Sức khỏe ông nɠɵạı ngày càng suy nhược, tôi hỏi ông rằng lúc trước không phải vẫn ổn sao? Ông nói tuổi già đến thì bệnh tật càng nhiều,
“Mẹ châu đâu rồi?” Ông nɠɵạı ho khan một tiếng, tôi lập tức rót một chén nước đưa cho ông rồi giải thích nguyên nhân thân thể mẹ tôi không khỏe.
“Vốn là muốn gặp mẹ cháu nhưng nếu con bé không khỏe thì thôi vậy, Bảo Nhi, sau này cháu phải chăm sóc mẹ cho thật tốt đấy có biết không?”
“Vâng, cháu biết ạ.”
“Bảo Nhi, ông nɠɵạı cũng không sống được bao lâu nữa.” Ông nɠɵạı dùng sức nắm lấy tay tôi, khuôn mặt in dấu vết thời gian ấy mang theo vài phần kích động.
Tôi nhìn ông, bối rồi mà lắc đầu: “Ông nɠɵạı, ông đang nói gì vậy? Ông sẽ sống lâu trăm tuổi mà.”
“Con bé ngốc này, những lời này chỉ để gạt người thôi, thế gian này làm gì có ai sống cả trăm tuổi? BảoNhi, cả đời ông nɠɵạı đều vô cùng tự cao tự đại, trước kia bởi vì mẹ cháu ngo nghịch nên hai mươi mấy năm nay ông đều không để ý tới nó, bây giờ mẹ cháu và bốc hảo hạnh phúc như vậy ông cũng thấy rất vui.Nguyễn Trung Quân là người tốt, có cháu rối thì ông cũng yên tâm rồi.”
“Ông nɠɵạı.” Nghe giọng nói ngày càng mỏng manh của ông, tôi không nhịn được mà đỏ mắt.
“Bảo Nhi, nghe ông nɠɵạı nói hết đã.” Ông lai cắm lấy tay tôi, dùng hết sức mà nhìn tôi rồi nói.
Tôi gật đầu, không dám ngắt lời ông nữa, Trịnh Quang Hải đã nói cho tôi biết về bệnh tình của ông nɠɵạı, có lẽ một khi đại nạn đã tới thì ngay cả Trịnh Quang Hài cũng không còn cách nào khác, chỉ sợ ông nɠɵạı thật sự không còn nhiều thời gian nữa.
“Ông rất có lỗi với mẹ cháu, nhiều năm qua vẫn không quan tâm con bé, nói cho cùng thì mẹ cháu vẫn là đứa con gái mà ông yêu thương nhất.”
“Cháu biết mà ông nɠɵạı.” Tôi nắm chặt tay ông, hai mắt đò bừng.
Ông nɠɵạı cố gắng nhìn tôi rồi lại chuyển ảnh mắt tới ngăn tủ bên cạnh giường bào tôi mở tủ ra, tôi nhìn ông khó hiểu nhưng vẫn nghe lời mở ngăn kéo. Trong đó có một bàn hợp đồng, thấy bản hợp đồng ấy tôicàng khó hiểu mà nhìn ông.
Ông nɠɵạı nhìn ban hợp đồng rói dưa cho tôi, ông nói: “Nếu ông chét thì cả nhà ho Trinh chắc chấn sẽ đại loạn, đây là thử ông muốn giữ lại cho mẹ cháu và cháu. Nhớ kỹ, không được đưa cho bất cứ ké nào khác, đây là tài sản của mẹ cháu và cháu, có biết chưa?”
Tôi mờ hợp đồng ra, nhin qua một lượt nội dung rồi lập tức lắc đầu: “Ông nɠɵạı, sao ông lại có thể đưa những thứ này cho mẹ và cháu chứ?”
Sao ông nɠɵạı lại để cho mẹ con tôi một khối tài sản khổng lồ như vậy? Những thứ này không phải nên giữ lại cho các cậu sao?
