“A…”
Nguyễn Tình Trần không nhịn được mà thở dốc, núm vυ" mẫn cảm bị nam nhân không kiêng nể gì mà liếʍ mυ"ŧ đầu lưỡi không ngừng đảo quanh, chưa bao giờ cảm nhận được sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy nên thân thể mềm mại của thiếu nữ lập tức mềm nhũn, không có sức lực mà nằm đó mặc cho nam nhân không ngừng rong ruổi trước ngực nàng.
Nam nhân tham lam mυ"ŧ lấy nhũ thịt non noét kia khiến nó sưng lớn, đầu lưỡi không ngừng đảo quanh núm vυ", răng nanh khẽ cắn lưu lại ấn ký chiếm hữu của mình trước ngực thiếu nữ như là một chiến lợi phẩm của mình.
“ŧıểυ Trần Nhi, thật ngọt.…” Tả Thanh Hoài
thỏa mãn nói.
Tay nam nhân cũng không nhàn rỗi, luồn xuống phía dưới tìm kiếm, thuần thục cởi sạch sẽ y phục của thiếu nữ sờ xuống một cách càn rỡ.
Ngay lập tức, cổ họng Nguyễn Tình Trần không nhịn được mà nức nở một tiếng, thân thể này mẫn cảm đến mức rối tinh rối mù, chỉ cần vuốt ve một chút cũng có thể sinh ra kɧoáı ©ảʍ không thể chịu nổi.
Tả Thanh Hoài thấy vậy cười khẽ một tiếng, trên khuôn mặt gian xảo có vài phần ý cười, giống như rất hài lòng với thiếu nữ vừa non nớt vừa ngây thơ, giờ phút này bộ dáng đó đang bị hắn nắm trong lòng bàn tay.
Khi chạm đến nơi mềm mại kiều diễm ướt át vì mẫn cảm mà chảy ra một ít chất lỏng ướt át, khi đầu ngón tay của nam nhân chọc vào, cơ thể vô cùng mẫn cảm dễ dàng có thể khiến nó chảy ra dâm thủy.
Tả Thanh Hoài liếʍ liếʍ môi mỏng, giọng nói tràn đầy hoả khí, “Khó trách lão gia hỏa kia lại giấu ngươi kỹ như vậy….”
Đúng vậy, nếu như không phải hắn ta chết sớm bắt buộc phải giao quyền lực ra, ngôi vị hoàng đế trước tiên cứ để giao cho nữ nhi duy nhất của hắn, hiện tại Tả Thanh Hoài làm sao còn cơ hội để nhúng chàm ŧıểυ nữ nhi trong lòng hắn ta nữa.
Hơi thở Tả Thanh Hoài nặng nề, nhanh chóng đứng dậy đẩy nữ nhân mềm mại trong ngực ra, ngồi xổm giữa hai chân thiếu nữ ánh mắt nóng rực, hai tay chậm rãi tách hai chân nàng ra.
Nơi bí ẩn giữa hai chân thiếu nữ cứ như vậy mà hiện ra trước mắt hắn, bị ánh mắt của nam nhân nhìn một cách trần trụi âʍ đa͙σ giữa hai chân Nguyễn Tình Trần hơi ướt át, đó là nơi nhỏ hẹp chưa từng có người thăm dò qua, mềm mại hồng hào không có một cọng lông nào, cấm địa chặt chẽ đã hấp dẫn ánh mắt của nam nhân.
“Hoàng thúc.…Phía dưới bẩn….”
Giọng nói Nguyễn Tình Trần mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tuy thiếu kiến thức sinh lý bình thường, không biết nam nhân này cuối cùng là đang làm gì nhưng nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ, hình như nàng không nên thân mật như vậy với một nam nhân.
Nhưng mà, trước mặt là vị hoàng thúc mà mình tín nhiệm nhất, nàng lại không biết nên cự tuyệt như thế nào, cứ giả vờ từ chối nên mới biến thành tình huống như thế này.
