Từ đó về sau, mỗi ngày sớm muộn gì Tỳ Hưu cũng sẽ nướng thịt cho Trác Ngọc hai lần, thỉnh thoảng còn có thể ngậm cô đến một sơn động tương đối gần dòng suối nhỏ để uống nước, còn lại phần lớn thời gian thì Trác Ngọc bị Tỳ Hưu nhốt trong sơn động.
Không biết Tỳ Hưu tìm được ở đâu một tảng đá lớn vừa vặn có thể che lại cửa sơn động, chỉ để một khe hẹp giữa sơn động và tảng đá.
Vào lúc Tỳ Hưu đi ra ngoài, Trác Ngọc cũng đã thử đẩy khối đá kia ra, đẩy đến mức cánh tay đau nhức tảng đá cũng không di động dù chỉ một chút. Trong sơn động cũng không có dụng cụ gì khác, nơi này khép kín không khác gì dùng để bế quan.
Tỳ Hưu mấy ngày qua dường như rất bận rộn, buổi sáng ăn xong liền nhốt Trác Ngọc ở trong sơn động, gần tối mới mang con mồi trở lại, đã vậy còn rất mệt mỏi, buổi tối sau khi ăn xong liền ôm lấy Trác Ngọc đi ngủ.
Mỗi lúc như vậy, Trác Ngọc liền suy nghĩ không biết có phải Tỳ Hưu quá cô đơn hay không nên muốn bắt cô trở thành đồ chơi. Bằng không cô không thể giải thích được một dã thú bắt được con mồi vì sao không ăn vào trong bụng.
Thật ra thì Trác Ngọc đã nghĩ sai, Tỳ Hưu dĩ nhiên muốn ăn cô vào trong bụng, chẳng qua “ăn” này không phải là “ăn” kia.
Một người một thú cứ như vậy qua hơn nửa tháng, Tỳ Hưu cho rằng tình cảm giữa mình và Trác Ngọc đã khá tốt.
Vào một buổi tối một ngày nào đó, nó kéo về rất nhiều trái cây, buổi tối còn nướng hai con thỏ, chính mình ăn một con, một con khác để cho Trác Ngọc. Sau khi ăn xong lại nhìn quanh một vòng thấy trong sơn động có đầy đủ thức ăn nước uống cùng hoa quả, đồ chiếu sáng cũng rất đầy đủ, vì vậy vỗ vỗ bả vai Trác Ngọc, một chân chỉ chỉ ngoài động, trong cổ họng lại phát ra âm thanh trầm thấp, đã vậy còn lè lưỡi “rửa” mặt cho Trác Ngọc. Vẻ mặt mong đợi nhìn Trác Ngọc, hy vọng Trác Ngọc có thể bày tỏ điều gì đó.
Đợi trong chốc lát thấy Trác Ngọc không có biểu hiện như mình mong đợi, giống cái nhỏ quả nhiên vẫn chưa thân cận đủ với mình, nhưng mình không thể đợi thêm nữa.
Tỳ Hưu chỉ có thể ủ rũ cúi đầu đi ra khỏi sơn động, đem tảng đá che lại cửa động sau đó lưu luyến rời đi.
Thật ra thì Trác Ngọc đã sớm có thói quen thỉnh thoảng Tỳ Hưu sẽ vỗ bả vai mình, dùng lưỡi rửa mặt cho mình cho nên mới nãy cũng không chú ý. Đợi đến khi Tỳ Hưu dùng tảng đá che lại cửa động cô mới phản ứng được.
Cô chạy đến cửa đá gọi to muốn Tỳ Hưu trở lại. Thường ngày vào lúc này nó đều ôm mình nghỉ ngơi, chẳng lẽ nó không cần mình nữa? Vậy nó có thể ăn mình nha, chẳng lẽ nó không nỡ ra tay nên để mình đói chết, sau đó mới ăn mình?
Trác Ngọc nghĩ mãi không ra. Nhưng cô có cảm giác mình đã bị vất bỏ rồi. Cô biết tại đây mình đã có thói quen lệ thuộc vào Tỳ Hưu, vốn Tỳ Hưu đã làm cô bình tĩnh một chút, thì hành động khác thường của nó vào hôm nay lại làm cô sợ hãi lo lắng không thôi.