động tác của tôi, nhìn thấy lực chủ ý của Lê Hồng San đều dồn vào điện thoại di động thì tôi lạnh mặt đi, nhân lúc cô ta không để ý thì tôi lập tức ném chiếc điện thoại về phía Lê Hồng San.
“A.” Lê Hồng San hét lên một tiếng, cả người ngồi xổm trên mặt đất, tôi đá ngã cô ta và lập tức ôm Bánh Gạo chạy ra ngoài.Tuy nhiên, chưa chạy được hai bước thì một khẩu súng lục đã di trước mặt tôi.
“Huỳnh Bào Nhi, cô muốn đi đầu thật?”
Mai Linh Chi nhìn tôi cười quỷ quyệt, cô ta mặc một chiếc váy đen dài trông càng thêm u ám.
“Me.con sợ.” Sau khi Bánh Gạo nhìn thấy Mai Linh Chí cẩm khẩu súng thì sợ hãi thu mình lại trong lòng tôi.
Tôi ôm chặt lấy thân thể của Bánh Gạo, lanh lùng nhìn Mai Linh Chí nói: “Mai Linh Chi, quả nhiên cô đã dụ dỗ được Lê Hồng San.”
Nếu không phải vì sự dụ dỗ của Mai Linh Chi thi Lê Hồng San sẽ không làm ra được những chuyện tình tế như vậy.
“Đúng vậy, là tôi đấy. Cũng do cô đã rên luyện tính kiên nhẫn này cho tôi, vì thế không còn cách nào khác, tôi đành phải đưa ra quyết định này.”
Mai Linh Chi nhìn tôi cười cười rồi lạnh giọng nói.
“Cô muốn như thế nào?” Tôi từng bước áp sát vào người Mai Linh Chi, giọng nói lạnh như băng.
“Tôi cũng không muốn gì cả, tôi chỉ muốn cô chủ động ly hôn với Trần Thanh Vũ mà thôi.”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ tới.” Mai Linh Chi quả nhiên cũng có loại suy nghĩ này.
“O, thật không? Huynh Bảo Nhi, cô muốn cùng con cô chết ở cái nơi không ai biết tới này hay là muốn ly hôn với Trần Thanh Vũ, cô tự mình lựa chọn đi.”
“Cô cho rằng tôi không có chuẩn bị chút gì sao?” Tôi vừa nói vừa nhanh chóng củi đầu xuống, lấy con dao giấu trong bót ra phóng về phía Mai Linh Chi.
Mai Linh Chi vội vàng tránh nhát dao bay tới, còn tôi thì lợi dụng lúc đó ôm Bánh Gạo chạy ra ngoài.
Nơi này vốn là một nơi rất vắng vẻ, tôi đưa Bánh Gao ra khỏi căn phòng âm u của Lê Hồng San thì chạy về phía một con hẻm.
Tôi nhớ từ đây chạy ra có một con đường nhỏ, chỉ cần thuận lợi tới chỗ đậu xe thì tôi sẽ không sợ Mai Linh Chi nữa.
“Pằng Pằng Pằng.” Một loạt tiếng súng vang lên phía sau lưng tôi xuyên qua bức tường sau lưng, bụi bặm cũng từ đó bắt đầu bay tới.
Bánh Gạo bị doa sợ tới mức ôm chặt lấy cổ tôi, cà người run lên.
“Con đừng sợ, mẹ ở đây mà.” Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Bánh Gạo, tôi cúi thấp đầu xuống trấn an Bánh Gạo một cách kiên cường.Bánh Gạo nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe nói: “Mẹ.chủng ta sẽ chết sao?”
“Ngốc quá, chúng ta sẽ không chết đâu.”
Tôi tránh viên đạn từ phía sau bay tới sau đó lắc đầu trả lời Bánh Gạo.
“Huỳnh Bảo Nhi, cô còn muốn tiếp tục chạy sao? Tôi sẽ không ngại biến cô thành tổ ong vò về đâu.” Lúc tôi còn định tiếp tục chạy về phía trước thì Mai Linh Chi đã di súng vào đầu tôi.
Tôi bị dọa bởi hành động đó của Mai Linh Chi, chi có thể mím môi yên lặng nhìn cô ta.
“Vốn dĩ tôi không muốn giết cô nhưng xem ra cô không muốn hợp tác chút nào nên tôi đã không còn kiên nhẫn nữa rồi. Không bằng giải quyết hai người các cô, sau đó thi Trần Thanh Vũ sẽ là của tôi.
