Dưới ảnh nhìn của anh, cơ thể tôi dân nóng lên, hai má không nhịn được mà đỏ ứng lên, nói: “Thôi bỏ đi, anh vẫn..” “Vẫn chặt như trước đây vậy” Tay kia của Trần Thanh Vũ không biết đã mò đến giữa hai chân tôi từ lúc nào, càn rỡ xoa năn, hai mặt nóng bỏng nhìn tôi chăm chăm, nói.
Đùng!
Hành động này của Trần Thanh Vũ khiến đầu óc tôi thoắt cái trở nên trống rồng. Cái đồ yêu nghiệt này, sao mỗi lần đều dùng biểu cảm mê hoặc người khác như vậy mà nhìn tôi cơ chứ? “Trần Thanh Vũ.. anh là cái đồ lưu manh” “Anh chỉ lưu manh với em mà thôi. Trần Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng, ghế má của mình vào sát cổ tôi.
Tôi vừa thẹn lại vừa giận, Trần Thanh Vũ kéo tôi vào lòng, vỗ vai tôi như đang trấn an một đứa nhỏ, anh nói: “Huỳnh Bảo Nhi, anh sẽ khá hơn thôi, nhất định sẽ vượt qua được.” Nghe giọng nói nặng nề nhưng tràn đầy kiên định của Trần
Thanh Vũ, đầu óc đang nóng bừng của tôi chợt nguội lạnh dần. “Được, em hiểu mà, em sẽ chờ anh, Bánh Gạo cũng sẽ chờ anh. Trần Thanh Vũ, anh không chỉ có một mình, anh còn có mẹ con em nữa mà.” Tôi ngẩng đầu nhìn Trần Thanh Vũ, nói khẽ. “Vì hai mẹ con em, anh nhất định sẽ vượt qua được, dù có vất vả như thế nào đi chẳng nữa.” Trần Thanh Vũ thì thầm. Hai người chúng tôi ôm chầm lấy nhau, tai tôi kề sát vào lồng ngực của Trần Thanh Vũ, tay anh nằm chặt tay tôi, mười ngón đan vào nhau. Ngay lúc này đây, tôi đã cảm nhận được “vĩnh hãng” là như thế nào. “Tổng Giảm đốc Nhi.”
Sau khi Trần Thanh Vũ ngủ, tôi mặc quần áo muốn đi nhìn Bánh Gạo một chút. Vừa ra khỏi phòng thì thấy Lê Hồng San, cô ta đang mặc một chiếc váy xẻ tà trẻ ngực.
Tuy Lê Hồng San rất gầy, nhưng không thể phủ nhận là dáng người có ta rất ổn, chỗ nên lồi thì lồi, nhìn rất quyến rũ. Tôi thấy Lê Hồng San ăn mặc mát mẻ như vậy, không nhịn được nhíu mày nói: “Sao cô lại ở đây? Không phải đã bảo cô về phòng của mình rồi ư?”
Trước kia tôi đồng cảm với Lê Hồng San, vì thấy những chuyện cô ta gặp phải rất giống với Vũ Khả Hân, cho nên tôi rất thông cảm cô ta. Thế nhưng mục tiêu hiện tại của Lê Hồng San là Trần
Thanh Vũ, tôi không thể tha thứ được.
Tôi là phụ nữ, trực giác của phụ nữ rất chính xác, tôi biết Lê Hồng San muốn trở thành người phụ nữ của Trần Thanh Vũ. “Tôi… tôi phải ở đây với anh Vũ.” Lê Hồng San túm chiếc váy, nói với tôi.
Tôi liếc nhin gương mặt tái nhợt của Lê Hồng San, hơi nhíu mày nói: “Không cần, tôi sẽ chăm sóc cho anh ấy.” “Tổng Giám đốc Nhi, tôi muốn trở thành tình nhân của anh Vũ, ngay cả chỉ để làm ẩm giường thôi cũng được. Khi anh Vũ phát bệnh, tôi có thể dùng cơ thể của mình để giúp anh ấy, tôi sẽ hầu hạ anh ấy trên giường thật tốt. Tôi… tôi học được rất nhiều kỹ thuật, nhất định có thể khiến anh Vũ thỏa mãn.” Lê Hồng San ngẩng đầu, lo lăng nhìn tôi nói.
Tôi lạnh mặt, ánh mắt lạnh như băng nhìn Lê Hồng San. “Lê Hồng San, cô biết mình đang nói gì không vậy?” Tôi là vợ của Trần Thanh Vũ, bây giờ Lê Hồng San lại tự nguyện muốn làʍ t̠ìиɦ nhân của anh ư? “Tôi… biết mình đang nói gì mà. Anh Vũ cũng yêu tôi, tổng giám đốc Nhi, cô để anh Vũ chấp nhận tôi có được không? Tôi chỉ muốn trở thành người phụ nữ của anh Vũ mà thôi, tôi sẽ không tranh không đoạt thân phận gì của cô cả. Tôi chỉ… muốn sinh cho anh ấy một đứa con, một đứa con của hai người chúng tôi.” Lê
Hồng San nói xong, vẻ mặt cô ta hơi mơ màng và điên cuồng. “Cô nghe rõ cho tôi, Trần Thanh Vũ là người đàn ông của tôi, bất kỳ ai cũng đừng nghĩ đến việc chạm vào anh ấy. Cô còn dám nói những lời như thế này nữa thì tôi sẽ khiến cô phải hối hận.” Tôi nhìn thẳng vào Lê Hồng San, lạnh lùng nói.
