Tôi nghe thấy rất nhiều giọng nói nôn nóng, sau đó tôi cảm thấy nửa người dưới của tôi giống như bị ai bổ ra, đau quá đau quá…
“Gắng sức, hít sâu. Huỳnh Bảo Nhi, đứa trẻ bị mắc kẹt rồi, cô thả lỏng ra, nếu không cả đứa trẻ và cô đều sẽ gặp nguy hiểm.”
“A.”
Tôi nghe thấy bên tai có rất nhiều âm thanh nhưng chỉ còn đủ sức để phát ra tiếng thét chói tai, giọng nói cứ như bị nghẹt lại. Cuối cùng tôi dùng hết toàn bộ sức lực đẩy đứa trẻ từ trong bụng ra ngoài.
“Oa oa oa…”
“Sinh rồi, sinh rồi.”
Tôi nghe thấy một tiếng khóc nỉ non lảnh lót, bên tai còn có rất nhiều tiếng ồn ào, tôi muốn mở mắt ra nhưng mí mắt lại nặng trĩu không cách nào mở ra nổi.
“Đứa trẻ sinh non nên cơ thể rất yếu, cần phải đưa đến lồng giữ ấm.”
“Mình đưa đứa trẻ đi, cậu đưa cô ấy đến bệnh viện đi, chờ cô ấy tỉnh dậy thì nói với cô ta rằng đứa trẻ đã chết rồi.”
Cái gì? Đứa trẻ đã chết? sẽ không…
Tôi mơ hồ nghe thấy cuộc nói chuyện đó, muốn mở mắt dậy phản bác.
Nhưng mà cả người tôi không hề có sức lực, căn bản là không có cách nào phản bác được.
“Thật sự phải tuyệt tình đến vậy sao?”
“Tuyệt tình? Mình không thể nào trơ mắt nhìn cô ấy phản bội mình được, bây giờ xem như mình trả nợ cho cô ấy, sau này không ai mắc nợ ai nữa.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai tôi, tôi bị cơn lạnh đó khiến cho cả người đông cứng lại, cố gắng muốn mở mắt nhưng không thể.
Chỉ có thể để mặc bóng tôi cắn nuốt tôi.
“Tích tích tích.” Âm thanh chói tai của dụng cụ y tế vang vọng bên tai tôi.
Tôi hơi hé mắt ra, nhìn thấy xung quanh là một màu trắng lóa mắt.
Mùi nước sát trùng nồng nặc xộc thẳng vào mũi tôi, tôi ngơ ngẩn nhìn vách tường trắng toát trước mặt, yếu ớt giơ tay lên, tôi muốn cử động cơ thể của mình nhưng lại bị một bàn tay khác đè lại.
“Bảo Nhi, bây giờ cậu không thể ngồi dậy được.” Giọng nói nghẹn ngào của Diệu Hoa vang lên bên tai tôi.
“Đúng vậy, cậu được người của Cầu Ngà đưa đến đây, làm mình sợ muốn chết, suýt nữa cậu đã chết rồi.” Hốc mắt Diệu Hoa ửng đỏ, nắm lấy cánh tay tôi.
Chết?
Cầu Ngà..
Trần Thanh Vũ.
Xử bắn?
Máu huyết chạy lên não tôi, quần quanh như muốn xé tan cơ thể tôi, tôi thấy hơi sợ hãi, đôi môi run run muốn nói nhưng chẳng thể nói nên lời.
“Con… con của mình đâu?” Tôi cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, ôm lấy bụng rồi thấp thỏm lo âu nhìn Diệu Hoa.
“Bảo Nhi, cậu phải bình tĩnh nghe mình nói.” Nhìn thấy dáng vẻ kích động của tôi, dường như Diệu Hoa đã bị dọa sợ.
Cô ấy định nói gì đó với tôi nhưng lại bị tôi ngắt lời.