“Đây là phần mà trước kia ông đã giữ lại cho mẹ cháu, sau đó chỉ thêm vào cho châu một phần, ông biết rất rõnhững lão già ở nhà họ Trịnh đang ôm tâm tư như thế nào. Số tiền ông vất và cả đời làm ra không thể chia cho bọn chúng một đồng nào cả, đây đều là ông để giành cho mẹ cháu, mau cấm lấy đi, có biết không?”
“Ông nɠɵạı.” Giờ khắc này tôi có thể càm nhận đượcro ràng tuy rằng ông nɠɵạı chưa bao giờ xuất hiện trước mặt mẹ tôi nhưng trong lòng ông vẫn luôn có đứa con gái tên Trinh Phương Thảo ấy. Hơn nữa,ông nɠɵạı vẫn luôn nhớ thương mẹ, chi là địa vị của ông quá cao nên khó hạ minh mà thôi.
“Bào Nhi, mấy ngày nay ở lại với ông nɠɵạı nhé.”
“Vâng,”
Tôi nhìn mái tóc bạc như mây của ông mà trong lòng chua xót, nhẹ nhàng gật đầu đáp.
Tối đó, người giúp việc chuẩn bị bữa tối xong, tôi không ở nhà ăn đại sành dùng bữa mà đưa Bánh Gạo tới phòng ngủ của ông nɠɵạı.
Khi có Bánh Gạo ở bên, tinh thần của ông cũng khá lên không ít.
“Bánh Gạo đừng quấy ông cố nha, ông cố đang bị bệnh, không chịu được sự quậy phá của con đâu.” Tôi bưng canh lên cho ông nɠɵạı rồi bế thẳng bé lên và nói.
Bánh Gạo chớp mắt nhìn tôi, bầu má đáng yêu co vào hõm cổ tôi.
“Ông cố kể truyện cười rất vui.”
“Nếu Bánh Gạo thích thì ông cố sẽ kể thêm cho cháu nghe.”
Tinh thần của ông nɠɵạı vô cùng vui vẻ mà nghiêng đầu nói với thắng bé.
“Vâng ạ.” Bánh Gạo đáp lại một tiếng giòn tannhưng tôi lại lập tức lắc đầu: “Ông nɠɵạı, thân thể ông còn yếu lắm, phài nghĩ ngơi thật tốt.”
“Ông chưa yếu ớt tới mức đó đâu, ông vẫn còn muốn kể truyện cười tiếp cho Bánh Gạo nghe.”
Ông nɠɵạı lắc đầu tỏ về mình không sao cả.
Tôi nhìn ông nɠɵạı hứng thú dat dào như vậy thì
cũng không tiện quấy rấy ông nữa, đành phải ngối một bên nhìn ông chơi cùng Bánh Gạo.
Một giờ sau, Bánh Gạo chơi cũng mệt rồi, thắng bé cử dụi mắt suốt, tôi thấy thằng bé có vẻ buồn ngủ thì mới ôm lấy nó rồi nói với ông nɠɵạı: “Ông nɠɵạı, hình như Bánh Gạo buồn ngủ rồi, cháu đưa thằng bé về phòng trước nhé.”
Ông nɠɵạı nhìn tôi với ánh mắt vô cùng hiển từ.
Tôi đưa Bánh Gạo trở lại phòng, dẫn thằng bé đi tắm xong rồi đặt nó xuống giường đắp chăn lại, đang lúc tôi tính gọi điện thoại cho Trần Thanh Vũ thì thằng bé lại nằm lấy tay tôitử đăng sau.
Tôi xoa đôi bàn tay nhỏ xíu đang nằm lấy ngón tay mình của thằng bé, cúi đầu dịu dàng hỏi: “Sao vậy? Không ngủ được sao con?”
“Mẹ, ông cổ sẽ chết sao? Ông chết rồi thì sau nàycó phải Bánh Gạo sẽ không nhìn thấy ông nữa không?”
Một từ “chết” rơi xuống trái tim tôi tạo ra hàng nghin vòng rung động, tôi xoa tóc Bánh Gạo châm rãi hỏi: “Ai nói với con như vậy?”
Bánh Gạo không nên biết những việc thế này, rot cuộc là ai đã nói lung tung trước mặt thắng bé vây?
