Nữ Chủ Đại Nhân, Ta Sai Rồi (Bách Hợp)

Chương 10: Tắm rửa

Trước Sau

break

Khi hai đàn quái thú đã đi qua, Đông Phương Uyển Ngọc dẫn Đông Phương Minh Huệ tìm một chỗ ngồi nghỉ tạm.

“Cả nửa ngày nay ngươi đi làm cái gì vậy? Đào tổ chim người ta à? Lấy trứng chim non của người ta sao?”

Đông Phương Uyển Ngọc nhìn nàng mang một thân đầy bụi bẩn, lôi thôi, không nhịn được hỏi.

Mặt Đông Phương Minh Huệ lộ vẻ đắng cay, thật sự là khó mà kể hết khổ, trên đời này có lẽ chẳng có nữ phụ nào khổ sở hơn nàng.

Chỉ là đi làm đầu bếp một lần thôi, sao lại rước về cả mớ rắc rối?

“Nếu ngươi không muốn nói cũng không sao, lần sau gặp phải chuyện nguy hiểm như thế này, đừng mơ ta sẽ cứu ngươi lần nữa.”

Giọng Đông Phương Uyển Ngọc hơi nặng nề, nàng phải thừa nhận rằng khi thấy Đông Phương Minh Huệ trông đáng thương như vậy, lòng nàng hơi mềm nhũn.

Nếu không, lúc nãy nàng cũng không rảnh tay mà lôi Đông Phương Minh Huệ chạy trốn.

“Ta không có đi đào trứng chim.”

Đông Phương Minh Huệ không nhịn được mà tranh cãi, nàng là cửu tiểu thư của Đông Phương phủ, sao có thể làm ra chuyện đó.

Đông Phương Uyển Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng"

“Nếu ngươi không đào trứng chim, chẳng lẽ trứng của chim Kim Ô tự động bay vào túi ngươi sao?

Sao có thể khiến cả tộc người ta truy sát ngươi?”

Đông Phương Minh Huệ hơi ấm ức, nghĩ thầm, tuy không phải là trứng tự chạy vào túi của nàng, nhưng sự thật cũng gần như vậy.

Chuyện xấu hổ như thế, nàng tuyệt đối sẽ không nói ra.

“Người cửu muội này đúng là phúc tinh của ngươi, nếu nàng ta không dẫn đàn chim Kim Ô đến, e rằng đàn Thiết Giáp trùng chưa chắc sẽ rút lui nhanh như vậy.”

Kim Ô điểu là kẻ thù thực sự của Thiết Giáp trùng, lớp vỏ của Thiết Giáp trùng chống được cả dao và thương, nhưng sẽ trở nên vô lực khi gặp cái mỏ vàng của Kim Ô điểu.

Hơn nữa, một là bò sát, một là chim thú, cả hai vốn là kẻ thù tự nhiên.

“Chậc chậc, nếu không phải đã từng nhìn thấy dáng vẻ trước kia của nàng ta, ta thật sự không tin nàng ta chỉ vô tình.”

Giọng nói lạnh lùng lại vang lên trong đầu Đông Phương Uyển Ngọc vài câu rồi tự biến mất.

Nhìn thấy đối phương lại giúp mình một lần nữa, Đông Phương Uyển Ngọc định không truy cứu việc nàng đi đâu mất nửa ngày.

“Đợi lát nữa đi tìm nơi có nguồn nước, ngươi hãy tự mình tỉ mỉ chải chuốt một chút.”

Đông Phương Uyển Ngọc ném thẳng túi đồ cho cho nàng.

Đông Phương Minh Huệ tự nhìn bản thân, tóc rối bù, quần áo bẩn thỉu, mặt mũi vừa nhờn vừa dính bụi, hoàn toàn lộn xộn.

Chẳng trách nữ chủ nhìn nàng với ánh mắt khinh bỉ.