“Giải quyết? Cô muốn giải quyết ai?” Giọng nói âm u lạnh lẽo vang lên từ phía sau lưng Mai Linh Chi, tôi kinh ngạc mở to mắt nhìn Phan Huỳnh Đức xuất hiện từ phía sau cô ta.
Anh ta bước tới đá khẩu súng lục của Mai Linh Chi xuống đất, sau đó một chân giẫm lên ngực cô ta.
Vốn Mai Linh Chi đang đe dọa tôi một cách ngạo mạn ban nãy nhưng giờ đây chi có thể hét lên đầy sợhai
“A”
“Dám đụng vào Huỳnh Bảo Nhi, muốn chết à?” Phan Huỳnh Đức nheo mắt lại, tàn độc giẫm một cước lên lưng của Mai Linh Chi. Tôi lập tức nghe thấy âm thanh của tiếng xương bị nứt gãy. . ngôn tình tổng tài
Nhìn thấy Mai Linh Chi đau đớn, trong lòng tôi có một sự đồng cảm chân thành.
“Phan Huỳnh Đức, đưa cô ấy đến đốn công an đi.” Một người điên rồ nguy hiểm như vậy cũng chi có thể giao cho công an trị cô ta mà thôi.
“Hahaha…Huỳnh Bảo Nhi, cô không muốn sống nữa sao?” Khi Phan Huỳnh Đức túm lấy Mai Linh Chi, đột nhiên cô ta nhìn tôi và bật ra một tiếng cười lớn đến điện dại.
Nghe thấy tiếng cười điên cuống của Mai Linh Chi, tôi không khỏi lạnh sống lưng.
Phan Huỳnh Đức cũng trầm mặt, ảm đạm nhìn Mai Linh Chi.
“Anh Đức, anh phải anh yêu Huỳnh Bảo Nhi sao? Hay là chủng ta làm một cuộc thỏa thuận đi?”
Mai Linh Chi tự mãn cười và nói với Phan Huỳnh Đức.
Tôi bước tới phía trước, sau đó tát cho Mai Linh Chi mấy cái, khuôn mặt thanh tủ xinh đẹp của cô ta đau đớn đến đò bừng như muốn bật máu.
Cô ta tức giận nhìn tôi chằm chằm, nghiêm giọng nói: “Huỳnh Bảo Nhi, cô dám dánh tôi sao?”
“Tôi đánh cô đấy, đã thấy người không biết xấu hổ nhưng lại chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như cô. Cô không biết xấu hổ như thế này, mẹ cô có biết không? Trên đời có bao nhiêu đàn ông, cô nhất định phải cướp chồng của người khác, cô bị khuyết não hay là não có vấn để rồi?”
“Cô…” Mai Linh Chi không nhin tôi, ảnh mắt cô ta cực kỳ đáng so.
“Tôi cũng lười nói chuyện với loại người như cô, không lại hạ thấp địa vị của bản thân. Phan Huỳnh Đức, anh đưa cô ta đến đồn công an đi.”
Tôi thờ ra một hơi, sau đó dẫm lên chân Mai Linh Chi.
“Em ra xe trước đợi tôi” Phan Huỳnh Đức thăm sâu nhìn tôi, sau đó nói.
“Được.” Tôi liếc nhìn Mai Linh Chi một cải, sau đó ôm Bánh Gạo đi về phía xe của Phan Huỳnh Đức.Phan Huỳnh Đức đường như có chuyện gì mun hỏi Mai Linh Chi, còn cô ta thì đã bị tôi túm được, tôi sẽ không để cô ta dễ dàng đi như vậy đâu.
Còn có Lê Hồng San,
“Mẹ, chủ nhỏ đã cứu chúng ta phải không?” Sau khi tôi lên xe thì Bánh Gạo ôm lấy cổ tôi nhỏ nhe hoi.
“Ừ, không có chuyện gi nữa rói.”
Tôi xoa đấu Bánh Gạo, kiểm tra khắp mọi nơi, thấy trên người thắng bé không có bất kỳ vết thương nào thì mới có thể thờ phào nhẹ nhõm. May cho Lê Hồng San là không làm gì tồn hại đến Bánh Gạo, nếu không tôi tuyệt đối không để cho cô ta được sống tốt đẹp một ngày nào.