“Bánh Gạo nghe di có miệng đánh son đỏ đồ ấy nói là ông cổ sắp chết rồi.”
Người đó là di họ sao? Là người phụ nữ khiến cho người ta cảm giác vô cùng chanh chua cay nghiệt ấy, bọn họ thật sự đúng là chỉ mong ông nɠɵạı chết sóm.
Một đám người sống không khác gì con đia hút máu.
Tôi nghe nói trước kia ngoài cậu cả ra thì các cậu khác đều là quân nhân, nhà họ Trịnh là một gia đình cán bộ cấp cao.
Nhưng sau khi cậu hai cậu ba về hưu thì lại lợi dụng mối quan hệ của mình trong quân đội mà bắt đầu công việc kinh doanh/
Kể từ khi đó, cả gia tộc bắt đầu rung chuyển phải
không?”Không được nghe những người đó nói lung tung, ông cố sẽ sớm khỏe lại thôi mà.”
Nhin thấy thằng bé ngủ rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, đứng dậy cầm điện thoại gọi cho Trần Thanh
Vũ.
“Côn biết đường gọi điện về cho anh cd à?” Thanh âm nặng trĩu của Trần Thanh Vũ theo sóng điện thoại từ bên kia truyền tới, nghe giọng điệu của anh thì tôi đã biết thế nào anh cũng đang giận dỗi.
Tôi thè lưỡi, nghĩ lại hình như minh quên gọi điện cho anh, khó trách anh lại giận như vậy.
“Em quên mất, xin lỗi mà.”
“Tinh hình bên đó the nào?” Trần Thanh Vũ im lặng hồi lâu rồi mới mở miệng hỏi.
“Tình hình ông nɠɵạı không được ổn lắm, có thể là thật sự không kéo dài được bao lâu nữa.” Nghĩ tới thân thể ông nɠɵạı càng ngày càng trở nên suy nhược, tâm trạng tôi lại trở nên mất mát.
Tuy chúng tôi tiếp xúc không nhiều nhưng giữa tôivà ông vẫn có quan hệ huyết thống không cách nào chặt đứt được.
“Đừng đau lòng quá.”
Dường như Trần Thanh Vũ biết được tâm tinh hiện tại của tôi, thanh âm trầm thấp của anh vang lên tiếng an ùi.
Tôi xốc lại tinh thần, tự trấn an mà nói: “Ừ, em chi là… trong lòng không hiểu sao lại thấy thương cảm, em không muốn ông nɠɵạı cứ như vậy mà rời đi.”
Nghĩ đến việc ông nɠɵạı cứ thế mà ra đi, trong lòng tôi lại cảm thấy vô cùng buồn bã.
“Có anh ở đây rồi.” Âm thanh nhàn nhạt của Trần Thanh Vũ tựa như một liều thuốc an thần xoa dịu nỗi sợ hãi cùng bất an trong lòng tôi.
“Trần Thanh Vũ, em yêu anh.”
Trước khi ngắt điện thoại, tôi nhẹ nhàng nói một câu với đầu dây bên kia.
Không biết Trần Thanh Vũ có nghe được hay không, tôi đã vội vàng cúp máy. Tôi buông điện thoại xuống, nhìn lên ánh trăng mở
treo bên cửa sổ, ngây người nhìn ra đài phun nước bên ngoài.
Bên ngoài sân bày một pho tượng rất lớn, là mộttượng đài phun nước, buổi tối cành tượng bên ngoàikết hợp lại có cảm giác vô cùng thần bí.
Tôi nhìn một lúc thì càm thấy mệt mỏi, đang định đồng cửa sổ đi ngủ thì không ngờ lúc này lại nhin thấy có hai bóng người nhoáng lên một cái.
Nhìn thấy hai bóng người ấy, mắt tôi chợt tối sắm. Trễ thể này rồi? Là ai lại đứng trông bên kia mà nói chuyện thể?
Đang lúc tôi vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ không dứt thi bóng người kia lại bắt đầu di chuyển đi thẳng tới nhà chính.
Tôi lắc đầu, thầm nghĩ có thể là ai đó không ngủ được nên đi ra bên ngoài nói chuyện phiếm, bây giờ đang định quay về chăng?
