Thu Vô Tế bên trong thiết lập của hẳn vốn không phải hạng người ôn nhu lương thiện gì, chính là một người tu hành thọ ngang với trời đất, tranh đấu cùng kẻ khác, sát phạt cực kỳ quả đoán, mặc dù không phải là ma tông gì, nhưng người chết trong tay hiển nhiên cũng không phải là ít. Dựa theo tính cách cùng hoàn cảnh của đối phương, hướng đi có khả năng nhất chính là giết 'Sáng Thế Thần, sau đó sẽ có thể tùy ý làm theo sở thích của bản thân, đến lúc đó trời cao biển rộng để nàng mặc sức tung hoành sao?
Lần đầu tiên Sở Qua cảm nhận thấy, mình đang đến gần với cái chết.
Có lẽ nàng lo lắng, một khi 'Sáng Thế Thần chết đi, có thể sẽ dẫn đến thế giới sụp đổ... dù sao thì tác phẩm cũng chưa hoàn toàn mở ra được
thế giới quan của nó, khoan hãy nói, sau khi phi thăng tiên giới là như thế nào, cái đại cương tiếp theo sau đó Sở Qua vẫn chưa nghĩ ra. Thu Vô Tế là nhân vật đỉnh cao trong đó, nhất định sẽ có cảm giác sâu sắc rằng - vị Sáng Thế Thần này không thể chết.
Cho nên nàng từng nói một câu: "Dù có phải khiến cả thế giới sụp đổ cũng phải giết ngươi." Đạo lý chính là như thế... nhưng điểm này càng chết hơn.
Nếu chỉ nói riêng chuyện một quyển sách là một thế giới vậy cũng có thể hiểu được, chẳng phải Hoàng Dung Loan Loan của người ta cũng có thể từ trong sách chạy đến thế giới hiện đại sao, những sách khác đương nhiên cũng được, có lẽ điều này không quan hệ nhiều lắm với tác phẩm mà bản thân viết ra, chỉ cần là một quyển sách, đó chính xác là một thế giới, cho dù quyển sách đó có tệ hại đến đâu.
Người khác còn có thể cho xuyên không ở tất cả các loại tiểu thuyết, gặp phải những nhân vật ở những thế giới khác nhau nữa cơ... cái gọi là Chư Thiên Vạn Giới chính là như thế.
Nói như vậy, nhân vật chính của bản thân tự chạy đến đây, dường như cũng không
có gì kỳ lạ, có lẽ cũng không cần phải có sức tưởng tượng phi thường hay ly kỳ gì, cũng không cần bản thân phải là tiên nhân gì, bất quá cũng chỉ là dạng "Đánh vỡ thứ nguyên bích" của tư tưởng hư cấu mà thôi.
Nhưng vấn đề là, người ta tốt xấu cũng là đã hoàn chỉnh thế giới, vận mệnh của nhân vật cũng đã định hình, còn bản thân mình sao lại có thể như vậy, thế giới còn chưa có tạo dựng xong xuôi, kịch bản cũng vừa mới triển khai, nữ chính liền nhảy ra buộc tác giả đổi bản thảo.
Cũng may không biết vì nguyên nhân gì Thu Vô Tế không thể ở lại đây quá lâu, cũng không kịp suy nghĩ phải làm sao để dệt nên một cái thế giới phát triển logic phù hợp liền phải trở về, cuối cùng thì sự việc cũng phải trở về lại trong tay Sở Qua. Dường như còn có thể khống chẽ ... Nhưng như vậy còn đau dái hơn!
Kịch bản đại cương về nhân giới xung quanh Thu Vô Tế trước khi bay thăng vốn dĩ là vô cùng hoàn chỉnh, cái này bỗng nhiên nữ chính nói không muốn có bất cứ quan hệ gì với nam chính nữa, chẳng phải câu chuyện ở nhân giới đã hoàn toàn sụp đổ sao?
Cái này phải làm sao đổi đây!
Mặc dù có thể bớt đi vai diễn của Thu Vô Tế, chuyển phần diễn xuất của nàng cho một vai nữ khác, miễn cưỡng cũng có thể làm tròn câu chuyện, nhưng như vậy cũng sẽ có rất nhiều chỗ không được hài hòa, vả lại đối với đọc giả mà nói một tông chủ tuyệt sắc cứ như vậy mà không còn đất diễn, đây có thể gọi là bỏ sót nhân vật nữ hay không?
Tình tiết tưởng như ổn thỏa kỳ thực là tan tành.
Nhưng không đổi cũng không được, sách có tan tành đi chăng nữa cùng lắm là mất tiền, nhưng nếu không nghe theo lời của nàng mà sửa đổi thì là mất mạng!
Bộ mặt của Sở Qua giống như bị táo bón ngồi trước máy vi tính, đờ đẫn suốt nửa giờ đồng hồ một chữ cũng không thể viết ra, bất tri bất giác, kim đồng hồ chỉ hướng 11 giờ 30.
"Thảo!" Sở Qua lơ lãng nhìn thoáng qua thời gian, bỗng nhiên có phản ứng trở lại.
Một chương này trước đó đã viết hơn phân nửa, mà giờ còn chưa viết xong, nếu còn tiếp tục dây dưa chắc hẳn sẽ phải ngừng cập nhật chap mới thôi!
Sự phiền muộn trong lòng của Sở Qua càng không cần phải nói, đang đà tăng mà lại không ra chap mới, kỳ thực rất tổn thương đến nhân cách, tự
mình trước đó cho dù có sinh bệnh nhẹ cũng không nở xin nghỉ, lúc này cũng không biết tại sao lại bị một chuyện như vậy giày vò đến nỗi quên cả cập nhật chap mới.
Hoàn cảnh trước mắt của quyển sách này càng nhìn càng cảm thấy ảm đạm.