Tôi không thấy con, con của tôi đi đâu rồi?
Tôi xốc cái chăn trên người, muốn bước xuống giường nhưng bị Diệu Hoa đè lại.
Diệu Hoa tái mặt đè tay tôi lại, giữ chặt tay tôi không cho tôi cựa người.
“Bảo Nhi, cậu nghe mình nói, con của cậu… đã chết rồi.”
Âm.
Dường như trong đầu tôi có thứ gì đó đang nổ tung, tôi không muốn nghĩ cũng không muốn nghe bất kỳ thứ gì nữa.
Lừa đảo, tất cả đều là lừa đảo, bọn họ đều là kẻ lừa đảo.
Làm sao con tôi có thể chết? Nhất định là giả, tất cả đều là giả.
“Cút ngay, các người đều gạt tôi, các người giấu con tôi ở chỗ nào rồi? Con tôi không có chết, tôi không nghe thấy cái gì hết.” Tôi dùng sức đẩy Diệu Hoa ra, rít lên với cô ấy.
Diệu Hoa nhìn dáng vẻ kích động của tôi, dường như đã bị tôi dọa sợ, cô ấy chỉ có thể ngây người đứng ở một bên.
“Bảo Nhi, cậu vừa mới sinh, cơ thể rất yếu. Cậu đừng như vậy, sẽ bị thương mất.” Diệu Hoa đưa tay ra rồi hơi khựng lại, muốn nắm lấy tay tôi không cho tôi vùng vẫy. Tôi dùng sức đẩy tay Diệu Hoa ra, ánh mắt nhìn cô ấy đầy bén nhọn rồi gào lên.
“Các người lừa tôi, các người lừa tôi, trả con lại cho tôi. Tôi biết các người đã giấu con tôi đi đúng không, trả con lại cho tôi có nghe hay không, trả con lại cho tôi.” Tôi túm chặt lấy tay Diệu Hoa, cố gắng lắc mạnh, Diệu Hoa bị tôi đối xử như vậy thì chỉ bi thương nhìn tôi.
“Huỳnh Bảo Nhi.” Phía sau vang lên giọng nói vội vàng của Lê Hoàng Long, tôi quay đầu lại theo phản xạ. Ngay lập tức, cổ tôi chợt vô cùng đau xót, cơ thể nghiêng đi, cả người ngã xuống mặt đất.
“Lê Hoàng Long, anh làm gì vậy?”
Tôi hé mắt cố gượng người dậy, cơ thể yếu ớt khiến tôi không thể dùng chút sức lực nào cả.
Tôi nghe thấy Diệu Hoa phẫn nộ gầm lên với Lê Hoàng Long.
Sau đó tôi bị Lê Hoàng Long bế lên đặt ở trên giường bệnh.
Lê Hoàng Long cho người dùng dây trói tôi lại để không cho tôi cựa quậy, tôi yếu ớt nhìn anh ta rồi dần dần bị bóng đen bao phủ.
Trong lúc mơ màng, tôi nghe được tiếng cãi nhau của Diệu Hoa và Lê Hoàng Long.
“Sao anh lại có thể làm vậy với Bảo Nhi, cởi ra cho tôi nhanh lên, cậu ấy không phải phạm nhân.”
“Vừa rồi cô không thấy cô ấy rất kích động sao? Đây là vì tôi muốn tốt cho cô ấy thôi.”
Giọng nói không kiên nhẫn của Lê Hoàng Long chợt vang lên.
Sau đó bọn họ còn nói thêm gì nữa nhưng tôi không còn đủ tỉnh táo để nghe.
Tôi bị bóng tối nuốt chửng, cuối cùng không còn nhìn thấy cái gì nữa.
“Trần Thanh Vũ?” Trong không gian bao trùm một màu tối đen như mực, một mình tôi lang thang trong bóng đêm hoang vắng, tôi không biết mình đã đi bao lâu. Đến khi sức cùng lực kiệt, tôi thấy có một người đàn ông đứng cách đó không xa.
