Ngay lúc không khí áp lực đến cực điểm, tiếng chuông báo hiệu tiết tiếp theo sắp bắt đầu vang lên. Hứa Thanh Trúc Vi hít một hơi thật sâu như cố nén nỗi buồn bị phản bội ngẩng đầu nhìn Ôn Nhiễm, nhẹ giọng.
- Ôn Nhiễm, tôi rất thất vọng về cô, cảm ơn cô dù gian dối cũng đã làm bạn cùng tôi quãng thời gian trước đó. Sau đó, không đợi Ôn Nhiễm nói gì thêm nữa, Hứa Thanh Trúc Vi quay đi trở lại chỗ ngồi, cự tuyệt trò chuyện. Hành động này ngược lại khiến không ít bạn học trong lòng cảm thấy bùi ngùi, nổi lên tia thương tiếc Hứa Thanh Trúc Vi, đồng thời ánh mắt nhìn Ôn Nhiễm cũng trở nên vi diệu.
Trước đây ai cũng cảm thấy Ôn Nhiễm hiền dịu, tốt tính, đối xử tốt với kẻ quái dị là Hứa Thanh Trúc Vi, hiện tại, chân tướng sờ sờ ra đó, hoá ta nàng ta cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam, mà mình lại giống đứa ngốc bị cô ta lừa xoay quanh. Nghĩ đến đây, không ít người trên mặt hiện lên vẻ bất mãn nhìn Ôn Nhiễm.
Lộ Vỹ Nam nhìn người con gái kia ngồi nơi đó cúi đầu không nói một lời, mày hơi nhíu. Hắn có cảm giác rất không thích thiếu nữ thể hiện ra vẻ yếu ớt như vậy. Nàng hẳn là nên vui vẻ cười đùa, hoạt bát, năng động. Ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra, bản thân ý nghĩ này từ đâu lại đến trong đầu mình.
Ngoài cửa, một bóng đen cao lớn, thân hình thon dài tựa lưng vào cửa, hơi ngửa đầu, mi nhãn bên dưới chiếc tơ vàng gọng kính khép hờ che đi sự giãy giụa nơi đáy mắt. Bàn tay buông thả bên hông nắm chặt vào nhau, rất nhẹ run rẩy. Không ai biết hắn đã đứng đó bao lâu, hoặc đã nghe những gì khiến nội tâm hắn không bình tĩnh, lồng ngực phập phồng hô hấp tiết lộ tâm tình của hắn lúc này. Hắn mở mắt, nghiêng đầu nhìn vào bên trong phòng học, ở nơi đó, tầm nhìn của hắn đặt lên thân một thiếu nữ, ôn nhu, mất mát, đau lòng, ...rất nhiều cảm xúc pha trộn lẫn lộn nơi đáy mắt hắn.
Hít một hơi thật sâu, nam nhân nâng bước rời đi. Trước khi đi, hắn quay lại nhìn thật kỹ hình dung người con gái kia, quyến luyến không rời nhìn nàng sau đó mới chầm chậm rời đi, bóng dáng hắn đổ trên đất kéo dài một mảnh cô độc. Bảng tên của hắn bốn chữ Âu Dương Kình Phong trong ánh nắng gay gắt dường như cũng trở nên ảm đạm rất nhiều.
Thì ra, những lời ngày đó nàng cùng Hứa Văn Vũ Triệt nói, cũng không phải là nàng lạt mềm buộc chặt, nàng..là thật sự muốn quên hắn, từ bỏ hắn, xoá hắn đi khỏi cuộc đời nàng. Nghĩ đến đây, ngực Âu Dương Kình Phong đột nhiên như bị ai bóp nghẹt, khó chịu vô cùng.
Ngày đó, Hứa Văn Vũ Triệt tìm đến bệnh viện gặp hắn, trước đó hai người vốn là bạn tốt của nhau, sau bởi vì Hứa Thanh Trúc Vi không ngừng quấy rầy cuộc sống của hắn, dần dần mối quan hệ bạn bè của họ cũng lung lay. Hắn đưa Hứa Văn Vũ Triệt đến phòng bệnh của Hứa Thanh Trúc Vi sau, cũng không quay đầu rảo bước rời đi.
Hắn thật sự rất chán ghét phải đối phó với những trò lố lăng của cô gái kia cho nên trực tiếp quay đầu đi nơi khác, lại sực nhớ hắn quên nói cho Hứa Văn Vũ Triệt biết việc thúc thúc hắn nghĩ hợp tác một hạng mục. Sáng sớm thúc ấy gọi giục hắn mãi, vì thế ma xui quỷ khiến hắn lộn ngược trở lại phòng bệnh. Khi tay hắn vừa đặt lên nắm cửa, giọng nói của Hứa Thanh Trúc Vi từ bên trong vọng ra khiến hắn dừng lại động tác.
Nàng nói, nàng đối với hắn tình cảm đã hết, nàng nói dưa hái xanh không ngọt, nàng từ bỏ.
Từ bỏ....
Hắn gần như thất thần rời đi, cũng đã quên bẵng lý do mình quay trở lại, trở lại phòng làm việc riêng của mình, Âu Dương Kình Phong ngồi trên ghế phóng không suy nghĩ, không biết vì sao nghe nàng nói vậy, trong lòng hắn lại vô cùng khó chịu. Sau đó hắn lại nhịn không được cười nhạo bản thân nghĩ nhiều. Nếu Hứa Thanh Trúc Vi dễ dàng buông tha cho mình, hắn đã không đến nỗi chán ghét nàng ta như vậy. Hẳn là lại tính bày ra trò lạt mềm buộc chặt đi. Không bao lâu bản thân lại tiếp tục như cũ bị nàng ta đeo bám cho xem.
Ôm tâm tính đó, Âu Dương Kình Phong ngược lại có hứng thú chậm rãi chờ xem Hứa thanh Trúc Vi sẽ bày trò gì lần sau, lại không ngờ ngày hôm sau nàng dứt khoát xuất viện, sau đó nàng cũng không lại xuất hiện trước mặt hắn.
Gặp nàng nơi quảng trường đêm đó, thân ảnh nàng, khuôn mặt nàng, ánh mắt nàng tựa như dòng nham thạch tràn vào tim hắn, nóng bỏng đến mức thiêu đốt trái tim hắn rực lửa, nhịn không được hôn nàng. Một giọt nước mắt dập tắt sở hữu mộng ảo. Nàng quyết tuyệt cùng hắn chặt đứt liên hệ.
Rồi ngày hôm nay, nàng đứng nơi đó, khắp nơi bị chỉ trích, mà nguyên nhân cũng bởi vì hắn.... Hắn vốn dĩ muốn xuất đầu lộ diện bênh vực nàng, không ngờ bản thân nàng có thể tự biện hộ, giải thích cho mình. Nàng căn bản không cần hắn.
Âu Dương Kình Phong trong lòng ngũ vị tạp trần, có chút chua xót thở dài, cất bước rời đi, bóng lưng thập phần thê lương.
Hứa Thanh Trúc Vi hoàn toàn không biết, kẻ nguyên chủ tâm tâm niệm niệm cả đời vừa đứng bên ngoài nghe được toàn bộ câu chuyện của mình, sau đó rời đi, mà giả sử có biết hẳn nàng cũng không đương nó hồi sự. Nàng lúc này tựa miếng bọt biển, đang không ngừng cố gắng hấp thu biển cả tri thức mênh mông, hận không thể một đầu hai cái đại để có thể học thêm nhiều hơn.
Tan học, Hứa Thanh Trúc Vi tránh đi sự đeo bám cầu xin của Ôn Nhiễm, đạp bước tiêu sái ra nhà xe, nhảy lên xe đạp chập rãi đi ra khỏi cổng trường.
Gương mặt nàng tinh xảo, chiếc mũ lưỡi trai đội lệch qua một bên, mái tóc dài xoã tung trong gió, thu hút vô số ánh nhìn của nam sinh dõi theo bóng lưng của nàng, si mê, kinh diễm.
Ngày đi học đầu tiên với thân phận Hứa Thanh Trúc Vi, mỹ mãn kết thúc.
Hứa Thanh Trúc Vi cũng không vội về nhà mà vòng quanh trung tâm thành phố một lượt. Trong trí nhớ của nàng, ở giữa thành phố có một tháp đồng hồ rất to, ở nơi đó tụ tập rất nhiều bồ câu nên có tên là Quảng trường Hoà Bình.
Đúng năm giờ chiều, đồng hồ trên tháp sẽ đánh lên một hồi chuông liên tục trong sáu mươi giây, lúc đó đám bồ câu mấy trăm con sẽ đồng loạt bay lên trời, cảnh tượng vô cùng lãng mạn.