Nữ Chủ Đại Nhân, Ta Sai Rồi (Bách Hợp)

Chương 7: Ma Trùng

Trước Sau

break

“Ma trùng là cái gì thế?”

Thông qua lời kể đứt quãng của đám hoa cỏ xung quanh, Đông Phương Minh Huệ cũng hiểu được đại khái một chút.

Ma trùng: còn được gọi là Thiết Giáp trùng, là ma thú cấp một, nhưng lại thuộc loại ma thú cực kỳ nguy hiểm.

Loại trùng này trông hơi giống bọ cánh cứng, lớp vỏ của chúng cứng đến mức đao thương bất nhập.

Một khi Ma trùng chui được vào da thịt con người, chúng sẽ lợi dụng cơ hội đó bò sâu vào các mô trong cơ thể, từng chút từng chút gặm nhấm m.á.u thịt của người đó cho đến khi chỉ còn lại một bộ xương trắng.

Điều đáng sợ hơn là, loại Ma trùng này sống theo bầy đàn.

Có nghĩa là nếu đắc tội với một con, ngươi sẽ phải gánh chịu sự trả thù của cả tộc Thiết Giáp trùng.

Đông Phương Minh Huệ toát mồ hôi lạnh toàn thân.

Nhìn xem, nàng đã đến nơi quỷ quái gì thế này chứ?

Một con trùng thôi cũng có thể g.i.ế.c người!

Nàng vội vã thu dọn hành lý, đi được vài bước lại do dự dừng lại.

“Thất tỷ vẫn còn ở trong đó.”

Nghĩ đến tính cách căm ghét cái ác, trở mặt vô tình của nữ chủ đại nhân sau này, Đông Phương Minh Huệ lại chầm chậm lùi từng bước trở về.

“Thiết Giáp trùng có sợ thứ gì không?”

Một nhánh cỏ nhỏ lập tức nhảy cẫng lên:

“Ta ta ta ta.”

Đông Phương Minh Huệ trừng to mắt, chóp mũi nhẹ chạm vào đầu lá của nó, không dám tin mà hỏi:

“Ngươi?”

Cây cỏ ấy là Thi Thể thảo: Loại cỏ thường mọc ở nơi có xác c.h.ế.t chôn vùi, dịch của nó tỏa ra một thứ mùi hôi thối khủng khiếp.

Mà Thiết Giáp trùng lại có khứu giác cực kỳ nhạy bén, hễ gặp phải Thi Thể thảo là lập tức tránh xa.

“Ọe!!!!!!”

Đông Phương Minh Huệ bò sang một bên, gần như nôn hết tất cả những gì đã ăn trong ngày.

Thì ra bên dưới mặt đất nơi nàng đang đứng toàn là xác c.h.ế.t!

Nghĩ đến việc vừa rồi mình còn thân mật chạm vào Thi Thể thảo, nàng cảm thấy như có thứ gì đó đang trào ngược lên cổ họng...

“Ọe ọe!!!!!!!!”

Nàng nôn đến mức sắc mặt tái nhợt, chân tay mềm nhũn, không còn chút sức lực.

Bất đắc dĩ, nàng đành c.ắ.n răng, mang vẻ mặt “thà c.h.ế.t cũng phải thử” mà bôi nước của Thi Thể thảo lên người, nín thở chịu đựng mùi thối, sau đó hái thêm vài lá mang theo.

“Hu hu hu hu, ta thành tên trọc đầu rồi!”

Thi Thể thảo trốn sang một bên khóc òa lên.

Đông Phương Minh Huệ mang Thi Thể thảo trên người, dù cố nín thở nhưng vẫn không chịu nổi mùi kinh khủng ấy, vừa hít hai hơi, sắc mặt đã biến đổi dữ dội.

“Khụ khụ… Thất tỷ.”

Nàng vừa xuất hiện, trong phạm vi mấy trăm dặm quanh đó lập tức tràn ngập mùi thối, đám Thiết Giáp trùng dường như ngửi thấy thiên địch, hoảng loạn bỏ chạy, ùn ùn tản ra về hướng khác.

Những người đang bị vây khốn bên trong đều đã đ.á.n.h đến đỏ cả mắt, vòng vây Thiết Giáp trùng lại dày đặc như tường đồng vách sắt, dù họ có liều mạng thế nào cũng không thoát nổi.