Tôi lạnh lùng nhìn bộ dạng này của cô ta, vừa định nói gì đó thì Lê Hồng San đã khụy gối xuống, lưng thẳng tắp quỳ trước mặt tôi. “Tổng giám đốc Nhi, tôi xin cô, cô để tôi ở bên cạnh anh Vũ được không? Cô còn có đứa bé, mà tôi ngoài anh Vũ ra thì không có gì hết, tôi chỉ muốn trở thành người phụ nữ của anh ấy, hai người chúng ta cùng chăm sóc anh ấy được không?” “Đồ điên” Trực giác mách bảo tôi Lê Hồng San có bệnh không nhẹ.
Bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể chia sẻ chồng mình với một người phụ nữ khác, huống hồ là tôi. Tôi tuyệt đối không cho phép Trần Thanh Vũ chạm vào người phụ nữ nào cả. Tôi quay đầu, không muốn để ý đến Lê Hồng San nữa, bước chân đến cầu thang.
Thế nhưng Lê Hồng San lại năm lấy tay tôi, cố chấp nói: “Tổng giám đốc Nhi, tôi ở cùng với anh Vũ ba năm, có đừng cướp anh Vũ khỏi tôi có được không? Tôi xin cô đó. ” “Lê Hồng San, nếu cô còn làm như thế này nữa thì tôi chỉ đành buộc cô..” “A.” Đúng lúc đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tôi vốn chi định đầy Lê Hồng Sơn ra mà thôi, nào ngờ cô ta mất trọng tâm lăn xuống lâu. Tôi bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, cả người cứng đờ đứng trên cầu thang. “Vân Hạ, xảy ra chuyện gì vây?” “Cô Nhi, có chuyện gì vậy ạ?”
Vũ Khả Hân và người giúp việc nghe được động tĩnh thi vội vàng chạy đen hỏi tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi chỉ ngan người nhìn Lê Hồng San cả người đầy máu, mãi cho đến khi tiếng gào của Trần Thanh Vũ vang lên sau lưng tôi, cơ thể tôi không nhịn được mà run lên, “Lê Hồng San.” “Trần Thanh Vũ. em. không cố ý” Tôi quay đầu lại thi thấy Trần Thanh Vũ đang mặc áo ngủ màu đen, vẻ mặt lạnh lùng của anh khiến tôi sợ hãi, tôi bối rối giải thích.
Mới vừa rồi ánh mắt anh còn mang theo vô hạn dịu dàng nhìn tôi thì bây giờ lại trở nên rét lạnh như rừng cây lá kim giữa trời đất băng giá, trông rất đáng sợ.
Anh đầy tôi ra, nhanh chóng đi xuống bể Lê Hồng San đang năm rạp trên sàn nhà không ngừng rêи ɾỉ lên. “Lập tức gọi bác sĩ, nhanh lên. Trần Thanh Vũ ôm lấy Lê Hồng
San, chạy như điên lên lầu, lúc lướt ngang qua cũng không thèm liếc mặt nhìn tôi một cái.
Tôi cảm giác cả người dần trở nên lạnh lẽo, thật lạnh, lạnh đến thấu xương. “Vân Hạ, rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?” Không biết từ khi nào Vũ Khả Hân đã đứng bên cạnh tôi, vẻ mặt cô ấy lo lắng, cầm chặt tay tôi hỏi.
Tôi quay sang nhìn Vũ Khả Hân, đè nén cảm giác chua xót đang trỗi dậy trong lòng, lắc đầu nói: “Lê Hồng San năm lấy tay tôi, tôi không cẩn thận đấy cô ấy xuống.” “Đây không phải là lỗi của cô, cô không cổ ý mà, giờ chúng ta đến xem thử Lê Hồng San có bị thương nặng gi hay không đã” Vũ Khả Hân kéo tay tôi nói.
Tôi nhìn Vũ Khả Hân, nhẹ nhàng gật đầu, theo cô ấy đi đến phòng ngủ của Trần Thanh Vũ.
Lê Hoàng Long đến rất nhanh, anh ta nhìn thấy vẻ mặt u ám mờ mịt của tôi, không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?” Anh ta nghĩ rằng Trần Thanh Vũ ngã bệnh, đến đây lại thấy Lê Hồng San bị thương, nhìn bộ dạng Trần Thanh Vũ lo lắng cho Lê
Hồng San như thế nên Lê Hoàng Long mới hỏi tôi có phải không? “Vào xem cô ta như thế nào đi.” Tôi mệt mỏi nói với Lê Hoàng
Long
Lê Hoàng Long nhìn tôi như đang suy nghĩ điều gì đó, mang túi thuốc đi vào trong.