“Thật đẹp.…Thật đáng yêu.…Còn chưa chạm vào đã chảy nước rồi.”
Giọng Tả Thanh Hoài khàn khàn không chút keo kiệt mà khen ngợi, trong con ngươi phiến lên một ngọn lửa nóng, ngón tay thon dài chạm vào đóa hoa của thiếu nữ khiến thân thể mềm mại khẽ run rẩy.
“Ngoan, không bẩn….Để hoàng thúc liếʍ giúp ngươi….” Hầu kết của nam nhân không ngừng lăn lộn, máu dâng lên não, miệng lưỡi khô đắng, hắn tách hai chân thiếu nữ ra hai bên hôn lên hoa huyệt một cách say đắm.
Cái miệng nhỏ nhắn phía dưới càng ngọt ngào hơn so với cái miệng phía trên, nam nhân tham lam ngửi mùi thơm giữa hai chân thiếu nữ, môi áp vào hoa huyệt ẩm ướt mẫn cảm của nàng.
Môi và răng tiếp xúc thân mật với địa phương chưa có người nào nhúng chàm kia, đầu lưỡi liếʍ những bộ phận xung quanh để giúp nàng tăng thêm kɧoáı ©ảʍ, nhẹ nhàng mà khơi gợi kɧoáı ©ảʍ.
“A! Ô….”
Cả người Nguyễn Tình Trần run lên, hoa huyệt ở phía dưới có chút kỳ quái, hai chân theo bản năng muốn khép vào nhưng lại bị nam nhân mạnh mẽ đè lại, cổ họng thiếu nữ nức nở một tiếng, lông mi run run con ngươi lộ ra vẻ hoang mang.
Đây là điều mà mười mấy năm qua nàng chưa từng trải qua, khoang miệng ấm áp bao bọc lấy nơi tư mật và mẫn cảm của nàng.
Đầu lưỡi ẩm ướt mang theo chút nước liếʍ âm đế nàng, tinh tế nhẹ nhàng mát xa, kɧoáı ©ảʍ tê dại như bị điện giật lan ra toàn thân khiến xương cốt nàng mềm nhũn.
“Hoàng thúc.…Ưm đừng.…Phía dưới thật kỳ quái….”
Nguyễn Tình Trần bối rối nói nhỏ, bàn tay nhỏ bé vô lực đẩy bả vai nam nhân ra, trong ánh mắt hiện lên tầng sương mù khiến người ta chỉ muốn yêu thương, muốn ngăn cản nam nhân đang mang lại cho mình những cảm giác kỳ quái.
Tả Thanh Hoài cười khẽ một cái, xấu xa nói, “Sao thế, không thoải mái sao ŧıểυ Trần Nhi?”
Hơi thở nam nhân phả lên âm đế, hé miệng mυ"ŧ âm đế nhỏ mẫn cảm, chiếc lưỡi to hung hăng cọ xát kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơ thể của thiếu nữ, hắn không ngừng liếʍ mυ"ŧ phát ra âm thanh tấm tắc rung động.
Thân thể mềm mại của thiếu nữ nhất thời run lên một chút, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy chiếc khăn trải giường, mặt càng đỏ hơn, rêи ɾỉ giống như tiếng mèo kêu phát ra âm thanh nhỏ, khe khẽ trả lời, “Ô.…Thật thoải mái…. Nhưng mà….”
Không chờ thiếu nữ nói xong, Tả Thanh Hoài liền liếʍ hai cái vào hoa huyệt của nàng, kɧoáı ©ảʍ dâng trào làm gián đoạn lời nói, giọng nói khàn khàn đầy từ tính dụ dỗ nàng, “Thoải mái là được rồi, bây giờ hoàng thúc dạy ngươi như thế nào là thoải mái….”
“Về sau mỗi ngày, hoàng thúc đều sẽ lamg ngươi thoải mái.” Tả Thanh Hoài cười khẽ, chìm đắm giữa hai chân nàng không cách nào thoát ra được.