Lúc nửa tỉnh nửa mê, ta chợt nhìn thấy một bóng đen.
Ta lập tức tỉnh dậy.
Người kia thấy ta tỉnh rồi, thân hình cứng đờ: “Là ta.”
Cố Triêu Cẩn?
Hắn ta có bệnh sao?
Ta ngồi dậy, ánh mắt lạnh lùng: “Cố Triêu Cẩn, ngươi có biết đây là tội chết không? Cho dù bây giờ ngươi đang được phụ hoàng ta trọng dụng, nhưng chuyện này mà lộ ra thì ngươi cũng không gánh nổi đâu!”
Hắn ta chậm rãi đi về phía ta, ánh trăng chiếu lên mặt hắn ta.
Gương mặt phóng khoáng kia nay lại tràn ngập phiền muộn.
Hắn ta đứng trước giường ta: “Sở Hoài Ninh! Triệu Hòa Triệt có thể, Lâm Phỉ Chi có thể, ngay cả người thị vệ kia cũng có thể, vì sao chỉ có ta là không thể?”
Ta không hiểu hắn đang nghĩ gì?
Ta nhướn mày hỏi: “Ba năm trước, người trốn đến biên quan là ai?”
Cố Triêu Cẩn ngập ngừng: “Lúc đó… là ta không hiểu…”
“Sau khi lên chiến trường, ở khoảnh khắc sinh tử, thứ ta nghĩ đến chính là gương mặt của ngươi.”
“Ta nghĩ, nếu ta chết rồi, ngươi sẽ đau lòng biết bao.”
“Cho nên ta lại cố gắng sống sót.”
“Nhưng sao ngươi có thể… không thích ta nữa…”
Ta châm chọc: “Sao lại không thể? Ta nợ ngươi chắc?”
Cố Triêu Cẩn tức giận: “Nhưng tại sao lại là tên thị vệ kia? Nếu ngươi chỉ muốn tìm người tiêu khiển, ta cũng có thể giúp ngươi tiêu khiển…”
Hắn ta đặt tay ta lên ngực hắn ta: “Ta tốt hơn thị vệ kia nhiều.”
Ta cười một tiếng, quỳ chân trên giường, chậm rãi cởi áo hắn ta ra.
Dáng người hắn ta gầy gò, vai rộng eo hẹp, trên lồ ng ngực trắng nõn có mấy vết sẹo vô cùng đáng sợ.
Ta nhẹ nhàng vuốt v e những vết sẹo kia.
Hơi thở của hắn ta dần trở nên gấp gáp.
Ta chậm rãi hôn lên.
Hắn ta nhẹ nhàng ôm ta, yết hầu nhấp nhô, r3n rỉ khe khẽ, dáng vẻ đ ộng tình.
Sau đó ta đạp cho hắn ta một cước.
Cố Triêu Cẩn quần áo xốc xếch té xuống đất, vẻ mặt ngơ ngác.
Ta đứng dậy nhìn hắn: “Cố Triêu Cẩn, ta không phải thứ ngươi thích thì sẽ có được, không thích thì lại ném đi!”
“Làm gì có chuyện tốt nhưvậy?”
Lúc này, Cố Triêu Cẩn mới lấy lại tinh thần, nghiến răng nói: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Ta cúi người, ghé vào tai hắn ta: “Hay là, ngươi xin ta đi?”
Hắn ta sửng sốt, khuất nhục và tức giận lập tức tràn ngập trên mặt hắn ta.
Ta nhìn thấy hai bàn tay hắn ta siết chặt lại, sau đó chậm rãi buông ra.
Hắn ta nhắm mắt lại, thở hổn hển, thả lỏng cơ mặt.
Giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: “Ta xin ngươi…”
Ta ngồi ở mép giường, cười vô cùng sảng khoái.
“Lần sau đi, hôm nay tâm trạng bản công chúa không tốt lắm.”
24.
Mấy ngày sau, biên quan xảy ra chuyện, có kẻ địch xâm phạm.
Phụ hoàng sai Cố Triêu Cẩn mới trở về chưa đến một tháng đi lãnh binh.
Lại phong Triệu Hòa Triệt làm quân sư.
Thái tử biết rõ quan hệ giữa ta và Lâm Phỉ Chi, cố ý muốn đề bạt hắn ta, cho nên cũng tống luôn vào trong quân ngũ.
ŧıểυ thị vệ tới tìm ta, nói muốn đi lên chiến trường kiến công lập nghiệp.
Đầu ta như muốn nổ tung.
Ta nhớ nữ chính sẽ xuất hiện trong trận chiến này.
Toàn bộ ứng cử viên trong hậu cung của ta đều đi hết.
Ta thật sự nghi ngờ, có phải nữ chính sẽ ăn sạch hậu cung của ta không?
Không được, tuyệt đối không được!
Ứng cử viên trong hậu cung của ta không thể thiếu đi một người nào!