Nhưng giờ đây, họ kinh ngạc nhìn cảnh tượng đám trùng vì hoảng loạn mà dẫm đạp, va chạm nhau mà bỏ chạy, trong lòng vừa sững sờ vừa hoang mang.

Một người trong số họ nói:

“Không ổn! Chắc chắn là m.á.u của chúng ta đã thu hút ma thú cấp cao hơn, mau chạy thôi!”

Đông Phương Minh Huệ cuối cùng cũng trông thấy nữ chủ đang lẫn trong đám người, lập tức vui mừng chạy đến:

“Thất tỷ!”

Nàng càng chạy nhanh, đám Thiết Giáp trùng càng chạy tán loạn.

Chỉ trong vài hơi thở, quanh đó đã chẳng còn lấy một con.

Tựa hồ ngửi thấy mùi trên người Đông Phương Minh Huệ, mọi người đều đồng loạt lùi lại một bước.

Đông Phương Uyển Ngọc cau mày, ghét bỏ nói:

“Ngươi bôi cái gì lên người thế? Sao thối vậy?”

“Là Thi Thể thảo, khắc tinh của đám trùng đó.”

Sắc mặt Đông Phương Minh Huệ tái nhợt, nàng ném mấy lá cỏ qua một bên, bịt mũi nói, sau đó liếc bọn họ một cái rồi cố ý xấu bụng đề nghị:

“Nếu không muốn đám trùng kia quay lại, tốt nhất mọi người cũng nên bôi một ít lên người đi.”

Thực ra, chỉ cần nàng còn ở đây, đám Thiết Giáp trùng tuyệt đối sẽ không quay lại.

Nhưng chuyện này, nàng tuyệt đối không nói.

“Vị tiểu huynh đệ này là...?”

Ở đây tổng cộng có sáu người, cộng thêm nữ chủ đại nhân và nàng là tám.

Nhìn dáng họ dìu nhau, hẳn là đều quen biết nhau.

“Ta là....”

“Đây là cửu đệ của ta.”

Đông Phương Uyển Ngọc nhanh miệng chen vào giới thiệu.

Đông Phương Minh Huệ nhìn lại y phục của mình, thầm thở phào, suýt chút nữa là lộ rồi.

“Đa tạ tiểu huynh đệ cứu mạng.”

“Không cần khách sáo.”

Đông Phương Minh Huệ phẩy tay, nàng chịu không nổi mấy thứ lễ nghi này.

Ở trong phủ đã đành, ra ngoài rồi vẫn phải như vậy sao?

“A, Thất tỷ, tỷ bị thương rồi.”

Cánh tay Đông Phương Uyển Ngọc có một vết rách, là do khi giao đấu bị xước, chính nàng còn không nhận ra.

“Không sao, vết thương nhỏ thôi.”

Đông Phương Minh Huệ định lục tìm xem có đan d.ư.ợ.c cầm m.á.u hay không, nhưng khi nhìn lại gói hành lý bị dính đầy nước Thi Thể thảo dưới đất, nàng kêu thảm:

“Ta để hành lý ở chỗ lúc nãy rồi!”

Trong túi vải toàn là quần áo, ngân phiếu và đồ quý giá, nàng sợ chúng cũng bị ám mùi thối nên đã cẩn thận giấu lên cây.

Nghĩ đến đó, nàng lo lắng quay đầu chạy đi.

Đông Phương Uyển Ngọc vội đuổi theo:

“Ta đi cùng ngươi.”

Hai người quay lại chỗ cũ, Đông Phương Minh Huệ leo lên cây tìm một vòng, gãi đầu nói:

“Kỳ lạ, sao lại mất rồi?”

Trong túi gần như là toàn bộ gia sản của họ, giờ nói mất là mất.

Đông Phương Minh Huệ cúi đầu, nghĩ thầm:

Lần này xong rồi, nữ chủ đại nhân mà nổi giận, chắc sẽ đuổi nàng về mất thôi.

Cái gì mà tăng độ hảo cảm? 

Đừng mơ nữa!

Đông Phương Uyển Ngọc nhảy lên cây, quan sát kỹ, không thấy gì cả, lại ngửi thấy mùi thịt nướng thơm lừng.

Có lẽ do vừa ngửi quá nhiều mùi hôi, giờ ngửi được mùi thịt nướng lại thấy dễ chịu lạ thường.

