Quyết định qua đêm ở đây, Địch Á cùng Trác Ngọc liền đi săn thú. Họ bắt được một con dê toàn thân ngũ sắc, lớn bằng con sơn dương mà trước kia Trác Ngọc đã gặp, cô gọi nó là dê ngũ sắc. Địch Á nói loại dê này thịt tươi mới, ăn rất ngon, sau khi ăn xong trong miệng vẫn còn lưu hương. Trác Ngọc đi theo hái chút trái cây, gồm cả loại quả giống như dâu tây, nhưng cô không dám ăn.
“Loại trái cây này có thế ăn được sao?” Trác Ngọc chỉ chỉ trái cây mà mình hái được giống quả dâu tây, tạm thời cô sẽ gọi nó là quả dâu. Cô nhớ trước kia Địch Á chưa bao giờ hái loại trái cây này cho cô ăn.
Nghe được câu hỏi của Trác Ngọc, Địch Á đang xử lý dê ngũ sắc liền quay đầu lại, chần chờ một lát mới gật đầu, ý bảo Trác Ngọc có thể ăn. Hắn có đầy bụng nghi ngờ, tại sao Ngọc Nhi lại muốn ăn, chẳng lẽ nàng đã nghĩ thông suốt, nhưng vẫn xấu hổ. Vừa nghĩ vậy, trong lòng Địch Á hưng phấn không thôi.
Trác Ngọc cũng không biết suy nghĩ của Địch Á, chỉ cần có thể ăn cô đều sẽ không bỏ qua. Hái được nửa túi dâu, Địch Á lại dùng lá cây chuối tây tròn xào một chén lớn thịt dê ngũ sắc, lại nấu một nồi canh lớn.
Sau khi mệt mỏi hai người hưởng thụ một bữa tiệc lớn, sau đó nằm trên bãi cỏ cạnh dòng suối nhỏ nghỉ ngơi. Trác Ngọc vừa gặm trái dâu, vừa nhìn trăng sáng cùng sao trên trời mà ngẩn người.
Cô nhớ mình đang trên đường trở về phòng khám bệnh thì xuyên đến mảnh đại lục này. Ngày đó mưa rơi , chân trời một tia chớp bổ xuống, dường như cô bị người đi đường đẩy vào trong ánh sáng của tia chớp. Chờ đến khi cô tỉnh lại thì đã không phải là nơi mà cô quen thuộc. Xem ra phải chờ trời mưa sấm đánh mới có thể thử. Vậy thì phải đợi đến lúc nào đây, cô đã ngây ngốc ở đây đủ rồi.
Trác Ngọc cảm thấy người có chút khô nóng, lại thêm ban ngày chảy không ít mồ hôi, nghĩ muốn tắm rửa, nhưng Địch Á vẫn ở bên cạnh.
“Cái đó….” Cô gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng: “Tôi muốn tắm, anh ra chỗ khác có được không?”
Địch Á nhìn nhìn Trác Ngọc rồi hóa thành hình thú, quay lưng lại đi về phía xa đứng nghiêm canh gác cho Trác Ngọc. Chủ yếu là Trác Ngọc muốn Địch Á tránh đi mà thôi.
Cô từ từ cởi quần áo ra nhảy vào trong dòng suối nhỏ, dòng nước lạnh như băng tạm thời làm dịu sự khô nóng trên người cô. Nhưng dần dần, cô phát hiện có điều không ổn. Tại sao mình càng tắm lại càng cảm thấy nóng.
Cô vùi mình vào trong dòng nước, làm thế nào cũng không áp chế dược sự khô nóng ngày càng tăng lên.
Đáng chết, tại sao lại nóng như vậy, rõ ràng mình đã ngâm mình trong nước rồi, đây là có chuyện gì xảy ra?
Ngây người ở trong nước, Trác Ngọc hé mở đôi môi đỏ mọng, giữa răng môi không ngừng thở ra khí nóng, hơi thở càng trở nên nặng nề.
