Nữ Chính Vả Mặt Ở Học Viện Quý Tộc

Chương 2

Trước Sau

break

Cụ An Mỹ nhìn màn hình tràn ngập bình luận, tay siết chặt cây gậy livestream.

Đám fan này có bao giờ nhiệt tình với cô ta như thế đâu.

Cách đó không xa, Úc Lê đang đứng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Cụ An Mỹ, khẽ nhíu mày.

Cô tới đây để tìm người.

“Cô đang phát livestream à? Tắt đi.”

Cô không có ý định xuất hiện trên sóng trực tiếp.

Giọng nói ấy vừa vang lên, đám fan phía bên kia màn hình lập tức bùng nổ.

Còn Cụ An Mỹ thì bắt đầu thấy khó chịu.

“Ai đưa cô tới đây vậy, cư xử kiểu gì thế, không lễ phép gì cả, đúng là không có gia giáo?”

Nếu cô gái kia ngoan ngoãn nghe lời thì đã bị đánh giá thấp hơn một bậc trong mắt fan rồi. Huống chi, thân phận của cô ta còn chưa rõ ràng gì.

Cụ An Mỹ cũng từng thấy nhiều người giống thế, tham gia tiệc tùng chỉ để chụp vài tấm hình sống ảo rồi về, ghép nối ảnh, cắt ghép bố cục để giả làm con nhà giàu. Biết đâu cô gái này cũng thế thì sao?

“Cô là con nhà ai?” Cụ An Mỹ nhìn cô gái trước mặt từ đầu đến chân, ánh mắt đầy khinh thường, cố tình tỏ thái độ kẻ trên để dọa lui người mới đến. “Tôi chưa từng thấy mặt cô bao giờ.”

Ý tứ kia vừa dứt, fan bên kia màn hình cũng lập tức phản ứng lại:

“Chưa từng thấy qua? Hào môn chẳng phải cũng chỉ là một vòng tròn khép kín thôi sao?”

“Ý của An Mỹ là… cô gái này trà trộn vào để ké danh tiếng à?”

“Ui trời, gương mặt đẹp như vậy, cuối cùng cũng chỉ là một kẻ hám hư vinh.”

Nhìn làn đạn dồn dập nhảy lên, khóe môi Cụ An Mỹ cong nhẹ đầy đắc ý, tự tin rõ rệt.

Cô ta bước vài bước đến gần Úc Lê, giọng có phần khiêu khích:

“Sao rồi, không nói được gì à, chẳng lẽ là hối lộ bảo vệ để lén vào?”

Nói đến đây, sắc mặt Cụ An Mỹ cũng trầm xuống:

“Vậy thì tôi buộc phải mời cô đi ra ngoài.”

Từ khi lên tiếng đến giờ, Úc Lê vẫn im lặng, ánh mắt dừng lại trên cổ Cụ An Mỹ, như đang đánh giá thứ gì đó.

Cụ An Mỹ ưỡn ngực, giọng càng lớn:

“Nhìn cái gì mà nhìn, có bản lĩnh thì nói đi, nếu không thì mời cô ra ngoài ngay!”

Đúng lúc không khí căng thẳng tới cực điểm, một giọng nói vang lên từ xa, vừa gấp gáp vừa quen thuộc:

“Úc Lê! Lê Lê!”

Tống Mẫn Tinh khập khiễng bước tới, váy áo bay lượn theo từng bước đi gượng gạo. Dù trẹo chân, cô vẫn không chịu từ bỏ đôi giày cao gót mười phân dưới chân.

“Tôi ở chỗ này.”

Cô đã gửi tin cho Úc Lê bảo mình bị trẹo chân, nhưng định vị có chút sai lệch. Đợi mười phút không thấy ai đến, đành phải tự mình lần mò đi tìm.

Vừa đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhất là thiết bị phát sóng trực tiếp trên tay Cụ An Mỹ, cô liền buông váy, giọng gắt lên:

“Cô đang làm gì vậy, phát trực tiếp à, tắt đi.”

Bộ dạng của cô lúc này sao có thể để người khác nhìn thấy chứ, chẳng lẽ không cần mặt mũi nữa sao.

Còn chưa hết lời, ánh mắt Cụ An Mỹ lướt qua khuôn mặt Tống Mẫn Tinh, cảm giác hơi quen… nhưng còn chưa kịp nhớ ra, Tống Mẫn Tinh đã chỉ vào cổ cô ta, tức giận nói:

“Lê Lê, đây chẳng phải là sợi dây chuyền hôm nay cậu đeo sao? Sao lại nằm trên cổ cô ta?”

Úc Lê nghiêng đầu, ánh mắt lướt nhẹ qua Cụ An Mỹ, trong ánh mắt mang theo hàm ý sâu xa. Từ khi thoát ra khỏi cơn ác mộng, điều đầu tiên cô chú ý chính là chiếc cổ mảnh mai của đối phương. Ở chính giữa xương quai xanh, sợi dây chuyền ánh lên dưới ánh trăng, kim loại lấp lánh tựa như dây leo nhỏ, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Quả thật giống hệt nàng đang đeo cùng với sợi mà Cụ An Mỹ đang đeo giống nhau như đúc.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc