Năm gã lưu manh cao to lực lưỡng, thân hình vạm vỡ, trên mặt và người đều mang những vết sẹo đao kiếm khác nhau, trông vô cùng dữ tợn, vừa nhìn đã biết không phải hạng lưu manh đầu đường xó chợ tầm thường.
Vừa thấy nhóm người đó, phản ứng đầu tiên của Đồng Dao là theo bản năng trốn ra sau lưng Đông Phương Uyển Ngọc, miệng vẫn không quên châm chọc:
“Thất tỷ, có phải vì tỷ xinh đẹp quá nên hết nhóm này đến nhóm khác đến trêu ghẹo tỷ không?”
Đông Phương Uyển Ngọc nghe vậy, gương mặt vốn đã lạnh lùng nay càng lạnh thêm.
Nàng kéo Đồng Dao ra phía trước, bóp lấy cằm cô, đưa mặt cô ra trước đám người kia:
“Nhìn đi, con bé này còn đẹp hơn ta. Nếu các ngươi tha cho ta, các ngươi muốn làm gì nó cũng được.”
Đồng Dao há hốc mồm, kinh ngạc đến nỗi không khép miệng lại được.
Có vẻ như nguyên chủ trước kia đã đắc tội nữ chính quá nặng, đến mức nàng hận cô sâu sắc như vậy.
Cảnh báo, nguy hiểm cấp cao!
Nhìn những ánh mắt đang lóe lên như sói đói của đám nam nhân kia, chân Đồng Dao run bần bật:
“Thất tỷ, tỷ tỷ, muội là muội muội ruột của tỷ mà!
Sao tỷ có thể giao muội cho bọn họ được, muội c.h.ế.t mất thôi!”
Tình tiết này phát triển nhanh quá rồi, sao cứ như sắp đến đoạn cô c.h.ế.t vậy chứ?
Một tên lưu manh cười đểu:
“Hê hê, đại ca, hình như hai tỷ muội này không hòa thuận đâu.
Nhưng mà a muội này đúng là xinh hơn vị tỷ tỷ kia thật đấy, hay là… ta bắt nàng về trước nhé?”
Tên cầm đầu có vết sẹo dài chéo từ mắt đến miệng, làm gương mặt hắn càng thêm dữ tợn.
Khi hắn nhếch mép cười, cả khuôn mặt trở nên méo mó và gớm ghiếc.
Hắn khẽ gật đầu, ra hiệu hai tên đàn em tiến lên bắt lấy người muội muội.
Hắn cũng chẳng định tha cho người còn lại, hắn tin chắc người tỷ tỷ kia sẽ không thoát nổi tay huynh đệ hắn.
“Dùng linh khí của ngươi triệu hồi thực vật quanh đây, trói hai tên kia lại.
Nhân cơ hội đó mà chạy khỏi đây ngay, đừng làm vướng chân ta.”
Đông Phương Uyển Ngọc thấp giọng nói bên tai cô.
Nghe lời nói chính nghĩa ấy, Đồng Dao cảm động muốn khóc.
Cô biết mà, nữ chính đại nhân sao có thể tàn nhẫn đến thế được.
Nhưng mà…
“Thất tỷ, ta… ta mà hồi hộp thì không gọi linh khí được đâu.”
Đồng Dao cảm thấy không khí quanh mình càng lúc càng lạnh, đặc biệt là từ phía sau lưng nữ chính.
Cô chỉ là hàng “giả mạo”, làm sao biết gọi cái gì mà linh lực chứ?
Thật là muốn khóc cũng không ra nước mắt mà!
“Vô dụng!”
“Á!!!!”
Cô còn chưa kịp chuẩn bị gì, đã bị nữ chính đẩy thẳng ra ngoài.
Không những vậy, còn là đẩy về phía hai tên đang chảy nước dãi kia.
Bản năng sinh tồn khiến cô hét toáng lên:
“Cứu!! Mạng!!! Với!!!”
May thay, trước đó cô đã sai nha hoàn đi gọi người phòng khi nguy hiểm.
Lúc này, ở đầu bên kia khu rừng, Thúy nhi nghe thấy tiếng hét liền sững lại:
“Kỳ lạ, nghe như tiếng tiểu thư vậy...”
“Không xong rồi! Cửu tiểu thư gặp nguy hiểm! Mọi người, nhanh lên!”
Nhân lúc mọi ánh mắt đều bị tiếng hét của Đồng Dao thu hút, Đông Phương Uyển Ngọc vận linh kỹ “Địa chấn.”
Từng mũi đất nhọn từ mặt đất trồi lên, vây chặt năm tên kia.
Chân chúng như mọc rễ, không sao nhúc nhích được.
“Á!!!!”
“Bốp!”
Đông Phương Uyển Ngọc giáng cho cô một cái tát kêu vang:
“Hét cái gì nữa, chạy mau!”
Đồng Dao bị tát cho choáng váng, đúng là nữ chính vẫn rất hận nguyên chủ.
Ra tay độc thật, mặt cô nóng rát như lửa đốt, cô có cảm giác mặt đã xưng lên rồi.
“Ta xem thường ngươi rồi, không ngờ lại là linh giả hệ Thổ.”
Tên mặt sẹo cười khẩy, dùng sức giật mạnh, phá tan trói buộc, vọt đến trước mặt họ.
Đồng Dao trừng mắt:
“Mắt ngươi mù à? Rõ ràng ta mới là linh giả!”
Hiện tại, nữ chính chưa muốn để người khác biết thể chất của mình đã thay đổi.
Cô muốn giúp nữ chính che giấu thân phận.
Tên mặt sẹo cười càng lớn:
“Không ngờ một lúc gặp hai linh giả, ha ha, theo ta về làm phu nhân đi, ta sẽ đối xử tốt với các nàng!”
Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Đông Phương Uyển Ngọc liếc cô một cái đầy “hàm ý sâu xa”.
Nếu không phải nàng không muốn phí lời, có lẽ nàng đã ném cô lại làm mồi cho bọn kia rồi.
Đồng Dao chẳng biết rằng hành động “tốt bụng” của mình đã bị nữ chính dán nhãn “đồng đội heo”, khiến con đường ôm đùi của cô càng thêm xa vời.
“Với gương mặt xấu xí như vậy mà cũng mơ tưởng đến việc cưới thất tỷ nhà ta à?
Không soi gương xem mình là cái thá gì đi! Nhìn ngươi thôi ta đã muốn nôn rồi!”
Cái miệng lắm lời của Đồng Dao lại hoạt động, không sợ c.h.ế.t mà thêm dầu vào lửa.
Tên mặt sẹo tức đến phát điên:
“Con ranh thối, không hiểu chuyện! Để ta cho ngươi biết thế nào là lợi hại!”
Lời vừa dứt, gió trong rừng nổi lên ào ào.
Đồng Dao không kịp phản ứng, bị cuốn bay lên, đập mạnh vào thân cây... ngất xỉu.
Đông Phương Uyển Ngọc liếc nhìn cô đang nằm bất tỉnh xa xa, trong lòng thầm nghĩ:
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.
Sau đó, nàng nghiêm túc tập trung đối phó với tên linh giả hệ Phong cấp ba kia.
Khi Thúy nhi dẫn người đến nơi, chỉ thấy cảnh tượng tan hoang:
Cây đổ ngổn ngang, lá bay khắp đất, nhiều thân cây còn cháy xém...
Hệt như vừa trải qua một trận sấm sét kinh hoàng.
Nhưng không còn ai ở đó cả.
Khi Đồng Dao tỉnh lại, cô đã nằm trong phòng.
Trán quấn băng trắng, nửa mặt sưng vù, nhìn thôi đã thấy đau.
“Huệ nhi! Con tỉnh rồi à, con làm mẫu thân sợ c.h.ế.t khiếp!”
Nhị phu nhân Tần Cầm ngồi canh bên giường, thấy con mở mắt liền sai Thúy nhi đi gọi đại phu.
Chưa kịp nói gì, một ông lão tóc bạc đã bị Thúy nhi lôi xồng xộc vào, vừa xem mắt, bắt mạch, sờ trán... loạn xạ cả lên.
“Đại phu, nhi nữ ta thế nào rồi?”
Đại phu phẩy tay, trừng mắt với nhị phu nhân đang lo lắng bên cạnh:
“Rõ là làm to chuyện! Ta cứ tưởng bị gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi một hai ngày là khỏi thôi.”
Nói xong, ông ta xoay người bỏ đi.
“Huệ nhi, con nói thật cho mẫu thân biết, là ai bắt nạt con?
Nhìn xem, trên trán và mặt con đều có vết thương.
Ôi, Huệ Nhi của ta ơi, từ nhỏ đến lớn con chưa từng phải chịu khổ như thế này.”
Nhị phu nhân đau lòng đến mức muốn chịu khổ thay cô.
Đồng Dao bĩu môi, thầm nghĩ:
Nữ chính ra tay đúng là mạnh thật, đến giờ mặt cô vẫn còn cảm thấy nóng rát…
Nhưng dĩ nhiên là cô chẳng dám nói ra bất cứ điều gì.
“Mẫu thân, không ai bắt nạt con đâu. Con chỉ… không cẩn thận đ.â.m vào cây... nên ngất xỉu thôi.”
Cô nói nhỏ, mặt đỏ lựng vì xấu hổ, ngất vì đ.â.m đầu vào cây, nghe thật chẳng vẻ vang gì.
Như chợt nhớ ra điều gì, cô hỏi một cách gấp gáp:
“Mẫu thân, là ai đưa con về vậy?”
Thúy nhi vừa bưng t.h.u.ố.c vào, nghe thấy liền đáp ngay:
“Thưa tiểu thư, không ai đưa người về cả. Người hầu trong phủ thấy người ngất ở cổng nên đưa vào thôi.”
Đồng Dao nghe xong, mặt càng thêm buồn bã.