Thật không dễ dàng dùng lý trí đè lại khát vọng, chưa kịp suy nghĩ nhiều thì sự khô nóng lại xông lên lần nữa. Gò má trắng nõn ửng hồng, đôi mắt mở to, ánh mắt mê ly quan sát bốn phía, thân thể cũng không nhịn được mà bắt đầu cọ xát. Trên thân thể trắng nõn mềm mại ửng hồng, đôi môi đỏ mọng nhiễm ánh nước, hai chân trắng nõn thon dài gắt gao cọ vào nhau.
“Ưm, thật nóng?? Ừm!!”
Trong rừng rậm rất an tĩnh, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng biến mất, toàn bộ thế giới chỉ còn lại tiếng thở dốc của Trác Ngọc.
Đang lâm vào trong dục vọng, Trác Ngọc bất ngờ chống lại một đôi mắt vàng. Địch Á đến lúc nào? Tại sao ánh mắt của hắn đội nhiên đáng sợ như vậy, giống như muốn nuốt sống mình.
Cô muốn Địch Á tránh đi không được nhìn mình, lại phát hiện khi mình hé môi một câu hoàn chỉnh cũng không nói được, phát ra cũng chỉ là tiếng than nhẹ.
Đây là âm thanh của mình ư? Trước kia sao cô không biết mình cũng có thể phát ra âm thanh như vậy, khàn khàn trầm thấp tràn đầy dụ hoặc, cô nhất định là đang nằm mơ.
Địch Á vốn chạy đến nơi cách dòng suối nhỏ trăm mét, thân thú to lớn uy phong nằm trên mặt đất, đôi mắt màu vàng tràn đầy thú tính thỉnh thoảng lóe lên, đôi tai thỉnh thoảng động động cảnh giác nghe ngóng chung quanh, khi nghe được âm thanh của Trác Ngọc thì lập tức chạy tới.
Thân thể Trác Ngọc trở nên cứng ngắc, ngừng thở ngưng mắt nhìn Địch Á đang nhích lại gần mình. Thân thể khác thường nên cô không dám động đậy.
Hắn liếc nhìn cái cổ trắng nõn của cô, móng vuốt duỗi ra thăm dò nước trong dòng suối sau đó từ từ bơi về phía Trác Ngọc.
Ngưng mắt nhìn da thịt Trác Ngọc đắm chìm dưới ánh trăng, mắt thú màu vàng thoáng qua một tia cười khẽ, móng trước nâng lên đụng vào hai ngọn núi nhỏ trước ngực Trác Ngọc. Địch Á sớm đã cảm thấy tò mò với bộ ngực mềm mại của Trác Ngọc. Những giống cái mà hắn đã gặp không hùng vĩ như Trác Ngọc.
Nhẹ nhàng đụng chạm, Địch Á vươn chiếc lưỡi to ra tò mò liếm lên. Trên đó mang theo mùi thơm nhàn nhạt, hắn đến gần Trác Ngọc đưa cô đến một tảng đá gần bên bờ.
Đầu lưỡi lộn lên trên khiến cho thân thể Trác Ngọc khẽ run, có chút đau nhói, lại có chút tê tê khiến Trác Ngọc có cảm giác khác thường quái dị, đây là cảm giác mà cô chưa bao giờ có.
“Ưm…?”
Tay không xẹt qua bả vai Trác Ngọc, Địch Á đến gần hôn lên cổ Trác Ngọc, hai tay càng không ngừng vuốt ve bộ ngực mềm mại. Xúc cảm mềm mịn dễ chịu khiến ngọn lửa trong mắt Địch Á càng tăng thêm. Hắn dùng cái đuôi đang ở trong nước của mình ôm lấy đùi Trác Ngọc, lông trên đuôi nhẹ nhàng vuốt ve bắp đùi cô, cảm giác như gãi ngứa khiến Trác Ngọc không ngừng bị giày vò. Đây là sao vậy?
Ngửi mùi thơm thoang thoảng, Địch Á không ngừng hôn lên gò má Trác Ngọc, lông tơ nhẹ nhàng lướt qua cổ Trác Ngọc. Vuốt ve như vậy khiến Trác Ngọc run rẩy không thôi. Ngượng ngùng dần dần bò lên trên mặt Trác Ngọc, cảm giác khô nóng lại từ từ xông tới.