Đông Phương Minh Huệ tìm một nơi có nước, hồ trong xanh, nhìn thấy rõ đáy bên dưới, xung quanh phong cảnh hữu tình, nàng cởi quần áo dơ, mặc áo lót sạch vào rồi xuống nước. 

May mà mặt hồ nông, nàng đứng xác bờ đo thử, khi đứng thẳng nước cũng chỉ đến ngực, ngay cả con vịt cạn không biết bơi như nàng cũng không cần lo lắng.

Xác định xong, nàng yên tâm bước hẳn ra giữa hồ.

“Cuối cùng cũng được tắm rửa.”

Mấy ngày qua, cuộc sống của nàng bị đảo lộn hết cả lên, ăn ngủ ngoài trời đã đành, còn không có chỗ tắm, lại phải tắm nước lạnh.

Ngửi mùi Thi Thể thảo cả ngày, nàng cảm thấy khứu giác đã rối loạn.

Đông Phương Minh Huệ vừa tắm vừa than thở trong lòng, không nhịn mà được nghĩ, cuộc sống lang thang thế này còn phải kéo dài bao lâu?

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng phát hiện quyền quyết định vẫn nằm trong tay của nữ chủ đại nhân.

Nghĩ đến đó, Đông Phương Minh Huệ than một tiếng, nhúng toàn bộ mặt xuống nước, tháo tóc ra, tắm gội sạch sẽ toàn thân.

Khi nàng đang tắm rửa sảng khoái, một âm thanh bất ngờ vang lên.

“Nước hồ này thật sạch. Để ta mát mẻ trước đã.”

Bỗng từ đâu có hai nam tử tiến đến bên bờ, một người hứng chí cởi áo, chỉ mặc mỗi quần lót nhảy xuống hồ.

“Bộp” một tiếng, nước tung lên một đám bọt lớn.

“Này, thiếu gia, cẩn thận kẻo lạnh.”

Người bên cạnh nhặt lại áo quần mà người kia ném xuống, tìm một tảng đá bên bờ kiên nhẫn ngồi đợi.

Đông Phương Minh Huệ kinh hãi há hốc miệng, hớp phải một ngụm nước.

Nàng nghe thấy giọng nam nhân bên bờ, hơi khụy chân, chui xuống nước, nín thở, cố gắng không lộ diện.

Nhưng cách này không thể làm lâu dài, nam nhân trong nước như con cá nhỏ, vui vẻ bơi lội, vừa hát vừa...

Đông Phương Minh Huệ bịt mắt, nàng muốn lùi về sau, tìm nơi có thể che chắn để trốn tạm.

Nào ngờ vừa lùi lại, chân đã giẫm phải vật gì đó, nàng bất ngờ trượt chân.

“Ọc ọc ọc ọc.”

Nàng hớp thêm mấy ngụm nước.

 “A, cứu mạng....!!!!”

Nàng không biết bơi.

Nam tử nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, đối mặt với Đông Phương Minh Huệ đang xõa tóc che nửa gương mặt, từ mặt nước trồi lên, hai người nhìn nhau, sau đó.....

“A!!!!!!!!!!!”

“Cứu....khụ...mạng.”

Hai tiếng hét gần như vang lên cùng một lúc.

Đông Phương Minh Huệ vùng vẫy dưới nước nửa ngày trời, khó khăn lắm mới đứng vững, sau đó ổn định lại.

Bờ hồ yên tĩnh, đàn chim sợ hãi bay tán loạn.

Đông Phương Minh Huệ cố che chắn, muốn lùi thêm một chút.

“Thiếu gia.”

Nam tử kia sợ hãi, lăn lộn chạy về bờ, không kịp mặc áo khoác, chân chỉ xỏ vội một chiếc giày, chiếc còn lại còn chưa kịp mang.

Đông Phương Uyển Ngọc đang nghỉ ngơi ở không xa, nghe tiếng hét của Đông Phương Minh Huệ, nàng tưởng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy đến.

Cảnh tượng trước mắt nàng là một nam tử lộ ngực trắng nõn, áo quần ướt sũng dính sát người, tóc rối bù, dáng vẻ lôi thôi.

Bên cạnh còn có một người hầu cầm theo một đống quần áo.

Đông Phương Minh Huệ núp dưới nước không dám ra, hai tay ôm ngực, trông như bị bắt nạt.

Đông Phương Uyển Ngọc gần như lập tức rút roi dài, quất mạnh xuống đất, nói với nam tử kia:

“Đúng là liều mạng.”

“Cô nương, cô hiểu lầm rồi, hoàn toàn là hiểu lầm, không tin cô hỏi vị... cô nương kia đi.

Ta không thấy gì cả, thật đó, ta thề.”

Nam tử vừa vội vàng giải thích, vừa nhờ tiểu đồng mặc lại hết quần áo, khô hay ướt giờ đã không còn quan trọng nữa.

“Thất tỷ!”

Đông Phương Minh Huệ thật sự sắp khóc, lần này thật sự là muốn khóc mà khóc không ra nước mắt, nàng nghĩ đến việc vừa mới ra khỏi phủ mấy ngày đã gặp nhiều tai họa liên tiếp, ngay cả tắm cũng không yên ổn, còn xảy ra chuyện lố bịch này, thật không thể chịu nổi.

Đông Phương Uyển Ngọc lại quất một roi, nghiêm giọng:

“Hai người, quay lại đây ngay.”

Hai người kia vâng lời, nhanh chóng quay lại, đứng thẳng như khúc gỗ.

Lúc này, Đông Phương Minh Huệ mới dám bước từng bước đến bờ, núp sau cây to cởi áo lót ướt ra, thay một bộ quần áo sạch.

Nàng mặc một bộ nam trang, tóc trên đầu ướt rũ, ấm ức bước ra từ phía sau cây.

“Hắn có ức hiếp ngươi không?”

Đông Phương Uyển Ngọc hỏi thẳng.

Đông Phương Minh Huệ lắc đầu, kéo nàng sang một bên, nói nhỏ: 

“Ta có mặc áo lót khi xuống nước, chắc là hắn không thấy gì đâu.

Ta chỉ bị hoảng hốt chút thôi, cũng không phải chuyện gì lớn, cứ để họ đi đi.”

Đông Phương Uyển Ngọc nhìn nàng từ đầu đến chân, xác nhận nàng đã ổn. 

“Nhưng dù sao hắn cũng đã nhìn thấy thứ không nên thấy, chuyện này không thể bỏ qua.”

“Công tử, ngươi thấy thế nào?”

Đông Phương Uyển Ngọc chuyển đề tài cho người trong cuộc.

Nam tử kia sắc mặt hồng hào, răng trắng đều, khuôn mặt non nớt, nhìn qua đã biết là thiếu gia giàu có, chưa từng gặp phải tình cảnh như vậy.

Nếu không phải Đông Phương Uyển Vũ vội vã chạy đến, hắn đã sớm mang theo người hầu bỏ chạy rồi.

“Hừm, cô nương muốn ta phải làm thế nào?”

Đông Phương Uyển Ngọc liếc mắt, gợi ý: 

“Ngươi đã thấy thứ không nên thấy, tất nhiên là phải chịu trách nhiệm.

Cách tốt nhất là cưới cửu muội của ta, ngươi có ý kiến gì không?”

Đông Phương Minh Huệ: “……”

Nữ chủ đại nhân định hại chết nàng rồi.

Nam tử kia còn chưa kịp trả lời, Đông Phương Minh Huệ đã kéo nữ chủ đại nhân sang một bên.

“Thất tỷ, đừng đùa nữa, ta đâu có hở chút da thịt nào, cũng không làm gì quá đáng, chỉ vô tình lộ một bên vai, không đến nỗi phải giao hạnh phúc cả đời mình cho một người ta hoàn toàn không quen biết.”