Rõ ràng nữ chính đã cứu cô, vậy mà chẳng để lại chút dấu vết nào, xem ra là không muốn dính dáng gì đến cô.
Cô thở dài, phải làm sao đây, nữ chính chán ghét cô đến mức nào vậy chứ…
Nhị phu nhân còn định hỏi thêm, nhưng thấy gương mặt buồn bã đáng thương của nhi nữ, bà cảm thấy đau lòng:
“Tuy Mộ Dung đại phu bảo là không sao, nhưng dù sao cũng bị va vào đầu, con cứ nghỉ ngơi thêm một chút đi.
Mẫu thân sẽ xuống bếp nấu món ngon để bồi bổ cho con.”
Bà đắp chăn lại cho Đồng Dao, sau đó quay sang dặn dò Thúy nhi:
“Ngươi ở lại đây trông nom tiểu thư, chăm sóc tốt cho nàng.”
Sau khi nhị phu nhân đi xa, Đồng Dao khẽ gọi:
“Thúy nhi, đến đây.”
Thúy nhi cung kính đi đến bên gường:
“Tiểu thư, người cần gì ạ?”
Đồng Dao cố ngồi dậy, nghiêm giọng nói:
“Lần trước ta bảo ngươi đi gọi người giúp, ngươi làm rất tốt, suýt chút nữa ta đã toi mạng rồi.
Ngươi nói xem, mẫu thân ta có biết chuyện này không?”
Thúy nhi nghe những lời này, tưởng rằng cô muốn truy tội, vội vàng quỳ xuống:
“Bẩm tiểu thư, phu nhân không hề hay biết. Khi nô tỳ đến nơi đã không thấy ai cả rồi.”
Đồng Dao vừa nghe liền hiểu ngay, chắc chắn là nữ chính đã xóa sạch dấu vết.
Cô không hỏi thêm nữa, chỉ nói:
“Thất tỷ đã về chưa?”
Thúy nhi thoáng thở phào, có vẻ tiểu thư không muốn truy cứu nữa:
“Nô tỳ không rõ thất tiểu thư có về hay chưa, nhưng tứ tiểu thư có đến một lần.
Lúc tứ tiểu thư đến trông rất tức giận, nhưng khi biết người bị ngất, tứ tiểu thư bỏ đi mà không nói lời nào.”
Tứ tiểu thư Đông Phương Lệ Châu là một con sói đội lốt cừu, ngoài mặt tỏ vẻ thân thiện, nhưng trong lòng thủ đoạn vô cùng.
Đồng Dao biết rõ vì sao nàng ta tức giận, chẳng qua là kế hoạch tốt đẹp của nàng ta đã bị cô phá hỏng mà thôi.
“Quên nàng ta đi, sau này ngươi chỉ cần nghe ngóng tin của thất tỷ, có gì lạ phải báo cho ta, nhưng đừng ngu ngốc mà đi theo dõi nàng, hiểu chưa?”
“Dạ, tiểu thư.”
Đồng Dao muốn lập tức đi ôm đùi nữ chính, nhưng nghĩ đến thái độ nữ chính dành cho cô khi ở trong rừng... cô vẫn còn run sợ.
Rõ ràng là những hành động ngu ngốc trước kia của nguyên chủ, đã khiến nữ chính chán ghét cô đến tột cùng.
Việc cấp bách hiện tại là phải cải thiện ấn tượng của nữ chính về cô.
Nhưng cải thiện thế nào đây…?
Cô nghĩ mãi, nghĩ đến mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, cô nghe thấy Thúy nhi đang nói chuyện với ai đó bên ngoài, nhưng không nghe rõ, cô liền gọi:
“Thúy nhi! Ta khát nước, rót cho ta một cốc nước.”
“Dạ, tiểu thư.”
“Cửu muội, tỷ nghe nói muội ngã bệnh, tỷ bận rộn mãi mới đến thăm được, muội sẽ không trách tỷ chứ?”
Nghe giọng nói đó, Đồng Dao vừa uống một ngụm nước liền bị sặc suýt c.h.ế.t.
Cô ngẩng đầu lên, liền thấy Đông Phương Lệ Châu đã đứng trong phòng, hóa ra người Thúy Nhi nói chuyện bên ngoài chính là nàng ta.
“Sao muội có thể trách tứ tỷ được chứ?
Khi muội tỉnh lại, Thúy nhi có nói tứ tỷ đã đến thăm, nhưng lúc đó muội còn hôn mê nên không gặp được.”
Đồng Dao dịu giọng đáp, gượng gạo nặng ra một nụ cười "tự nhiên" hết mức có thể.
Đông Phương Lệ Châu nhìn cô, nói thẳng:
“Cửu muội, ta có chuyện muốn nói riêng với muội, bảo nha hoàn của muội lui ra đi.”
“Thúy nhi, ngươi ra ngoài canh. khi nào ta gọi thì hãy vào.”
Khi cửa khép lại, Đồng Dao mỉm cười:
“Tứ tỷ, tỷ đến tìm muội… là để hỏi tội à?”