Hình như có rất nhiều người đang sống trong nhà họ Trịnh, không chỉ có người giúp việc mà còn có cả bảo vệ, rồi các cậu và rất nhiều người lớn khác nữa, cả một gia tộc khổng lồ như vậy, muốn quản lý tốt được thì quả thật rất mệt mỏi.
“Bảo Nhi, tinh dậy đi, có chuyện rối.”
Vi tối qua nhin ra ngoài cửa sổ quả lâu nên đầu óc tôi vẫn rất mơ hồ, tôi còn chưa tinh ngủ hần thìVvũ KhàHân đã đập cửa ấm ẩm bên ngoài, nghe vậy tôi lập tức dụi mắt rời giường rối ngáp dài một cái.
Bảnh Gạo cũng bị đánh thức, một đôi mắt phượng mở to ngơ ngác, vẻ mặt mơ màng mà nhìn tôi.
Tôi nâng tay xoa nhẹ đầu thắng bé, nói một cách mệt nhọc: “Bánh Gao, để mẹ ra mở cửa rồi mặc quần áo cho con nhé.”
Nói rồi tôi lập tức đứng dậy, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Vũ Khả Hân cuống cuống sốt ruột đứng đó, không nhìn được mà hỏi: “Sao vậy Vũ Khả Hân?”
“Nhanh lên, ông nɠɵạı em… ông nɠɵạı em chết rồi.”
Vũ Khả Hân túm lấy tay tôi mà kéo tới phòng ông nɠɵạı, tôi bị lời nói của Vũ Khà Hân làm cho kích động, mạnh mẽ bắt lấy tay cô ấy, ánh mắt hoàn toàn hoàng loạn: “Vũ Khả Hân, chị nói gì vậy? Tại sao ông nɠɵạı của em lại…?”
Hôm qua tinh thần của ông nɠɵạı đã khá lên rất nhiều rồi, đang yên đang lành sao tự nhiên lại thế?
“Chị cũng không biết, hôm nay Trịnh Quang Hải gọi chị dậy nói là khoảng bốn giờ sáng thì đột nhiên ông nɠɵạı em xảy ra chuyện, vốn đi muốn đưa đi bệnh viện nhưng không ngờ tim đã ngừng đập rồi, một câu cũng chưa để lại mà đã qua đời.”Vũ Khả Hân sốt ruột nói tiếp: “Hiện tại người nhà họ Trịnh đang tập trung trong phòng ông nɠɵạı em, vì gia tài mà tranh cãi tới mặt đô tía tai. Những người đó đều chĩa mũi dùi về phía em nên Trịnh Quang Hài bảo chị lập tức dẫn em tới đó.”
Lời nói của Vũ Khả Hân khiến toàn thân tôi như đóng băng lại.
Ông nɠɵạı đã chết rồi sao?
Chết ngay đêm qua sao?
Sao lại có chuyện này xảy ra? Sao lại thể này..
Tay tôi run bần bật, không quan tâm tới quần áo tóc tai xộc xệch mà lập tức chạy theo Vũ Khà Hân tới phòng của ông.Bánh Gạo từ trong phòng đi ra, mếu máo gọi nhỏ.
“Mẹ đi.”
“Bánh Gạo ngoan, con ở trong phòng chờ mẹ nhé.
Tinh hình lúc này hỗn loạn vô cùng, nếu Bánh Gạo đi theo tôi chỉ sợ tình hình sẽ càng thêm…
“Không đâu, Bánh Gạo muốn đi cùng mẹ cơ.”
Thằng bé mếu máo lắc đầu nói.
Nhìn Bánh Gạo cứ khăng khăng đòi theo như vậy,tôi chi đành phải dẫn thắng bé cùng đi.
Tôi cùng Vũ Khà Hân vừa di toi ngoài cửa phòng ông thì đã nhìn thấy Trịnh Quang Hải đứng chờ chúng tôi ở đó, thấy tôi đi tới, khuôn mặt vốn luôn mang về bất cần đời của cậu ấy lại giăng đầy sự lo lắng, khiến cậu ấy trông càng thêm phần u ám.