Diệu Hoa cười nhẹ một tiếng, cười đến nỗi cả người đều không ngừng run rẩy.
Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén rồi nói: “Huỳnh Bảo Nhi, cậu có cho rằng mình cố tình làm chuyện này không?” “Vì sao?” Tôi nhìn đôi mắt Diệu Hoa, bị thương nói. Lúc Trần Thanh Vũ nói với tôi về chuyện những người đàn ông trong khách sạn lúc trước, trái tim tôi đã thật Csự đã đóng thêm một lớp băng lạnh.
Tôi không ngờ Diệu Hoa lại dùng thủ đoạn đó để hủy diệt tôi? Chúng tôi đã từng tốt đẹp biết bao. “Vì sao ư? Bây giờ cậu hỏi mình vì sao ư?” Diệu Hoa đứng dậy, thân hình lay động nở nụ cười với tôi.
Tôi nhìn nụ cười điên cuồng trên mặt Diệu Hoa, không nói gì chỉ im lặng nhìn cô ấy. Sau khi Diệu Hoa cười xong, cô ấy lau khô nước mắt trên mí mắt, trợn to đôi mắt vặn vẹo nhìn tôi. “Bởi vì mình rất ghen tị.”
Bởi vì ghen tị?
Tôi ngơ ngẩn nhìn Diệu Hoa, không rõ lý do. “Rõ ràng chúng ta là bạn tốt, dựa vào cái gì mà bản thiết kế của cậu lại được nhiều người thích như vậy? Huỳnh Bảo Nhi, mình cũng là một nhà thiết kế, mình thua cậu, không phải vì cậu có Trần Thanh Vũ hỗ trợ sao? Nếu không có Trần Thanh Vũ thì bản thiết kế của cậu sẽ được ưu ái sao? Chỉ cần không có cậu thì mình có thể cho mọi người xem thiết kế của mình, mình sẽ không thua cậu.” “Chỉ vì vậy thôi sao?”
Tôi thất vọng nhìn Diệu Hoa. “Cậu cảm thấy như vậy còn chưa nghiêm trọng sao? Rõ ràng chúng ta cùng nhau phát triển tập đoàn Trần Thăng, nhưng những người đó lại luôn nói, Huỳnh Bảo Nhi thật là một người rất có năng lực, thiết kế của Huỳnh Bảo Nhi thật tốt, rõ ràng trong đó còn có công sức của mình, nhưng mọi người đều chỉ nhìn thấy cậu, ở cạnh cậu, mình mãi mãi chỉ là cành lá thôi, mình chính là cành lá nâng đỡ cậu.”
Diệu Hoa giống như người điên, hất hết đồ trên bàn xuống đất. Tôi nhìn Diệu Hoa đang điên cuồng, thờ ơ nói: “Đó là do năng lực cá nhân, Diệu Hoa.” “Không phải, mình sẽ không thua cậu, vì vậy mình hợp tác cùng Nguyễn Mỹ, muốn đạp cậu xuống dưới chân, tại sao lại không thành công, tại sao?” “Bởi vì cái thiện luôn thắng cái ác, ác giả ác báo, Diệu Hoa, lúc này mình tha thứ cho cậu. Cậu tự giải quyết cho tốt, nhớ kỹ, đừng khiêu khích mình, nếu không mình sẽ không nương tay đầu.” Tôi không muốn nhìn người bạn tốt ngày xưa biến thành loại người như vậy, tôi cũng không muốn tiếp tục nhìn Diệu Hoa điên cuồng như vậy.
Người con gái khóc cùng tôi, cười cùng tôi, cuối cùng cũng dần phai màu trong kí ức. “Huỳnh Bảo Nhi, cậu cũng chỉ có gia thế tốt thôi, quên chúc mừng cậu đã trở thành người thừa kế của nhà họ Nguyễn Lúc tôi đi tới cửa, Diệu Hoa châm chọc tôi.
Tôi nghe vậy, thờ ơ quay đầu lại liếc nhìn Diệu Hoa một cái, nhẹ giọng nói: “Diệu Hoa… Chúng ta không còn là bạn nữa.” Tôi bỏ qua cho Diệu Hoa lần này, chỉ vì ân tình trước kia thôi, còn sau này, tôi và Diệu Hoa sẽ đường ai nấy đi.
“Sao hôm nay trông con mệt mỏi vậy, công việc quá vất vả sao?” Buổi tối, tôi mang canh gà đến bệnh viện thăm bố, mẹ Trịnh Phương Thảo thấy dáng vẻ bơ phờ của tôi thì nắm lấy tay tôi, lo lắng hỏi. “Gần đây có nhiều việc nên con hơi mệt mỏi.”
“Không cần làm việc vất vả như vậy, công việc mãi mãi không thể hoàn thành hết, nhìn con mệt như vậy, mẹ rất đau lòng.” Trịnh Phương Thảo vuốt ve mặt tôi, vẻ mặt bất đắc dĩ. “Không sao, bây giờ con đang trong giai đoạn học tập, bố lại ở trong bệnh viện, con muốn duy trì tập đoàn Aliba”
Tôi ôn hòa nhìn mẹ nói. “Bảo Nhi.” Mẹ nhìn tôi, đột nhiên nói không nên lời, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ ửng. Tôi thấy mẹ như vậy, khẩn trương nói: “Mẹ làm sao vậy?” “Không sao… Mẹ chỉ… Chỉ cảm thấy đau lòng, nghĩ đến con vẫn luôn sống cuộc sống khổ cực ở nhà họ Huỳnh, mẹ lại thấy buồn” Mẹ nhìn tôi, không ngừng khóc.
Tôi vừa định an ủi mẹ Trịnh Phương Thảo thì bố lại lên tiếng ngay lúc này. “Phương Thảo, đừng khóc, bây giờ con gái chúng ta rất tuyệt, không phải sao?” “Ừm, phải, con gái của chúng ta là số một trên thế giới này.” Trịnh Phương Thảo dịu dàng nhìn tôi, nắm lấy tay của tôi nói.
Tôi nhìn mẹ Trịnh Phương Thảo và bố Nguyễn Trung Quân, nắm lấy tay họ nói: “Bố, mẹ, hai người yên tâm, con sẽ càng ngày càng trưởng thành.” “Mẹ biết, ngày mai đưa cháu nɠɵạı của mẹ đến đây đi, mẹ còn chưa được gặp nó.” Nghe Trịnh Phương Thảo nhắc tới cháu, đôi mắt tôi dâng lên một lớp sương mù. “Ngày mai con sẽ đưa nó đến đây cho hai người xem.”
Gần đây con trai có chút không ngoan, tôi lại rất bận nên quên đưa nó đến gặp bố mẹ. “Ừm”
Nói chuyện với mẹ Trịnh Phương Thảo xong, quản gia biệt thự gọi điện thoại tới nói con trai đã khóc từ tối đến giờ. “Sao lại khóc? Có phải Bánh Gạo bị bệnh rồi không?” Không biết có phải bởi vì gần đây tôi và Trần Thanh Vũ đều tương đối bận rộn nên không có thời gian cho Bánh Gạo, nên Bánh Gạo đang buồn bực hay không. “Tôi cũng không rõ, cô chủ mau trở về một chuyến đi.” Quản gia bất đắc dĩ nói với tôi.
Nghe nói Bánh Gạo có thể bị bệnh, tôi lo lắng, sốt ruột tạm biệt
Trịnh Phương Thảo rồi rời đi.
Lúc mới về tới cửa tôi đã nghe thấy tiếng Bánh Gạo khóc lớn. Tôi vô cùng sốt ruột, cảm giác như tóc đã bạc trắng đến nơi rồi. “Thế nào? Bánh Gạo sao rồi?” “Tôi không biết, tự nhiên Bánh Gạo cứ khóc lên, chúng tôi dỗ mãi cũng không nín” Người giúp việc nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng. “Đưa Bánh Gạo cho tôi.”
Tôi ôm lấy Bánh Gạo từ trong tay người giúp việc, nhìn Bánh Gạo khóc đến đỏ cả mặt, tôi đau lòng nói: “Bánh Gạo, là mẹ đây.”
Tôi hôn lên khuôn mặt đỏ bừng của Bánh Gạo, nhẹ giọng nói. Bánh Gạo mở to đôi mắt ướt dầm dề, cọ cọ vào ngực tôi, nhưng vẫn khóc.
Trước kia chỉ cần tôi an ủi là Bánh Gạo sẽ không khóc nữa, sao bây giờ Bánh Gạo vẫn khóc?
Tôi ôm Bánh Gạo ngồi trên ghế sô pha, kéo áo lên, mỗi lần
Bánh Gạo khóc đều sẽ ngậm ngực tôi, không biết bây giờ… Vậy mà Bánh Gạo lại không giống như mọi khi, nhìn thấy ngực tôi thì sẽ mở miệng, nhưng bây giờ nó chỉ không ngừng khóc, nắm chặt tay lại.
Tôi thấy Bánh Gạo như vậy nên lo lắng đến mức sắp khóc theo “Bánh Gạo, con làm sao vậy?” nó.
Bánh Gạo vẫn luôn khóc, tôi đành phải kêu người gọi Lê Hoàng Long đến.
Mười phút sau, Lê Hoàng Long đến đây, nhìn tôi ôm Bánh Gạo luống cuống chân tay, nhịn không được hỏi: “Làm sao vậy? Cô đánh nó à?” “Anh nói bậy gì vậy? Bánh Gạo là cục cưng của tôi, sao tôi có thể đánh nó?”
Tôi không còn gì để nói với sự không đứng đắn của Lê Hoàng
Long. “Cô không đánh Bánh Gạo? Vậy sao nó lại khóc thể thảm như vậy chứ?” “Sao tôi biết được.”
Tiếng khóc thút thít của Bánh Gạo làm tôi có chút bực bội, Lê Hoàng Long lại còn nói như vậy, tôi nhịn không được đen mặt nói. Lê Hoàng Long kiểm tra cho Bánh Gạo, nhưng không tra ra được nguyên nhân gì, tôi sốt ruột nhìn Lê Hoàng Long.
“Lê Hoàng Long, sao lại thế này? Vẫn không tra ra vấn đề gì sao?” “Không phải tôi đang kiểm tra sao?” Lê Hoàng Long liếc nhìn tôi một cái. Tôi nhìn Lê Hoàng Long, rồi nhìn Bánh Gạo vẫn luôn khóc đến khàn cả giọng, trong lòng tự nhiên vô cùng sốt ruột.
“Làm sao bây giờ? Bánh Gạo cứ khóc như vậy, làm sao bây giờ?”
“Được rồi, cô đừng lo lắng, cứ đưa Bánh Gạo tới bệnh viện trước đi, tôi sẽ kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ cho nhóc.” Tôi vội vàng gật đầu, bể Bánh Gạo đi theo Lê Hoàng Long.
Sau khi tới bệnh viện, Lê Hoàng Long mang Bánh Gạo đi làm kiểm tra, tôi ở bên ngoài gọi điện thoại cho Trần Thanh Vũ. Hình như đêm nay Trần Thanh Vũ có một cuộc họp, trước đó anh đã nói với tôi. “Trần Thanh Vũ”
Sau khi Trần Thanh Vũ nghe máy, tôi hít mũi, cơ thể không ngừng run rẩy gọi tên Trần Thanh Vũ. “Em yêu, em làm sao vậy?” Giọng nói trầm thấp của Trần Thanh Vũ vang lên trong điện thoại. Nghe thấy giọng nói của Trần Thanh Vũ, hốc mắt tôi chợt ứa nước mắt. “Trần Thanh Vũ… Em đang ở bệnh viện, anh có thể… Đến đây không?” Bây giờ tôi thật sự rất muốn ở bên cạnh Trần Thanh Vũ.
Có Trần Thanh Vũ bên cạnh, tôi mới có thể tin rằng Bánh Gạo không sao. “Xảy ra chuyện gì vậy?” “Bánh Gạo cứ khóc suốt, em đưa Bánh Gạo đến bệnh viện kiểm tra, bây giờ em rất sợ, nếu Bánh Gạo xảy ra chuyện gì, em.. Làm sao bây giờ?”
“Huỳnh Bảo Nhi, bây giờ em bình tĩnh một chút, ngồi yên đó đừng cử động, bây giờ anh sẽ lập tức đến bệnh viện
Giọng nói trầm ấm của Trần Thanh Vũ làm tôi cảm thấy vô cùng yên tâm, tôi hít hít mũi, nhẹ nhàng gật đầu. Sau khi tắt điện thoại, tôi ngồi trên ghế dài ngoài phòng bệnh chờ Trần Thanh Vũ đến đây.
Hành lang yên tĩnh mang theo sự lạnh lẽo vô tận và u ám xâm nhập vào cơ thể tôi.
Tôi sợ hãi ôm lấy cơ thể mình, tưởng tượng Bánh Gạo sẽ xảy ra chuyện gì, tôi lại không khống chế được cảm xúc của mình. “Huỳnh Bảo Nhi” Không biết đã đợi bao lâu, tôi mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của Trần Thanh Vũ.
Tôi ngẩng đầu nhìn Trần Thanh Vũ đi nhanh về phía tôi, nước mắt vốn đã ngừng chảy lại trào ra lần thứ hai.
Tôi cho rằng, mình đã không phải Huỳnh Bảo Nhi yếu đuối vô dụng như trước kia, nhưng bây giờ nghe thấy giọng nói của Trần Thanh Vũ, tôi lại bật khóc.
Trần Thanh Vũ..
Tôi muốn đứng dậy nhào vào lòng Trần Thanh Vũ, lại quên mất cơ thể mình đã duy trì một tư thế trong thời gian dài nên đã cứng đờ, giờ phút này căn bản là không thể nhúc nhích. “Ngoan, đừng khóc.” Trần Thanh Vũ ôm tôi vào trong lòng, hôn mí mắt tôi nói. “Trần Thanh Vũ, em sợ quá, nếu Bánh Gạo xảy ra chuyện gì, em cũng không muốn sống nữa.”
Tôi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn Trần Thanh Vũ nói. “Sẽ không sao, con của chúng ta rất kiên cường mà.” Trần Thanh Vũ bất đắc dĩ ôm tôi vào trong ngực.
Tôi dựa vào lồng ngực Trần Thanh Vũ, im lặng chờ Bánh Gạo ra khỏi phòng bệnh.
Một tiếng sau, phòng bệnh vẫn luôn đóng chặt cuối cùng cũng mở ra.
Trán Lê Hoàng Long chảy đầy mồ hôi, nhìn tôi và Trần Thanh Vũ rồi giải thích: “Viêm ruột thừa cấp tính, không sao rồi.” “Thật sự… Không sao?” Tôi vẫn muốn xác định lại. “Yên tâm, thật sự không sao, tiếp theo chỉ cần chăm sóc Bánh Gạo cho tốt là được.” “Ừm”