CHƯƠNG 7
Mắt thấy ŧıểυ Lục Tuyệt sắp rơi từ trên cầu thang xuống, Ninh Tri trực tiếp nhào lên phía trước.
Thân thể nhỏ bé mềm mại đáng yêu ngã trong lòng ngực cô.
Ở một khắc té xuống trên mặt đất kia, cô đem người ôm thật chặt, dùng thân thể của mình lót ở phía dưới.
Nếu đổi thành đứa bé khác gặp chuyện như vậy sớm đã bị kinh hách, sợ tới mức gào khác hoặc trốn trong lòng người lớn cầu an ủi.
Mà ŧıểυ Lục Tuyệt lại mở to mắt, vẻ mặt ngốc ngốc, một chút ý muốn khóc cũng đều không có.
“ŧıểυ Tuyệt Tuyệt, em có bị thương hay không?” Ninh Tri không rảnh lo đến tên nhóc xấu xa đang chạy trốn kia, cô nhanh chóng kiểm tra thân thể ŧıểυ Lục Tuyệt, khi bé ngã xuống đã được cô đón lấy, chắc bé cũng không bị ngã gãy xương sườn.
Tay nhỏ của ŧıểυ Lục Tuyệt đột nhiên chỉ vào chân Ninh Tri, “Hồng, hồng.”
Ninh Tri cúi đầu, lúc này cô mới phát hiện vừa rồi mình sốt ruột chạy lại cứu người, chân xoay một chút, đầu gối đập vào cầu thang, sưng đỏ.
Nếu là lúc bình thường, nơi yếu ớt như đầu gối bị thương sớm đã làm cô khóc đến nước mắt chảy ròng, nhưng mà hiện tại cô một chút cảm giác đau cũng không có, tựa như việc cô ở thế giới này không biết đói.
“Chân của chị vì cứu em mà bị thương, đau quá.” Ninh Tri vô sỉ bắt đầu lừa gạt ŧıểυ Lục Tuyệt, “Về sau khi chị nói chuyện với em, em không thể không đáp lại chị, có biết không?”
Đôi mắt đen bóng của ŧıểυ Lục Tuyệt nhanh chóng nhìn cô một cái, một hồi lâu sau bé gật gật đầụ
Ninh Tri nhịn không được lại xoa bóp khuôn mặt nhỏ của bé, ŧıểυ Lục Tuyệt thật dễ dỗ dành.
Bên kia, lúc giáo viên chạy tới cô phát hiện ŧıểυ Lục Tuyệt ngơ ngác ngồi trên mặt đất, “Lục Tuyệt, sao con lại ngồi dưới đất?”
ŧıểυ Lục Tuyệt trực tiếp nghiêng đầu, đầu nhỏ dựa vào trong lòng ngực Ninh Tri, không nhìn giáo viên.
Thân thể ŧıểυ Lục Tuyệt mang theo một cổ mùi sữa, còn thịt mỡ núng nính, mềm mại, ôm rất thoải mái.
Ninh Tri tiến đến bên tai bé, dịu dàng dỗ dành, “Chân của chị đau, chị muốn nghỉ ngơi một chút, ŧıểυ Tuyệt Tuyệt phải nghe lời cô giáo nói, em cùng cô giáo đi chơi trước có được không?”
Đôi mắt đen bóng to tròn chớp chớp, ŧıểυ Lục Tuyệt cúi đầu nhìn đầu gối bị thương của Ninh Tri, hắn nhẹ giọng nói “Phù phù, em.”
Em phù phù.
Ninh Tri không nhịn được cười, cố ý trêu nhóc, “ŧıểυ Tuyệt Tuyệt muốn chị phù phù sao?”
Nói rồi, cô cúi đầu ở bên tai ŧıểυ Lục Tuyệt ôn nhu thổi một hơi.
Gió nhẹ nhàng tiến vào tai, ŧıểυ Lục Tuyệt ngứa đến nghiêng nghiêng đầu nhỏ, hắn có chút gấp “Phù phù, em.”
Không thể không nói, hiện tại ŧıểυ Lục Tuyệt so với Lục Tuyệt sau khi lớn lên tốt hơn rất nhiều, ít nhất không phải là bộ dáng hỏi mười câu mới đáp lại một câụ
“Cảm ơn ŧıểυ Tuyệt Tuyệt a, chị không cần phù phù.” ŧıểυ Lục Tuyệt quá đáng yêu, Ninh Tri hận không thể hôn hôn bé hai cái.
ŧıểυ Lục Tuyệt ngẩng đầụ
Chị kỳ quái ở trước mắt bé dần dần trở nên trong suốt, sau đó, không thấy.
Trong ánh mắt ŧıểυ Lục Tuyệt mờ mịt, “Chị, chị.”
Cô giáo đứng một bên nghe ŧıểυ Lục Tuyệt lầm bầm lầu bầu cũng không kinh ngạc, rốt cuộc thì đứa nhỏ này có bệnh tự kỷ, “Lục Tuyệt, đứng lên, cô giáo mang con về phòng học......”
Lại mở to mắt, Ninh Tri phát hiện mình đang nằm ở trên giường, người bên cạnh là Lục Tuyệt, Lục Tuyệt sau khi lớn lên.
Cô đã trở lại?
Ninh Tri nhanh chóng sờ sờ khuôn mặt mình, làn da đã không còn xúc cảm bóng loáng non mịn kia, màu da trên tay cũng không phải trắng nõn, tóc vẫn khô khốc chẻ ngọn như cũ.
Cô còn sờ sờ trước ngực, mềm mại, nhưng rõ ràng đã nhỏ trở lại.
Ninh Tri tiếc hận một trận, cô còn âm thầm hy vọng xa vời khi trở lại hiện thực cô cũng có thể bảo trì vẻ đẹp.
Cô nhanh chóng liên hệ Bá Vương “Hình như tôi cũng chưa có làm gì a, sao lại đột nhiên trở lại, bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt đã được chữa khỏi sao?”
Bá Vương chủ nhân cô quên rồi? Cô đã cứu Lục Tuyệt không bị ngã cầu thang, còn bệnh tự kỷ của hắn dĩ nhiên là chưa được chưa khỏi.
Ninh Tri nhíu mày, “Không phải cậu nói chỉ cần một cái mặt trời nhỏ là có thể chữa khỏi cho hắn sao?”