“Ưm….”
Địch Á khẽ run một cái, bị âm thanh rên rỉ êm ái của Trác Ngọc hung hăng kích thích.
Tiếng rên rỉ êm ái mềm mại khiến Địch Á có cảm giác như bị điện giật. Hắn không ngờ giống cái mà mình yêu thích lại có thể hấp dẫn hắn như vậy. Hắn không vội biến thành hình người, thân thú dính chặt vào trên người Trác Ngọc. Mùi thơm cơ thể nhàn nhạt, tư vị ngọt ngấy so với quả lê còn tuyệt hơn, nhìn thân thể trắng nõn phiếm sắc hồng của Trác Ngọc, Địch Á càng cảm thấy khát.
“Nóng, nóng quá!! Địch Á, anh… Anh mau thả tôi ra!! Buông tay!! Ưm….”
Tiếng rên rỉ yếu ớt không ngừng kích thích thần kinh Địch Á. Hắn thè lưỡi đến bên cánh môi thủy nộn quét nhẹ vài cái. Hắn nhẹ nhàng cạy hàm răng của Trác Ngọc ra khuấy động trong miệng vài cái, đôi mắt màu vàng đã nhuốm ngọn lửa đỏ ngầu.
Địch Á hóa thành hình người, tay trái kéo cổ Trác Ngọc, tay phải nhẹ nhàng vân vê bộ ngực mềm mại của Trác Ngọc, hôn từ trước ngực đến sau tai cô, sau đó đến đôi môi.
Trác Ngọc muốn chống cự lại phát hiện chân tay mình đã vô lực, cô bị Địch Á ôm đến tảng đá gần bờ, hơn nữa còn bị hắn ôm thật chặt, dần dần ý niệm phản kháng cũng bị Trác Ngọc ném ra sau ót, rất nhanh đã lạc đường trong dục vọng.
Địch Á ngẩng đầu nhìn Trác Ngọc, hắn dùng ngón tay vén lên sợi tóc xốc xếch của cô, hai mắt liếc nhìn gò má trắng nõn ửng hồng bị che giấu bên dưới mái tóc. Lông mi run rẩy, cánh môi mềm mại sưng đỏ, thân thể nhỏ nhắn dựa vào trước ngực hắn.
Bên tai không ngừng truyền đến hô hấp cực nóng của Trác Ngọc. Rất nóng!!!
Địch Á cảm thấy mình cũng đang bị lửa thiêu, nhiệt độ cao như vậy khiến hắn hít thở không thông.
Nghe được tiếng rên rỉ từ Trác Ngọc, Địch Á chỉ cảm thấy phần bụng dưới nóng bỏng tê dại càng thêm căng cứng, mơ hồ hiện lên màu xanh đen.
Hôn Trác Ngọc ở dưới mình, Địch Á cảm thấy muốn ngừng mà không được, càng ngày càng không thể áp chế được chính mình. Nhìn giống cái ở bên dưới, hắn hận không thể khảm cô vào thân thể, nhào nặn nhét vào xương tủy.
Liếc nhìn Trác Ngọc, Địch Á rốt cuộc không nhịn được gầm nhẹ một tiếng vọt vào trong cơ thể Trác Ngọc. Nghe được tiếng kêu đau của Trác Ngọc, hắn thoáng dừng một chút, hồi lâu sau không thấy Trác Ngọc kêu đau nữa mới chậm rãi di động.
Thân thể trắng như tuyết ửng hồng, Địch Á cẩn thận từng ly từng tí khống chế sức lực của mình, không ngừng hôn gương mặt Trác Ngọc. Cảm giác tuyệt vời khiến Địch Á không nhịn được phát ra tiếng thở gấp, tốc độ cũng trở nên nhanh hơn, tiếp tục đắm chìm trong cảm giác khiến hắn hưng phấn này.