Lúc tôi và Vũ Khả Hân đi vào thì Lê Hoàng Long đang băng bó cho Lê Hồng San. Trần Thanh Vũ thì đứng cách đó không xa, bóng dáng mạnh mẽ rần rỏi, lại toát lên một chút lạnh lùng.
Tôi không hiểu khi nhìn thấy Trần Thanh Vũ như thế, điều này khiến tôi nghĩ đến bộ dạng của Trần Thanh Vũ khi lướt ngang qua tôi, lúc đó anh.. rất lạnh lùng! “Xin lỗi em Huỳnh Bảo Nhi, vừa rồi anh hơi kích động một chút.” Trần Thanh Vũ thắng đến chổ tôi, vươn tay ôm tôi vào ngực.
Ghé vào lòng Trần Thanh Vũ, tôi năm lấy quân áo của anh, nói khẽ: “Trần Thanh Vũ, vừa rồi anh làm em sợ lắm.”
Vì một người phụ nữ khác mà anh lại bày ra vẻ mặt đó với tôi, điều này khiến trong lòng tôi trỗi lên một nỗi bất an vô cớ. “Anh… coi Lê Hồng San như người thân của mình.” Trần Thanh
Vũ thấp giọng nói khẽ vào tai tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn gương mặt anh tuần của anh, rũ mắt xuống, gật đầu nói: “Ừ, em biết mà Trần Thanh Vũ coi Lê Hồng San như người thân của mình, tôi tin tưởng anh. “Sau khi giết Lê Minh Quang, phá hủy toàn bộ ngôi biệt thự đó thì anh thành ra như thế này. Một mình anh trốn ra khỏi đó, cơn nghiện phát tác, bị đánh đập như một tên ăn mày. Lúc anh đau khổ nhất thì Lê Hồng San đã cứu anh.” Trần Thanh Vũ nói những chuyện anh gặp phải với tôi.
Tôi không ngắt lời anh, chi yên tĩnh mà lắng nghe những gì anh nói.
Ngón tay Trân Thanh Vũ vô cùng dịu dàng vuốt tóc tôi, tiếp tục nói: “Lúc đó anh bị người ta đánh, đến nỗi bị gãy một chân” Nghe Trần Thanh Vũ bình thản nói những chuyện nguy hiểm như thế, trong lòng tôi đang siết chặt.
Tôi cắn chặt môi, lo lắng nhìn Trần Thanh Vũ. “Lê Hồng San đã cứu anh, tìm bác sĩ cho anh, xài hết tất cả tài sản tích góp được của mình. Lúc đó cô ấy đang nhặt ve chai trong đống rác thì mang anh về. Vì chữa bệnh cho anh mà cô ấy xài hết tiền, sau đó anh mới biết cô ấy phải đi làm gái, vì anh mà cô ấy bản thân thể của mình.”
Tôi dùng sức ôm chặt cơ thể của Trần Thanh Vũ, hai mắt nóng lên. Lê Hồng San đã trả giá vì Trần Thanh Vũ rất nhiều. “Anh bị nghiện ma túy, là Lê Hồng San dùng cơ thể mình để đổi lấy ma túy cho anh. Anh nhở có lần, Lê Hồng Sơn bị nhiều tên đàn ông khác cưỡng hiếp, cô ấy cu gọi mãi nhưng không ai đến cứu. Anh đến đánh cho những kẻ đó một trận, nhưng lại lên cơn nghiện nên bị đánh suýt chết. Cuối cùng Lê Hồng San đành để những tên đó cưỡng bức bằng những tư thế đầy nhục nhã. Khi những kẻ đó buông tha bọn anh thì Lê Hồng Sao đưa anh về nhà, sau đó còn cười với anh nữa, mang tiền mà những tên kia ném đến trước mặt anh. Lê Hồng San nói rằng cô ấy có thể mua cho anh rất nhiều ma túy, như vậy anh sẽ không phải chịu đau đớn nữa.” “Đủ rồi, đừng nói nữa” Tôi siết chặt năm tay, gầm nhẹ với Trần Thanh Vũ. Tôi không muốn nghe những chuyện mà người phụ nữ khác làm cho Trần Thanh Vũ, dù ít hay nhiều. Tôi… không muốn nhìn thấy trong lòng Trần Thanh Vũ cất giữ một người phụ nữ khác. “Bảo Nhi, em đổi xử với Lê Hồng San tốt một chút, được không em?” Ảnh mặt Trần Thanh Vũ nhìn tôi đầy phức tạp, anh nói. “Anh nợ cô ấy rất nhiều, dù cô ấy muốn gì đi nữa thì anh đều cho cô ấy hết.” “Nếu như… cô ấy muốn thân thể của anh thì sao? Muốn làm người phụ nữ của anh thì sao?” Tôi ngửa đầu nhìn Trần Thanh Vũ, lạnh nhạt nói.
Lê Hồng San làm những chuyện như thế vì Trần Thanh Vũ, tôi rất cảm động, tựa như Vũ Khả Hân đã làm như chuyện như thế vì tôi vậy.
Thế nhưng dù vậy, thì tôi vẫn không thể tặng Trần Thanh Vũ cho Lê Hồng San được.