Liên quan đến hạnh phúc cả đời, dù sao nàng cũng phải giành giật một phen.

Đông Phương Uyển Ngọc nhướng mày: 

“Vậy ngươi định làm sao?”

Đông Phương Minh Huệ vẫy tay.

“Ta chỉ muốn bày tỏ thái độ với thất tỷ thôi, ta cũng không thiếu thốn thứ gì, cũng không bị tổn hại gì, không cần hắn phải chịu trách nhiệm.”

Loại hôn ước ràng buộc tùy tiện thế này quá không đáng tin, không có nền tảng tình cảm, nàng không nhận.

Có lẽ do đây là lần đầu thấy Đông Phương Minh Huệ thể hiện sự kiên định với một việc như vậy, Đông Phương Uyển Ngọc nhìn nàng thêm vài lần, cuối cùng cũng gật đầu.

“Ta sẽ không can thiệp quá nhiều, sau này ngươi đừng hối hận.”

Đông Phương Uyển Ngọc muốn ra dáng của người tỷ tỷ một phen, hoàn thành trách nhiệm của tỷ tỷ, giờ thì không cần làm gì cả.

“Ngươi thật may mắn, cửu muội ta rộng lượng tha cho ngươi, ngươi có thể đi rồi.”

Đông Phương Uyển Ngọc thu roi lại. 

“Nhưng tốt nhất là ngươi hãy quên những gì đã nhìn thấy hôm nay, nếu có người thứ năm biết chuyện hôm nay, cẩn thận không giữ nổi cái mạng.”

Có lẽ nam tử kia chưa từng thấy người ngang ngược như vậy, gật đầu đảm bảo, kéo người hầu chạy đi, như thể có thứ gì đuổi theo sau.

Đông Phương Minh Huệ thấy bọn họ bỏ chạy, không nhịn được bật cười.

“Ngươi còn cười được sao, ta chưa từng thấy nữ tử nào bị nhìn thấy cơ thể mà vẫn cười được.”

Đông Phương Uyển Ngọc muốn mở đầu Đông Phương Minh Huệ ra xem thử bên trong chứa thứ gì.

Ngay lập tức, Đông Phương Minh Huệ hệt như tiểu nương tử, thu nụ cười lại, bĩu môi:

“Chuyện cũng đã xảy ra rồi, chẳng lẽ thất tỷ muốn ta ngày ngày khóc ròng, than thở thở than?”

Còn dám cãi lại.

Đông Phương Uyển Ngọc lạnh lùng liếc nàng: 

“Ngươi không quan tâm, ta cũng ngại.

Nhưng trong chuyện này, nữ tử vẫn là người chịu thiệt thòi, chuyện hôm nay ta sẽ không nói lại với người khác, ngươi cứ yên tâm.”

Đông Phương Minh Huệ chớp mắt, hoàn toàn yên tâm, nàng không xem chuyện này là chuyện lớn.

Nhưng thời ở đại này, khó tránh khỏi có chút căng thẳng, cũng khó trách vì sao vừa rồi nữ chủ đại nhân ép nam tử kia cưới nàng.

Nghĩ đến hậu cung của nữ chủ đại nhân…

Đông Phương Minh Huệ mỉm cười, nàng muốn xem sau này nữ chủ đại nhân sẽ xử lý thế nào.

Có lẽ sau này tắm rửa phải chú ý hơn, ít nhất không được tắm một mình ở hồ, phải có người trông mới yên tâm.

“Ta đói rồi, ngươi nấu chút gì ăn đi.”

Đông Phương Uyển Ngọc nói xong liền tìm chỗ nhắm mắt dưỡng thần.

Đông Phương Minh Huệ không biết nói gì, từ khi nào mà nàng đã trở thành đầu bếp vậy?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc