Âu Dương Kình Phong kéo Hứa Thanh Trúc Vi đi một đoạn thật xa,ánh mắt phức tạp.
Đến một con hẻm nhỏ, hắn dừng lại,quay đầu nhìn chằm chằm cô.
Hứa Thanh Trúc Vi bị hắn nhìn chăm chú có chút mạc danh kì diệu.
Nam chủ đây là làm sao?Động kinh à?
“em làm gì ở nơi này?” hắn không buông tay cô ra mà nhướng mày chất vấn.
“tôi đi đâu là chuyện của tôi,hình như tôi không có trách nhiệm hay nghĩa vụ phải hướng anh báo cáo đâu nhỉ?” Hứa Thanh Trúc Vi nhíu mi,rụt tay lại nhưng thất bại.Ngược lại bị nắm đắt nhanh hơn.
“em và gã nam nhân kia có quan hệ gì với nhau?” vì sao em lại để cho hắn hôn (tay) em..Âu Dương Kình Phong nhịn xuống không thốt ra nửa câu sau.
“Bộ có quan hệ gì với anh sao?” cô buồn cười nhìn anh.Nam nhân này là bị làm sao a?
“em..” Âu Dương Kình Phong vừa định thốt ra “tất nhiên là có” đột nhiên im bặc.
Đúng vậy! Nào có quan hệ gì với hắn đâu?
Đi đâu, làm gì ,với ai là tự do cá nhân của cô, hắn có tư cách gì can thiệp đâu?
Đôi mắt hắn hiện lên một tia hoang mang,nắm tay cô không tự giác buộc chặt.
“đau..anh làm đau tôi,mau buông ra” Hứa Thanh Trúc Vi gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại vì đau.
Cô vội vàng lên tiếng.Dùng sức vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay của hắn lại bị nắm chặt hơn.
Hắn híp mắt.Đôi con ngươi sáng quắc toả ra ánh sáng nguy hiểm trong bóng tối.
“không liên quan gì đến tôi?” hắn nheo mắt lặp lại.
“đúng vậy.Âu Dương Kình Phong,nhân đây tôi muốn nói rõ ràng với anh một chuyện.”
“Tôi-Hứa Thanh Trúc Vi,hiện tại đối với anh nửa điểm hứng thú -cũng -không- có.”
“Cho nên kể từ hôm nay, đường lớn anh đi,cầu độc mộc tôi bước,nước sông không phạm nước giếng.”
Âu Dương Kình Phong nghe từng lời nói của cô lạc vào tai cảm giác như có người cầm dao bén nhọn từng nhát từng nhát đâm vào trái tim hắn.
Cảm giác nói không nên lời trống rỗng hụt hẫng.
Cô nói,cô đã không còn thích hắn,cô muốn cả hai không liên quan gì đến nhau nữa..
“không thể,em nói dối,em là thích tôi” Âu Dương Kình Phong không tin tưởng.
“nếu em nghĩ lạt mềm buộc chặt cố tình thay đổi để hấp dẫn tôi,tôi muốn nói là em đã thành công,hiện tại tôi thật sự bị em thu hút.”
Hắn vẫn nghĩ cô chỉ là diễn cho hắn xem,cho nên ngày đầu không thấy cô xuất hiện,hắn cũng chỉ cười nhạt.
Cho đến ngày thứ hai,thứ ba vẫn là một bóng dáng cô cũng không thấy.Trong lòng nơi nào đó như bị đào rỗng hết sức khó chịu.
Hắn đối với tình trạng bản thân không thể lí giải.Bình thường cô thấy hắn liền dây dưa không dứt,hắn có cảm giác cô hảo phiền còn có chút đáng ghét.
Vậy mà,đến khi cô không một tiếng động biến mất,hắn lại nói không nên lời trong lòng khó chịu.
Hắn chợt nghĩ đến phản ứng lạnh nhạt của cô khi thấy hắn tại bệnh viện.
Không lẽ cô thay đổi gì sao?
Hứa Thanh Trúc Vi mỉm cười:
“Âu Dương Kình Phong,tôi thích anh,thích ngây dại năm năm trời,tôi thích anh đào tâm đào phế,thích bằng cả mạng sống của tôi.”