Trác Ngọc cảm giác mình như đang ở trong nước sôi lửa bỏng, nam nhân trên người là cây cỏ cứu mạng duy nhất, cô chỉ có thể túm lấy người đàn ông này cùng hắn chìm nổi. Chỉ có cùng với hắn, cô mới có thể đạt được bến bờ vui sướng. Khi cảm giác như sắp chìm ngập, cô có thể cảm nhận được người đàn ông này đang run rẩy, cuối cùng trong đầu chỉ còn lại một mảng trắng xóa.
Qua một lúc lâu Địch Á mới đứng dậy ôm Trác Ngọc đang ngủ khỏi tảng đá cạnh dòng suối. Địch Á vẫn nhớ rõ những gì tốt đẹp của Trác Ngọc, hắn không muốn tách khỏi Trác Ngọc nên vẫn duy trì tư thế cũ, tắm rửa sạch sẽ thân thể của Trác Ngọc.
Sau khi tắm xong, hắn ôm Trác Ngọc trở lại sơn động, vẫn không quên mang theo đồ ở bên bờ.
Ánh sáng hiện lên phía chân trời, Địch Á liền tỉnh lại. Nhìn Trác Ngọc trong ngực mình, ánh mắt liền tối lại. Lúc này trên da thịt Trác Ngọc khắp nơi là vết hôn của hắn. Đôi môi đã sưng đỏ, gò má xinh đẹp sáng bóng lộng lẫy. Địch Á lật người đè lên Trác Ngọc, gắt gao đè ép cô.
Ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng chạm vào gò má Trác Ngọc. Từ cổ dần dần đi xuống, cánh mũi phập phồng nhẹ ngửi mùi hương trên người Trác Ngọc. Mùi thơm thoang thoảng xông vào mũi. Hắn thè lưỡi từng chút từng chút hôn lên cổ Trác Ngọc, đôi tay không khách khí chạy trên thân thể cô.
Địch Á dùng đôi mắt tràn ngập sương mù chăm chú nhìn vào thân thể Trác Ngọc, phần nóng bỏng dưới bụng trong cơ thể Trác Ngọc chậm rãi thức tỉnh. Nóng bỏng nhẹ nhàng nhảy lên, răng môi khẽ gặm cắn trên cổ Trác Ngọc, sức lực mãnh đến nỗi khiến Trác Ngọc đang ở trong mộng không khỏi nhíu mày.
Hai tay Địch Á không ngừng đốt lửa trên người Trác Ngọc. Vì Địch Á không ngừng quấy rầy, Trác Ngọc trong giấc mộng cũng rên rỉ theo, âm thanh khàn khàn mị hoặc tràn đầy ma lực không ngừng dẫn dụ Địch Á.
“Ưm…” Trác Ngọc mơ mơ màng màng rên rỉ, dường như sắp tỉnh lại.
Nhìn đôi mắt Trác Ngọc phiếm hơi nước, nhiệt thiết trắng xanh dưới bụng Địch Á trở nên cương cứng. Hắn cảm giác mình bị Trác Ngọc xoắn chặt làm hắn đau đớn, nhưng cũng sảng khoái, đôi mắt màu vàng tràn đầy kích tình.
Đầu lưỡi chiếm lấy hương vị ngọt ngào trong miệng Trác Ngọc, chất lỏng ngon ngọt khiến hắn muốn ngừng mà không được, cũng làm hắn không nhịn được mà khẽ cười.
Trác Ngọc vào lúc Địch Á khẽ cười mà mở hai mắt ra. Vừa mới tỉnh lại cô còn chưa rõ tình trạng của mình đã bị Địch Á dẫn vào vực sâu dục vọng.
Đường cong mềm mại mê người bị Địch Á đè ép, hắn lại chuyển động một hồi.
Địch Á đói khát khó nhịn thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc khàn đục, đầu lưỡi quét nhẹ trên cần cổ trơn mịn của Trác Ngọc, bàn tay chạy khắp người Trác Ngọc. Nhiệt thiết ở trong cơ thể Trác Ngọc càng không ngừng luật động. Hắn bất chấp thân thể của Trác Ngọc, không hề tiết chế mạnh mẽ đâm tới như muốn phát tiết toàn bộ tinh lực của bản thân.