Sở Qua vội vàng bổ cứu: "Ý ta nói bộ pháp y mà ngươi đang mặc kia quá dày nặng, có thể mặc những bộ quần áo mỏng nhẹ làm việc sẽ dễ dàng hơn một chút..." "Âm" một tiếng, đầu Sở Qua bị ấn lên bàn phím.
Âm thanh Thu Vô Tế như đến từ cõi chết: "Bản tọa không giết ngươi, chẳng lẽ không thể đánh ngươi sao!" Sở Qua ngẩng đầu đau khổ: "Bàn phím sắp hỏng..." "Đây là cái pháp bảo gì của các ngươi, đúng là không được tích sự gì!" Sở Qua lờ lững mở văn kiện ra, thử một chút, bàn phím thế mà vẫn có thể dùng,
trong lòng thầm kêu cái bàn phím này rõ là rất trâu bò, về sau sẽ còn mua tiếp hiệu này... không đúng, mua loại cứng như vậy làm gì, còn lo mặt không đủ đau sao?" Mà nói thế nào thì ngươi cũng là "tạo vật" của ta, không ta thì lấy đâu ra ngươi, không thể tôn trọng ta một chút sao?
Trách cứ thì trách cứ, Sở Qua cũng hiểu rõ vào thời điểm này không có cách nào cùng nàng nói cái gì bạo lực là không tốt, biểu hiện của Thu Vô Tế kỳ thực đã có thể coi là rất bình tĩnh... ngăn cách của đôi bên cũng phải từ từ tiến lại với nhau.
Hắn mở văn kiện đại cương ra, trong "Thiết kế nhân vật" cột "Thu Vô Tế” trong chuyên mục "Thiết kế năng lực” tăng thêm một dòng: "Bản thân nhiều lần đã phá giới phi thăng, mặc dù không thành công, lại tìm được phương pháp thần du vực ngoại, có thể thân hồn cách giới mà không mất đi, có thể xuyên qua khe hở không gian mà không hề lạc lối." Bấm nút lưu file.
Trong miệng nói: "Ta đoán chừng là không đổi được quy tắc của Thứ Nguyên Bích, cũng không thể cứ nhắm mắt mà đổi, vạn nhất người khác chạy đến liền lộn xộn,
cho nên chỉ có thể bù đắp cho ngươi một chút, đây chính là năng lực căn cứ theo chính hành vi của ngươi mà suy diễn ra, trên lý luận là trước sau như một với bản thân mình, hiện tại chỉ chờ xem, chưa tuyên bố, chỉ là làm thiết lập lưu giữ, phải chăng cũng có hiệu lực." Thu Vô Tế im lặng cảm nhận một chút, ánh mắt càng tỏ ra phức tạp.
Hữu hiệu.
Nàng quả thực đã cảm nhận được năng lượng của mình tiến hóa, cái thần du cực kỳ miễn cưỡng kia đã bắt đầu thành thạo điêu luyện, sơ lược mà đoán thì thời gian ở đây có thể kéo dài thêm mấy ngày.
Luôn cả xác nhận đăng tải cũng đều có thể không cần...
Cái gã nam nhân này thực sự có thể tùy ý nhét đồ vật vào trong thân thể mình như vậy sao... a, dường như dùng từ không chính xác cho lắm.
Trong lòng Thu Vô Tế có chút loạn, sao còn lo được đến việc dùng từ.
Một người đàn ông yếu ớt như vậy lại có ảnh hưởng quan trọng như thế đối với mình, có phải là nên cầm tù áp bức hắn, để hắn không ngừng cường hóa cho mình?
Nhưng mà...
Sở Qua đột nhiên quay đầu mỉm cười: "Thế nhưng điều kiêu ngạo nhất cuộc đời ngươi, vốn dĩ rõ ràng là vào những thời khắc sinh tử, dựa vào sự thông mình của chính mình không ngừng chiến đấu mà tu luyện thành, giờ đây phải dựa vào người khác ban cho là như thế nào đây?" Thu Vô Tế lại có sát khí: "Ngươi giống như con giun trong bụng ta vậy, chẳng lẽ không biết rõ, ngươi nói như vậy chẳng khác nào muốn bị ta đánh sao?" "Nhưng tại sao ngươi lại muốn đánh †a?" Sở Qua đứng dậy, bình tính nói: "Chẳng lẽ ta không phải là đang giúp ngươi sao?" Hắn chỉ vào màn hình, bên trong đôi mắt dần dần hiện ra một hào quang khó †ả: "Người nữ nhân mà ta đã trút hết mọi ảo tưởng đẹp đẽ nhất để viết thành, đã có linh hồn của riêng mình, không còn là những cái chữ lạnh lẽo... đối với người dệt nên thế giới này mà nói, khẳng định là kinh ngạc và mừng rỡ đến thế nào? Dựa theo cách nói quen thuộc của thế giới nhà ngươi, nếu như ta đang cầu đạo, vậy thì Thu Vô Tế, cái ngày mà ngươi thoát khỏi sự tôn tại trong sách kia, chính là con đường cầu đạo của ta." Thu Vô Tế im lặng nhìn vào đôi mắt của Sở Qua, tận sâu trong đôi mắt kia rõ ràng
có một sự cuồng nhiệt, cũng giống như những lão bằng hữu và đối thủ của nàng trong thế giới kia, đối với con đường của mình đã chọn, sẽ nhất quyết kiên định truy đuổi.
Đây chính là một người có "Đạo." Nói không chừng... đây cũng chính là nguyên nhân khiến thế giới của đôi bên có sự liên thông?
"Kỳ thực hai lần gặp gỡ, ngươi cũng chưa từng hỏi qua tên của ta, ngươi nóng lòng thoát khỏi tình cảnh của mình, người nam nhân này chỉ là một cửa ải có thể giải quyết vấn đề, chỉ có đối đãi ra sao, chứ không cần quan tâm hắn tên là gì... nhưng ta cảm thấy, ngươi cần phải nhận biết một điều.' Sở Qua cuối cùng cũng đưa tay về phía nàng : "Ta tên là Sở Qua."