25.
Ta xin thánh chỉ của phụ hoàng, muốn đi tới chùa cầu phúc cho quốc gia.
Chiến sự không kết thúc, ta sẽ không quay về.
Phụ hoàng cảm động gật đầu: “Không uổng công thời gian này Triệu Hòa Triệt dốc lòng dạy bảo ngươi, quả nhiên nữ nhi của ta đã trở thành người hiểu lý lẽ.”
Thế là người hiểu lý lẽ như ta nhanh chóng trà trộn vào đội ngũ hành quân.
Có Cố Triêu Cẩn che giấu cho ta, đương nhiên ta không sợ bị người khác phát hiện.
Lúc đầu, Cố Triêu Cẩn không đồng ý cho ta đi.
Hắn ta vô cùng gấp gáp: “Sao ngươi có thể đi được? Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ngươi là cành vàng lá ngọc, bị thương thì phải làm sao?”
Ta nhìn hắn ta, bình tĩnh đáp: “Nhưng ta lo cho ngươi, không nỡ rời xa.”
Hắn ta ngừng lại, giọng nói mềm hẳn đi: “Đường xá xa xôi, bôn ba mệt nhọc, sao ngươi có thể…”
“Ta không nỡ rời xa ngươi.”
Giọng hắn ta lại nhỏ thêm vài phần: “Chiến sự bận rộn, ta không có thời gian…”
“Ta không nỡ rời xa ngươi.”
Cuối cùng, một lúc lâu sau hắn mới đáp: “Đi thì đi, có ta bảo vệ ngươi, ta sẽ không để ngươi chịu bất cứ nguy hiểm nào.”
Ta không lo lắng việc này, dù sao ta cũng nhớ, trong sách viết trận này sẽ toàn thắng.
26.
Kết quả là, lên đường được ba ngày, ta bị Triệu Hòa Triệt phát hiện.
Ta trốn trong xe ngựa của Cố Triêu Cần, bình thường không lộ mặt ra ngoài.
Dự định ngồi trong xe ngựa phát triển tình cảm với Cố Triêu Cẩn.
Nào ngờ đi đường làm ta mệt mỏi quá, hầu hết thời gian đều ngủ mê man.
Ngày thứ ba, khi Cố Triêu Cẩn vừa xuống xe ngựa để phân phó vài chuyện thì màn che lại bị người xốc lên.
Đôi tay thon dài cầm một lư hương.
“Đốt hương này sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Đây là tiếng của Triệu Hòa Triệt.
Ta lập tức tỉnh lại.
Ta lặng lẽ tiếp nhận lư hương, hỏi sao hắn biết ta ở bên trong.
Hắn chỉ nói hai chữ: “Vết bánh xe.”
Vết bánh xe chở một người và hai người là khác nhau.
Mẹ kiếp, thế này mà cũng đoán ra được?
Nhưng Triệu Hòa Triệt cũng không để lộ tung tích của ta.
Có khi còn thay ta che giấu nữa.
Nhưng ta thật sự quá mệt mỏi, ngay cả câu cảm ơn cũng lười nói với hắn.
Cố Triêu Cẩn thấy ta tinh thần uể oải, cả người gầy rộc, đau lòng muốn đưa ta về kinh.
Đương nhiên ta không đồng ý.
Hừ, cũng đi được nửa đường rồi!
Trở về không phải cũng mất thêm một nửa lộ trình nữa sao?
Ngay khi chúng ta đang giằng co, không hiểu sao Triệu Hòa Triệt lại nghe ngóng được.
Hắn dẫn ta tới xe ngựa của hắn.
Ta nắm trên xe ngựa của hắn, vô cùng kinh ngạc.
Sao lại rộng rãi dễ chịu như thế?
Sao lại không xóc nảy?
Sao không choáng đầu?
Triệu Hòa Triệt đắp chăn gấm lên người ta.
“Đây là xe ngựa ta đặt làm riêng, tốn không ít tiền của, trên đời chỉ có một chiếc duy nhất.”
Đây là lần đầu tiên ta được cảm nhận sức mạnh tri thức của người cổ đjai.
Cố Triêu Cẩn vốn không đồng ý, nhưng thấy tình hình của ta cũng đành phải thỏa hiệp.
Chỉ là một ngày hắn ta sẽ tới đây thăm ta hơn mười lần.
Ta nghe binh sĩ xì xào bàn tán: “Tướng quân chúng ta và Triệu đại nhân quan hệ thật tốt.”
Ừm, thật sự rất tốt.
Ánh mắt Cố Triêu Cẩn nhìn Triệu Hòa Triệt lúc nào cũng sắc như dao.
Nhưng ta cũng dễ chịu hơn nhiều.
Triệu Hòa Triệt chăm sóc ta rất chu toàn.
Đồ ăn cũng vô cùng tinh xảo.
Đến mức, khi ta tới biên quan ta còn mập thêm một vòng.