Sở Qua húp sạch bát mì, thỏa mãn chùi miệng: "Mặc dù ta rất muốn dẫn ngươi ra bên ngoài để lãnh hội nhiều một chút, nhưng thật đáng tiếc, ăn xong chúng ta sẽ phải về nhà." Thu Vô Tế hỏi: "Tại sao?" "Ta đã không đăng bài một ngày, đồng thời bản thảo muốn sửa còn chưa sửa." Sở Qua quét mã trả tiền, thở dài: "Ngươi cho rằng ta viết sách là vì có
ý dâm với ngươi sao... trước hết, là vì miếng ăn." Vẻ mặt Thu Vô Tế hoang mang nhìn phương thức trả tiền của hẳn, muốn hỏi lại thôi.
Tu tiên cũng không thể chuyển linh thạch như thế này được... ngươi xác định chủ quán thu được tiền của nhà ngươi hả?
Sự hoang mang đối với phương thức thanh toán, khiến Thu Vô Tế quên việc tranh cãi với hắn: "Ngươi kiếm tiền ăn cơm tại sao lại muốn viết về ta." Loại vấn đề thâm sâu này. Thậm chí mãi đến khi về đến nhà trọ của Sở Qua, Thu Vô Tế mới nghĩ đến trước đó Sở Qua chính là dùng từ "về nhà" này, nàng cũng không có phản đối lấy một câu.
Nàng từng cảm thấy trong đầu Sở Qua chỉ chứa toàn bột nhão, bây giờ xem ra kỳ thực là chính mình.
Biểu hiện mơ mơ màng màng như Vậy, còn đâu tác phong tung hoành một giới ngày nào?
Nhưng vấn đề lớn nhất ở chỗ, nàng nhất định phải theo hắn về nhà, đây chính là người quen duy nhất. Mặc dù nàng cảm thấy mình có thể ra ngoài cướp phú tế bần, vượt qua thời kỳ đầu, nhưng muốn nhanh chóng nhận biết thế giới
này, hiển nhiên là ở bên cạnh Sở Qua là biện pháp nhanh gọn nhất. Nhất là... hắn dường như quả thật không có ác ý.
"Bởi vì đó không phải là Thu Vô Tế của ta" Câu nói của Sở Qua lướt qua trong đầu nàng, Thu Vô Tế biết lúc Sở Qua nói câu này không có ý đồ xấu xa gì.
Đó chính là Thu Vô Tế dưới ngòi bút của hẳn.
"Nơi này..." Sở Qua đang ngồi trước máy tính, chỉ vào bản thảo đại cương trên màn hình: "Chính là bước kế tiếp của kịch bản, ngươi nghe nói ở phía tây nam cách xa vạn dặm kia, bên trong động vạn xà, có thể sẽ có thanh long thay vảy, có lợi đối với việc bố trí đại trận tứ tượng của ngươi, thế là ngươi đem người tiến về đó. Ở sâu trong hang rắn, ngươi gặp phải Độc Thủ Ma Quân, đánh nhau ở Trụy Long Trì, vốn dĩ ngươi chiếm thế thượng phong, nhưng bị pháp bảo âm độc của gã đánh lén, ngã vào trong ao, thân trúng kì xà chi độc." Thu Vô Tế nghiêm mặt nói: "Độc Thủ Ma Quân sao có thể là đối thủ của bản tọa?" "Không sai, chính là tâm thái này." "Đệ tử tông môn của cô cũng đang ở ngoài hang động, Sở Thiên Ca... ừm, đương nhiên vận khí của nhân vật chính phải khác với người thường, hắn
đánh bậy đánh bạ đạt được một xà tiên quả, vừa lúc có thể giải xà độc của ngươi." "Thuốc giải?" Thu Vô Tế cảnh giác: "Người muốn viết ta bị trúng xuân dược giống như mấy cái tiểu thuyết rách nát kia ư?" "Ta chưa từng viết qua thế giới của cô có những loại chuyện như thế, đây là thế giới tự ta bổ sung toàn bộ cơ sở xã hội." Thu Vô Tế cả giận nói: "Nói trọng điểm!" "Ngươi cũng biết rõ đó là những câu chuyện rách nát, ta làm sao có thể viết như vậy? Thời buổi bây giờ còn viết bậy như thế chỉ có nước chết. Đơn giản chính là Sở Thiên Ca lập được công, từ đó được ngươi để ý chút thôi.
Phong cách của ta vốn chính là từng bước một làm nên, kịch bản mấu chốt ở đây thật ra là những kỳ ngộ của những nhân vật chính, bản thân hắn thu hoạch rất nhiều, giúp cô một tay chẳng qua là tiện thể thôi, dù sao hắn cùng cô chênh lệch cũng quá lớn, còn rất sớm." Thu Vô Tế nghiến răng nói: "Một kỳ ngộ tốt đẹp như thế, ngươi cũng phải kéo thêm mối quan hệ nam nữ vào đó, ngươi đều dựa vào viết những thứ này để kiếm tiền hả?"
"Ngươi cho rằng ai cũng có thể viết tốt chuyện nam nữ được sao?
Đây chính là bản lĩnh! Được rồi, đừng nhìn ta như thế, đã nói là phải đổi bản thảo mà... ê, chờ đã..." Thần sắc Sở Qua dần dần trở nên cổ quái: "Kỳ thực ngươi cũng đã xem tình tiết của kịch bản rồi, Độc Thủ Ma Quân cũng không thể ám hại cô được... nhưng nếu như ta vẫn cứ viết như thế, cô sẽ trúng chiêu hay không?" Thu Vô Tế cũng ngẩn người, thần sắc cũng cổ quái. Đây có được coi như biết trước tương lai hay không?
Đã biết trước được tương lai, nếu hắn lại không thay đổi kịch bản, chẳng lẽ mình vẫn bị trúng chiêu?
Là thiên ý không thể tránh khỏi sao?
Sở Qua có chút do dự, thương lượng hỏi: "Hay chúng ta cứ thử không thay đổi? Cô có thể tiếp nhận trúng độc không, có lẽ có chút khó chịu." "Thụ thương trúng độc cũng không tính là cái gì..." Thu Vô Tế cũng có chút do dự: "Ta cũng muốn thử một chút... nhưng mấy cái chuyện đụng đụng chạm chạm thì không cho phép." Sở Qua sảng khoái nói: "Đương nhiên, ta sẽ viết là ngươi tự mình tìm được thuốc
giải dưới đáy hồ. Bởi vì bắt đầu từ hôm qua, Sở Thiên Ca và cô đã không còn bất cứ quan hệ gì." Thu Vô Tế mím môi một cái, thử hỏi: "Lúc trước ngươi dường như cũng không bằng lòng sửa đổi." Sở Qua vội vàng sửa lại bản thảo trong tay, thuận miệng đáp: "Đây là cuộc đời của ngươi, ai cũng không được quyền can thiệp, bất luận là ta hay là ông trời.
Lần này chúng ta thử nghiệm chính là muốn biết... ý trời ra sao?"