Đối với chuyện Tê Vọng trợ giúp Sở Du Du này, Tê Diệu trong lòng có vui có lo. Vui chính là, dưới tình huống hoang đường chưa biết con đường phía trước như vậy, Tê Vọng còn nguyện ý giúp cô, khiến cho cô vô cùng cảm kích; lo chính là, không biết tiếp đó Sở Du Du sẽ tạo ra động tác lớn gì.
Ăn uống no đủ, hai người lên đường về nhà, Tê Vọng ngồi ở ghế điều khiển nhìn qua đèn xanh đèn đỏ ngoài cửa sổ, thản nhiên mở miệng.
“Đúng rồi. Nàng ta nói, nàng ta biết một ít cơ mật của Sở gia, có thể dùng để trao đổi cùng tôi.”
“Bí mật gì?” Tê Diệu không khỏi ngây ngẩn cả người.
Cha Sở cùng Sở Giảo Giảo có bao nhiêu kín miệng, cô đã lĩnh giáo qua. Nếu như bọn họ không muốn tiết lộ sự tình cho Sở Du Du, cô như thế nào lại không biết.
Nghĩ tới đây, phỏng đoán của Tê Diệu không khỏi kéo dài đến một khả năng đáng sợ khác– có lẽ, bọn họ lợi dụng tình hình tên giả mạo không hiểu biết rõ, để cho nàng ta truyền lại một chút tin tức giả dối, cố tình lừa bịp Tê Vọng, để anh tin là thật.
Nếu mà Tê Vọng thật tin tưởng một ít tin tức giả dối đó, tạo thành tổn thương đối với việc làm ăn của Tê gia, cũng có thể gây ra phiền toái lớn lắm.
Tê Diệu ngồi ngay ngắn, một tay khoác lên trên chỗ tựa lưng, hận không thể chen đến trên ghế lái phụ mặt đối mặt cùng trò chuyện với Tê Vọng.
“Nàng ta còn nói cho anh cái gì nữa?”
Tê Vọng nói: “Nàng ta nói, kế tiếp Sở gia sẽ hợp tác với Trình gia, chèn ép một chuyện đầu tư làm ăn của tôi.
Qua một tháng nữa, Hoắc Ngu sẽ cùng Sở Giảo Giảo kết hôn, tổ chức hôn lễ thế kỷ.
Dư Xá sẽ nhằm vào Hoắc Ngu mà tiến hành một loạt đả kích thương nghiệp, nhưng nhất định nhớ kỹ phải đứng ở bên phía Hoắc Ngu, bởi vì cuối cùng hắn sẽ giành được thắng lợi.”
“Há, còn có.” Tê Vọng dừng một chút, “Vì để cho tôi tin tưởng, nàng ta nói nàng ta còn biết một bí mật, Phỉ Mạn Mạn bạn tốt của Sở Giảo Giảo, kỳ thật là tình nhân của cha Sở.”
Nghe được một câu cuối cùng, Tê Diệu bởi vì giật mình mà mở to hai mắt.
Nếu ở đoạn phía trước, cô nhất định tin tưởng những lời này đều là viên đạn bọc đường mà Sở Giảo Giảo nói cho Sở Du Du, để cho Sở Du Du tin là thật. Dù sao, một tháng sau Hoắc Ngu kết hôn cùng Sở Giảo Giảo, cuối cùng Hoắc Ngu cũng sẽ lấy được thắng lợi giống như vậy, đều giống như là đứng ở góc độ của Hoắc Ngu mà tự thuật toàn bộ chuyện xưa.
Nhưng mà, không chỉ là Tê Vọng, ngay cả Tê Diệu cũng rõ ràng, kỳ hạn mà ba năm trước đây Hoắc Ngu cùng người khác đánh cược sắp đến rồi, nhưng mục tiêu của hắn còn chưa có đạt thành, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân mà Hoắc Ngu đính hôn cùng Sở Giảo Giảo, sở dĩ mượn tài nguyên của cha Sở, phải chịu mất một khoản tài chính kếch xù, lấy dáng vẻ và thái độ này của Hoắc Ngu là muốn bằng bất cứ giá nào cũng phải lấy được thứ đó vào trong tay.
Nếu mà thật sự có người động thủ đối với Hoắc Ngu, hắn chỉ sẽ từ bỏ nước đi không ổn ở Sở gia, hiểm trung cầu thắng* .
(Truy cầu thắng lợi trong cảnh hiểm nghèo/nguy hiểm)
– – có lẽ, sẽ càng thêm coi trọng Tê gia mới đúng.
Lúc này Tê Diệu đột nhiên giật mình. Có lẽ nguyên nhân chính là như vậy, Hoắc Ngu đã bắt hai tay chuẩn bị. Chỉ là không biết Tê Vọng có dự định như thế nào.
Nhưng trước mắt có một điểm càng quan trọng hơn chính là, Sở Giảo Giảo căn bản không có khả năng biết thân phận chân thật của Phỉ Mạn Mạn, cô ả kia là tai mắt vô cùng tốt mà cha Sở xếp vào, nếu không phải cô ả kia trong một lần nào đó nói chuyện với cô có chút lơi lỏng, không cẩn thận bị cô từ trong lời nói moi ra, chỉ sợ Tê Diệu cũng phải giống như Sở Giảo Giảo bị che giấu đến cực kỳ chặt chẽ.
Sở Giảo Giảo tuyệt đối không cho phép phụ nữ bên cạnh mình cùng cha Sở có bất kỳ quan hệ không đứng đắn nào. Cho nên.
Như vậy vấn đề là từ đâu ra.
Đến tột cùng là ai nghĩ ra những lời này?
Sở Du Du đối với tình huống của Sở gia hoàn toàn không hiểu rõ, càng không phải là người thông minh giả bộ ngu si, cho dù là nàng ta phán đoán, cũng tuyệt không có khả năng phán đoán ra nhiều tình tiết tương tự mà có chút khác biệt như vậy. Giống như là góc độ của một người đối với những chuyện này, lấy một loại góc độ lý tưởng hóa tốt đẹp như thế.
Chẳng lẽ lại là Hoắc Ngu? Tê Diệu lập tức bỏ đi ý nghĩ như vậy. Hoắc Ngu không có khả năng đem ý nghĩ động đến trên người Tê Vọng, giao tình của bọn họ không đến mức này.
Ánh mắt của Tê Diệu ngưng trọng, phối hợp với gò má phình ra xinh đẹp đơn thuần của trẻ con, bộ dáng có mấy phần giống như ông cụ non.
Tê Vọng từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, lại đem ánh mắt chuyển dời đến con đường phía trước.
“Không cần nghĩ quá nhiều.”
“Nàng ta nói có chút đúng có chút không đúng. Tôi nghĩ tôi hẳn nên nói cho anh một chút tình huống của Sở gia, để lần sau anh có chút năng lực phân biệt đâu là nói dối.”
“Không cần.” Tê Vọng đánh gãy đề nghị của cô.
Tê Diệu thần sắc hoảng hốt mà nhìn phía anh: “Vì sao vậy?”
“Bất luận có phải là thật hay không, tôi đều không cần hiểu.”
Anh cần, chẳng qua là một cái phản ứng chân thực của Sở Du Du khi ở trong thân xác của Tê Diệu. Cái khác không có gì quan trọng.