Là Trần Thanh Vũ?
Tôi vô cùng mừng rỡ, lập tức muốn nhào về phía Trần Thanh Vũ, nhưng không ngờ anh vừa quay đầu lại, cặp mắt lạnh lùng chợt lóe lên ánh sáng lạnh băng khiến cho tôi sợ hãi.
Anh nhìn tôi đầy cay nghiệt, tuy đứng ở vị trí cách tôi không xa nhưng con ngươi đen nhánh kia lại tỏa ra tia sáng lạnh lẽo, cứ như vậy lẳng lặng nhìn tôi một hồi lâu.
Tôi bị Trần Thanh Vũ dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm, bỗng có cảm giác như cả người đều rơi vào hầm băng, lạnh đến thấu xương.
Môi tôi run run, ánh mắt bị thương nói: Thanh Vũ, anh nghe tôi giải thích đi. Tôi không có phản bội anh, tôi không cấu kết với Lê Minh Quang hại chết anh. Tôi không biết… thật
“Huỳnh Bảo Nhi, tôi hận Trần Thanh Vũ thong thả mấp máy đôi môi mỏng, giọng nói bén nhọn như muốn khắc sâu vào xương cốt tôi.
Tôi che lỗ tai lại, sợ hãi lắc đầu.
“Trần Thanh Vũ, anh đã nói sẽ tin tôi, anh tin tôi không phản bội anh mà, Trần Thanh Vũ..”
Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng súng vang lên cách đó không xa, tốc độ của viên đạn kia dùng mắt thường cũng có thể thấy rõ được nó đang bay về phía Trần Thanh Vũ.
Cơ thể Trần Thanh Vũ bị viên đạn xuyên qua, cả người anh bị bắn rất nhiều lỗ.
Tôi ngẩn người nhìn cả người Trần Thanh Vũ đầy máu tươi, ngã ập xuống trước mặt tôi. Đôi mắt phượng đen nhánh lạnh bằng của anh cố chấp nhìn chằm chằm vào tôi, trong con người đen nhánh ẩn hiện sự khát máu khiến người khác cảm thấy hoảng sợ.
“Không..” Tôi thét chói tai rồi nhào về phía Trần Thanh Vũ nhưng lại không nhìn thấy anh đâu, sau đó xung quanh tôi đều biến thành vực sâu, cả người tôi ngã nhào xuống vực sâu.
“Á.”
Tôi phát ra tiếng thét chói tai, một luồng ánh sáng len lỏi vào làm chói lòa đôi mắt tôi, tôi nhìn thấy Lê Hoàng Long đang kề sát vào người tôi.
Tôi vươn tay, lập tức đấm cho Lê Hoàng Long một cái.
Lê Hoàng Long giơ tay túm chặt nắm tay của tôi, sầm mặt nói: “Huỳnh Bảo Nhi, cô một vừa hai phải thôi.”
“Lê Hoàng Long?” Tôi ngẩn ngơ nhìn tay Lê Hoàng Long đang nắm lấy tay tôi.
Lê Hoàng Long xoa xoa gương mặt đẹp trai phong lưu của mình, bất mãn nhìn tôi rồi nói: “Tôi có lòng tốt cởi trói cho cô, ngược lại cô lại đánh tôi? Cô muốn đối xử với ân nhân của mình như vậy sao?”
Lê Hoàng Long hơi bất mãn nhìn tôi nói.
Tôi nhìn Lê Hoàng Long, anh ta thả ra tay rồi nói với tôi: “Cơ thể của cô rất yếu, tốt nhất đừng có cử động, nếu không sau này để lại di chứng gì thì cô thật sự phải khóc đấy.”
“Đứa trẻ” Tôi nhìn Lê Hoàng Long đang cầm bệnh án, lo âu thấp thỏm ôm bụng mình.