Nghe những lời này của cô Âu dương Kình Phong trái tim đập mãnh liệt.
Ngay sau đó dường như đình chỉ,hắn thấy một giọt nước mắt vương dài trên má cô.
“đúng vậy,tôi thích anh,thích từ lần đầu gặp anh năm năm trước,thích anh từ lúc anh vì một vết thương trên chân tôi mà bế tôi suốt đoạn đường từ sân trường đến phòng y tế.”
“tôi thích anh một cách hèn mọn,nỗ lực thay đổi bản thân,mặc những bộ đồ tôi không thích vì anh thích,bôi bôi trét trét những thứ phấn son lên mặt chỉ vì nghe nói anh thích phụ nữ thành thục.”
“hèn mọn theo đuôi anh,mặc kệ người ta nói như thế nào,tôi vẫn một mực ảo tưởng có ngày anh đi ở phía trước dừng chân lại và phát hiện ra tôi vẫn luôn chạy theo phía sau anh.” cô có chút nghẹn ngào.
“đổi lại là sự lạnh lùng đến tận đáy lòng của anh..tôi thật ngu xuẩn có phải hay không..haha”
Hứa Thanh Trúc Vi có điểm kích động,cô biết đây là cảm xúc của nguyên chủ,mà cô cũng không có ý định kiềm nén.
Có lẽ xả ra hết sẽ nhẹ nhõm hơn,xem như vì nguyên chủ nói ra nỗi uất ức bao nhiêu năm này.
Cô ngẩng mặt nhìn nam nhân trước mắt,đôi mắt phiếm sương mù,mặt mũi vương đầy nước mắt.Cô nở một nụ cười..
Nhìn nụ cười của cô âu Dương Kình Phong trong lòng nổi lên nỗi bất an.
“Âu Dương Kình Phong,anh chẳng phảii luôn trốn tôi như trốn tà sao? hiện tại tốt lắm,tôi đã hiểu ra tình cảm là thứ không thể ép buộc.”
“Tôi từ bỏ..anh yên tâm,từ nay tôi sẽ không phiền anh nữa.” Cô chậm rãi đóng lại ánh mắt.
Nguyên chủ,xem như tôi vì cô một đao cắt đứt mối duyên vô vọng này.Cô nên an nghỉ đi thôi.
“Tôi từ bỏ” ba chữ vang dội trong đầu Âu Dương Kình Phong khiến hắn khó thở.
Cô..từ bỏ hắn?
Cô..không còn muốn thích hắn?
Âu Dương Kình Phong hoảng hốt.Hắn có cảm giác mình vừa đánh mất cái gì đó.
“Vi Vi,em thích tôi,em là thích tôi,em không thể dừng thích tôi được đâu”
Hắn ép cô vào tường,một tay nắm chặt lấy hai tay cô cố định trên đỉnh đầu.Cúi đầu đến dần khuôn mặt cô.
Áp đôi môi mình lên đôi môi cô,hắn có chút mê muội liếm nhẹ,khẽ cắn,..
Cô mở to mắt khiếp sợ nhìn hắn.Môi vì quá độ ngạc nhiên hơi hơi mở ra.
Ngay lập tức nam nhân nắm lấy cơ hội,đầu lưỡi linh hoạt xông vào miệng cô công thành chiếm đất.
“ưm,ưm..” Khiếp sợ qua đi,cô dồn sức vùng vẫy.Nhưng làm như thế nào cũng không thoát ra được
Âu Dương Kình Phong sợ cô đau nên thả lỏng ,nhưng vẫn cố chấp ôm lấy cô dây dưa nụ hôn.
Hắn hôn cô một lúc thì phát hiện người trong lòng ngừng giãy dụa,mặc hắn làm gì làm,hắn có chút mừng rỡ đang định làm sâu sắc nụ hôn thì vị mặn chát trên đầu lưỡi như một đạo sấm sét oanh hắn tỉnh táo lại.
Hắn mở mắt ra nhìn gương mặt tinh xảo gần trong gang tấc,từng giọt nước mắt như pha lê nhuốm ánh trăng trong đầu trời đêm phá lệ đẹp đẽ,lại như một chậu nước lạnh đổ ập lên đầu hắn.