Nàng đã đoán được đại khái là ai đã to gan lấy mất túi đồ.

Từ trên cây nhảy xuống, nàng nói:

“Bị kẻ trộm lấy rồi.”

“Hả?”

Đông Phương Minh Huệ ngẩn người, không tin nổi lời của nữ chủ đại nhân.

Ở cái nơi này mà cũng có trộm sao?

“Là một tên trộm tham ăn. Nếu ngươi nướng thêm chút đồ ngon, có thể nó sẽ mang trả lại.”

Đông Phương Uyển Ngọc ý tứ sâu xa nói.

Đông Phương Minh Huệ nghiêng đầu, mặt mũi mơ hồ, mãi một lúc sau mới hiểu được nữ chủ đại nhân đang ám chỉ ai.

“Thôi, quay về trước đã.”

Hai người quay lại đội ngũ sáu người kia. Trong số đó có một nam tử bị thương nặng, nằm bất tỉnh dưới đất.

Máu trên người hắn đã được họ xử lý sạch sẽ, lại thêm Thi Thể thảo che lấp, hầu như không còn mùi m.á.u tanh.

Bên cạnh hắn có một nữ tử lo lắng canh giữ, vẻ mặt ưu sầu, ánh mắt không rời khỏi người bị thương, trông có vẻ như là tình cảm khá sâu nặng.

Một gã đại hán thô kệch khác đang m.ổ x.ẻ xác Thiết Giáp trùng, còn ba người kia nhóm lửa, đun nước, nấu nướng, chẳng hề e sợ việc đang ở trong dãy núi Tử Ma.

Đông Phương Minh Huệ thấy họ nấu thứ ăn, bụng liền réo ọc ọc.

Đông Phương Uyển Ngọc nhìn nàng, định lấy một ít lương khô trong người ra cho nàng, nhưng vừa sờ đến, sắc mặt thoáng biến đổi rồi lại nhanh chóng trở lại bình thường.

“Có thể nướng Thiết Giáp trùng để ăn, ngươi muốn thử không?”

So với Đông Phương Minh Huệ, rõ ràng là Đông Phương Uyển Ngọc dễ dàng thích nghi với đời sống rừng núi hơn.

Dù không muốn ăn, nhưng bụng đói đến mức đầu óc choáng váng, tay chân khồng còn chút sức lực nào.

Nếu lại gặp ma thú thì cũng chẳng chạy nổi.

Đông Phương Minh Huệ c.ắ.n răng, cố nhịn cơn buồn nôn, chạy đến bên người đang mổ xác trùng:

“Vị đại ca này, có thể cho ta vài con Thiết Giáp trùng được không?”

Tuy dáng vẻ tên đại hán thô kệch hung dữ, nhưng tính tình lại hòa nhã, hắn chỉ vào đống xác trùng, nói:

“Tiểu công tử đừng khách khí. Nếu không có ngươi đuổi đám Thiết Giáp trùng đi, bọn ta e là đã bỏ mạng tại đây rồi.

Đây là công lao của ngươi, cứ tùy tiện mà lấy đi.”

Đông Phương Minh Huệ lập tức chọn mười con to nhất, định bóc vỏ ra nhưng lại phát hiện lớp giáp cứng như sắt, d.a.o găm cũng chẳng đ.â.m xuyên qua được.

Nàng lật ngược thân trùng lên, cuối cùng tìm được một vị trí mềm ở phần bụng.

“Có hi vọng rồi.”

Nàng lập tức dùng d.a.o găm cạy giáp bụng ra, không nghĩ ngợi thêm mà xiên cây nướng lên lửa.

“Xì xì!!!!!!!!”

Nướng một lúc, dầu từ thân trùng chảy ra, phần thịt bụng co lại, dần dần lộ ra ngoài.

Mùi thơm lan tỏa, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Đông Phương Minh Huệ dùng d.a.o chọc thử, thấy thịt mềm, liền nếm một miếng nhỏ.

Thịt không tanh như nàng tưởng tượng, còn có mùi thơm thoang thoảng.

“Không nên nướng Thiết Giáp trùng như thế.”

Nữ tử trong nhóm sáu người lấy một ít gia vị rắc lên trên:

“Thử lại đi, chắc chắn sẽ ngon hơn.”