Bằng phẳng… con của tôi đã chào đời.
“Huỳnh Bảo Nhi, cho dù cô có thể chấp nhận hay không thì tôi cũng phải nói cho cô biết, con của cô vừa sinh ra đã chết non rồi.”
“Anh lừa tôi.” Lê Hoàng Long bình tĩnh nhìn tôi, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nói.
Tôi siết chặt tay, gầm lên với Lê Hoàng Long.
Làm sao con của tôi có thể chết chứ? Lê Hoàng Long lừa tôi, nhất định là đang lừa tôi.
Rõ ràng tôi nghe thấy tiếng con khóc nỉ non, đứa trẻ vẫn còn sống, vì sao những người này lại muốn lừa tôi?
“Tôi đưa cô đi nhìn đứa bé.” Lê Hoàng Long nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, sau đó ném bệnh án qua một bên rồi bảo y tá chuẩn bị xe lăn cho tôi.
Bởi vì tôi động thai nên mới sinh non, lại không được đỡ đẻ ở bệnh viện, phía dưới còn bị rách ra vô cùng đau đớn.
Lê Hoàng Long đưa tôi đến khu nhà xác của bệnh viện, trong phòng xác lạnh lẽo âm u, Lê Hoàng Long cho người kéo một ngăn tủ ra. Tôi nhìn thấy bên trong có một đứa trẻ vẫn còn dính máu, trên mặt đứa trẻ có những mảng máu đông lại, ngũ quan còn chưa nảy nở mà chỉ nhăn dúm dó, làn da tím tái, mới nhìn vào trông vô cùng đáng sợ.
“Đây chính là con của cô, vừa sinh ra đã không còn thở nữa rồi. Huỳnh Bảo Nhi, con của cô đã chết.”
Những lời nói tàn nhẫn của Lê Hoàng Long vang lên bên tai tôi, tôi nhìn đứa trẻ kia rồi điên cuồng lắc đầu nói: “Không phải, đây không phải là con của tôi.”
Con của tôi đã khóc, nó còn sống, con của tôi còn sống, đứa nhỏ này không phải con tôi, không phải.
“Mặc kệ cô có tin hay không, đây chính là con của cô. Huỳnh Bảo Nhi, cô phải chấp nhận hiện thực, Trần Thanh Vũ đã chết rồi, cậu ấy bị cô hại chết, con của cô cũng đã chết, đây là báo ứng của cô.”
Lê Hoàng Long lạnh lùng nhìn tôi, dường như mang theo nỗi căm hận ngập trời.
Anh ta và Trần Thanh Vũ là bạn tốt, tôi đã ra tòa làm chứng tố cáo Trần Thanh Vũ, hại anh bị kết tội xử bắn, nhất định Lê Hoàng Long cho rằng tôi cấu kết với Lê Minh Quang muốn dồn Trần Thanh Vũ vào chỗ chết.
“Không có đứa trẻ không chết, Trần Thanh Vũ cũng không chết, tôi nhìn thấy, tôi nghe thấy.”
Tôi siết chặt quần áo trên người, ngửa đầu gầm lên với Lê Hoàng Long.
Bọn họ đều là kẻ lừa đảo, đều là kẻ lừa đảo, Trần Thanh Vũ sao có thể chết?
Con yêu của tôi cũng không chết, tôi nghe thấy tiếng thằng bé khóc thút thít vang dội đến thế, sao có thể chết chứ?
“Huỳnh Bảo Nhi, cô thật đúng là thích lừa mình dối người, nhưng mà cô muốn lừa mình dối người như thế nào thì cũng không có cách nào thay đổi một chuyện đó chính là Trần Thanh Vũ hận cô, cho dù có chết thì cậu ấy vẫn hận cô. Đứa trẻ là do cậu ấy đưa đi, cậu ấy tình nguyện đưa nó đi cũng không muốn để nó ở lại với cô.”