Đông Phương Minh Huệ nếm lại, quả thật ngon hơn hẳn, chắc là do muối hoặc gì đó tương tự.

“Thất tỷ, tỷ cũng nếm thử đi.”

Nàng lấy ra một nửa, đưa cho nữ chủ đại nhân.

Quay lại nhìn, nàng thấy nữ tử kia không biết dùng cách gì mà có thể nhanh chóng tách được vỏ trùng, toàn bộ phần thịt trắng nõn cùng lớp da bị nàng ta lột sạch, động tác thành thạo đến mức khiến người ta phải kinh ngạc.

Nàng ta xiên thịt trùng lên, đặt lên giá nướng, lật qua lật lại vài lần, chẳng mấy chốc thịt trắng chuyển sang vàng óng, sau đó rắc thêm ít gia vị, hương thơm lập tức tỏa ra ngào ngạt.

Đông Phương Minh Huệ nhìn nàng ta lặp lại động tác lột vỏ ba lần, dần hiểu được kỹ thuật, thử thêm hai ba lần thì cũng tách được một miếng thịt hoàn chỉnh.

Nữ tử kia nướng liền năm con, rắc gia vị xong liền mang qua phát cho từng người.

“Cửu đệ, sao ta không biết ngươi khéo tay như vậy?”

Đông Phương Uyển Ngọc ngồi bên cạnh, bỗng hỏi một câu không đầu không đuôi.

Đông Phương Minh Huệ khựng lại, mỉm cười:

“Thất tỷ nói đùa rồi, ta học theo cô nương bên kia thôi.”

Đông Phương Uyển Ngọc liếc nàng một cách đầy ẩn ý, nhận lấy phần thức ăn, không nói thêm gì nữa.

Đông Phương Minh Huệ vừa nướng vừa ăn, sau đó chừa lại hai con, gói bằng lá xanh đặt bên cạnh.

“Ngủ sớm đi, đêm nay để ta gác.”

Thể lực của Đông Phương Minh Huệ đã gần như cạn kiệt, nghe nữ chủ nói vậy liền yên tâm dựa vào gốc cây lớn, nhắm mắt ngủ luôn.

Bên kia, ngoài kẻ bị thương nặng, bốn người còn lại cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Này, cô nương, đa tạ hôm nay cô nương đã cứu mạng.”

Đội trưởng lính đ.á.n.h thuê tên Triệu Tam Kỳ tiến đến, nói lời cảm ơn Đông Phương Uyển Ngọc.

“Không cần cảm tạ, ta cũng chẳng giúp được gì nhiều.”

Đông Phương Uyển Ngọc nói thật lòng, nếu không nhờ Đông Phương Minh Huệ liều lĩnh xông ra, e rằng muốn diệt đám Thiết Giáp trùng đó sẽ tốn không ít sức.

Nghĩ vậy, nàng quay đầu nhìn Đông Phương Minh Huệ đang mỉm cười khi say ngủ.

“Cô nương đừng khiêm tốn, nếu không có cô nương và tiểu huynh đệ đây, e là bọn ta đã bỏ mạng.”

Đông Phương Uyển Ngọc gật đầu xem như nhận lời cảm ơn, sau đó hỏi:

“Thường thì Thiết Giáp trùng sẽ không chủ động tấn công con người, tại sao chúng lại đuổi g.i.ế.c các ngươi?”

Triệu Tam Kỳ thở dài:

“Bọn ta nhận nhiệm vụ đến đây lấy trứng của Thiết Giáp trùng vương, không ngờ chưa trộm được đã bị phát hiện.”

“Thảo nào.”

Đông Phương Uyển Ngọc chỉ nói thế, không hỏi thêm.

Trứng trùng vương là bảo vật cực quý hiếm, nếu ấp nở được, ký khế ước thành công, sau này có thể triệu hoán ra Thiết Giáp trùng trợ chiến, trở thành một cánh tay đắc lực.

“Á!!!!!”

Người bị thương nặng đang nằm trên đất bỗng mở to mắt, gân xanh nổi đầy cổ, tròng mắt đỏ rực, vẻ mặt hung tợn.

“Ngũ ca, huynh sao thế?”

Nữ tử bên cạnh lo lắng nắm lấy tay hắn, do không đề phòng nên bị hắn hất văng ra xa.

“Không ổn! Mau chặn huynh ấy lại!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc