Có Hi Thanh ở đây, mặc dù bệnh tình của Tư Mã Tấn nghiêm trọng nhưng cũng chỉ kéo dài hai ba ngày.
Gió xuân đã bắt đầu thổi tới, ngay cả đồng hoang Dự Châu cũng đã bắt đầu lấm tấm màu xanh.
Tư Mã Tấn giao binh mã sau khi hợp nhất cho Kỳ Phong, lệnh cho hắn dẫn quân tiến về Dực Dương bàn giao cho Tuân Vực, tướng lĩnh trấn thủ tây bắc, người của Tuân thị.
Dù sao cũng là vùng biên cương, thời tiết đầu xuân vẫn rất giá buốt. Hi Thanh xoa xoa tay đi đến đại trướng trung quân, lúc đi qua cửa doanh trại đột nhiên nghe thấy một tiếng gào thét, quay lại thấy quận thủ Dự Châu lao vào, không ngừng hô to: "Dữu Thế Đạo không chết! Điện hạ! Dữu Thế Đạo thật sự không chết!"
Hắn sờ sờ cằm, vẫn có tin đồn Dữu Thế Đạo không chết, tự nhiên kinh hãi như vậy là sao?
Rèm cửa đại trướng trung quân được vén lên, Tư Mã Tấn đi ra, vừa vượt qua được cơn bệnh nên sắc mặt vẫn còn trắng bệch.
Nhìn thấy mặt hắn, quận thủ đột nhiên trở nên tỉnh táo, co người lại chào, nơm nớp lo sợ: "Điện hạ, quận Hoài Nam làm phản rồi, người cầm quân không ngờ lại là Dữu Thế Đạo!"
Tư Mã Tấn dường như không hề ngạc nhiên: "Dữu Thế Đạo làm sao lại từ quận Hoài Nam đi ra?"
Quận thủ nhìn quanh một chút, tiến lên vài bước, dừng chân khép tay nói nhỏ bên tai hắn: "Nghe nói hắn từ Tần quốc đến, sau khi vào quận Hoài Nam, Hoài Nam vương liền theo hắn tạo phản".
Ánh mắt khẽ động, Tư Mã Tấn cười lạnh một tiếng, cuối cùng ngươi cũng hiện thân rồi.
***
Lúc này đô thành lại đang bận rộn chuẩn bị đón tết Thượng Tị.
Bụng Bạch Hoán Mai bây giờ đã to như cái trống, rõ ràng là lúc cần tẩm bổ nhất nhưng lại hơi gầy hơn trước kia.
Mấy vú già của nhà họ Bạch đều rất lo lắng, tới tấp thăm dò duyên cớ, nàng chỉ nói lo lắng cho A Đàn, mọi người muốn an ủi nhưng lại không biết nói gì.
Bây giờ ai cũng biết Bạch Đàn bị nhốt trong tòa cung điện đó, nghe nói mỗi ngày bệ hạ đều đến thăm nhưng ngày nào nàng cũng tránh mà không gặp.
Buổi trưa, mọi người khuyên mãi nên Bạch Hoán Mai mới uống một chút canh bổ dưỡng, được đỡ nằm xuống giường ngủ trưa, vừa mới thở dài một hơi lại có một cung nữ đến cầu kiến.
Bạch Hoán Mai nghe thấy cung nữ bên ngoài nhắc tới Bạch Đàn liền ngồi dậy, sai người gọi cung nữ đó vào.
Thì ra là cung nữ hầu hạ trong cung của Bạch Đàn, hôm nay mang một tờ giấy hoa tiên năm màu tới, nói là thơ từ Bạch Đàn viết, muốn mời quý phi phổ cho một khúc xem có thể trở thành một làn điệu hay không.
Bạch Hoán Mai chăm chú nhìn tờ giấy hoa tiên đó rất lâu, thầm than tâm tư của Bạch Đàn đúng là tinh tế, những lời muốn nói đều được giấu ở trong thơ, các cung nữ chỉ biết soi mói từng chữ một này tuyệt đối không nhìn ra được.
Nàng sai cung nữ đó về trả lời, nói mình đã nhận lời, sau đó đứng dậy đốt tờ giấy hoa tiên, gọi một bà vú nhà họ Bạch vào, viết một lá thư sai bà đưa ra ngoài cung.
Còn mấy ngày nữa là đến tết Thượng Tị, năm nay Tư Mã Huyền không tham gia, Vương thừa tướng chủ trì dẫn đám sĩ tộc đến gần biệt viện nhà họ Vương ở Đông Sơn yến ẩm.
Rượu chưa mềm môi, trong rừng cây bên cạnh đột nhiên có tiếng loạt soạt, sau đó một người chui ra làm mọi người giật nảy, thấy rõ người đến là Trần Ngưng ở Bão Phác quán mới nhất tề thở phào.
"Trần đạo trưởng làm cái gì vậy?" Vương Phô vừa bực mình vừa buồn cười nhìn hắn.
Trần Ngưng vẩy phất trần hô một tiếng "Tam vô lượng" rồi nói với Vương Phô: "Có thể xin Vương thừa tướng qua bên đây nói chuyện hay không?"
Nhà họ Vương chính là tín đồ cuồng nhiệt của đạo Thiên Sư, cực kì tôn trọng đạo gia, Vương Phô lập tức đứng dậy đi sang bên cạnh vài bước: "Mời".
Trần Ngưng khép phất trần sát người, đứng lại gần một bụi cây: "Vương thừa tướng, gần đây bần đạo cầu phúc cho hoàng gia theo thường lệ, bốc được một quẻ nhưng xem thế nào vẫn thấy tình hình không được tốt. Ngài nói xem bần nạo nên làm như thế nào cho phải?"
Vương Phô duỗi dài cổ ra: "Có phải là liên quan đến hoàng tự?"
Chuyện ông ta quan tâm nhất chính là thái tử tương lai.
Trần Ngưng nheo mắt đầy thâm trầm: "Chuyện này thì bần đạo không rõ. Bần đạo chỉ biết trong cung gần đây có Bạch Đàn xuất hiện, còn lại không hề có gì khác thường. Chẳng lẽ Bạch Đàn có thể làm gì hoàng tự hay sao?"
Không ngờ Bạch Đàn lại ở trong cung? Vương Phô thật sự không biết việc này.
Ông ta nhanh chóng tính toán trong lòng, rõ ràng bệ hạ lần trước đã đáp ứng sẽ ngầm đồng ý cho hôn sự của Lăng Đô Vương và Bạch Đàn, vì sao lại phải đón Bạch Đàn vào cung?
Trần Ngưng nói Bạch Đàn sẽ không làm gì hoàng tự nhưng ông ta lại không cho rằng như vậy. Cô nương đó miệng lưỡi lợi hại lắm, há là dạng vừa? Bạch Đàn đã bàn chuyện cưới xin với Lăng Đô Vương rồi, tất nhiên sẽ hướng về Lăng Đô Vương, nếu làm ra chuyện mưu hại hoàng tự cũng sẽ không bị người khác hoài nghi vì nàng có thân phận người nhà họ Bạch. Đến lúc đó chẳng phải Lăng Đô Vương sẽ lại có cơ hội làm thái tử hay sao?
Đúng, chuyện Trần Ngưng xem được nhất định chính là như thế.
Ông ta không màng yến ẩm nữa, đi đến trước mặt Bạch Ngưỡng Đường, nghiêm nghị thăm dò: "Thái phó, Bạch Đàn có phải đang ở trong cung?"
Bạch Ngưỡng Đường bưng chén rượu, sầm mặt nói: "Đúng là có chuyện như vậy, có điều lão phu cũng không quan tâm, ssax chuẩn bị cắt đứt quan hệ cha con với nó rồi".
Vương Phô hừ một tiếng, không để ý đến chuyện tiệc tùng nữa, phất tay áo đi vào cung.
Tư Mã Huyền đang xử lí chính vụ trong ngự thư phòng, trong tay có mấy bản tấu, một bản của Phiêu Kị tướng quân Lưu tướng quân, một bản của quận thủ Ngô Quận Chu Hoài Lương, còn có một bản của quận thủ quận Nghĩa Hưng Dương Tứ.
Hai người trước là phụ thân của học trò Bạch Đàn, người sau cùng là cậu của Tư Mã Tấn, tất cả đều dâng sớ xin hắn tứ hôn cho Tư Mã Tấn và Bạch Đàn.
Thậm chí Dương Tứ còn nói đã chứng hôn cho Tư Mã Tấn và Bạch Đàn ở Ngô Quận, chỉ còn thiếu một danh phận thôi.
Bạch Đàn không thể đưa tin tức ra ngoài, chuyện tứ hôn bị nhắc lại, chắc chắn là chủ ý của Tư Mã Tấn.
Đúng là giỏi nhẫn nhịn. Khắp thiên hạ đều biết chuyện của Bạch Đàn và hắn, mình đón Bạch Đàn vào cung rõ ràng chính là cho hắn một bạt tai trước mặt tất cả mọi người trong thiên hạ, với tính khí của hắn, tại sao phản ứng lại chỉ có thế?
Để tấu chương qua một bên, bưng trà uống một ngụm, ngoài cửa thông truyền Vương Phô cầu kiến, hắn cho vào mà đầu cũng không ngẩng lên.
Vương Phô vào điện, trên người còn có mùi rượu chưa tan từ yến tiệc: "Lão thần cả gan, bệ hạ không thể giữ Bạch Đàn ở lại trong cung".
Tư Mã Huyền lập tức dừng bút, ngẩng đầu lên. Hắn giấu Bạch Đàn rất kĩ, không nghĩ tới Vương Phô lại biết được.
Đã biết rồi thì cũng chỉ có thể tìm lí do: "Bạch Đàn vào cung làm bạn với quý phi, có gì không được?"
"Bệ hạ minh giám, chuyện của Bạch Đàn và Lăng Đô Vương cả thiên hạ đều biết, bệ hạ giữ Bạch Đàn lại trong cung e sẽ có tin đồn không hay, đây là thứ nhất. Bão Phác quán bốc que thấy trong cung gần đây có dấu hiệu chẳng lành, chính là bởi vì có sự xuất hiện của Bạch Đàn, đây là thứ hai. Bạch thái phó chính miệng nói chuẩn bị cắt đứt quan hệ cha con với Bạch Đàn, sau khi cắt đứt Bạch Đàn sẽ là một nữ tử bình dân, có thân phận gì mà ở lại thâm cung?"
Làm thừa tướng vẫn phải có chừng mực, mặc dù phỏng đoán tràn ngập ác ý nhưng cũng không thể nói thẳng ra được.
Tư Mã Huyền nhíu mày.
Bởi vì nhìn Bạch Đàn không vừa mắt, ngữ khí của Vương Phô cũng vang vang mạnh mẽ: "Xin bệ hạ suy tính cẩn thận, nhanh chóng cho Bạch Đàn rời khỏi cung đình!"
Ngón tay Tư Mã Huyền siết chặt cán bút. Đúng là xem thường Bạch Đàn rồi, thế mà vẫn cho rằng nàng không đưa tin tức ra ngoài được.
Quả nhiên không thể bắt buộc nàng, trước dây còn xem như khách khí với hắn, chỉ từ chối khéo và cố ý tránh mặt, bây giờ chuyển sang sử dụng thủ đoạn luôn rồi.
Chuyện này thực sự làm khó hắn. Mới chỉ có một Vương thừa tướng bắt đầu gây áp lực, huống hồ còn Tạ thái úy và các đại thần khác không thích nhìn một mình nhà họ Bạch độc bá hậu cung? Nếu Bạch Đàn thật sự không còn thân phận con gái thế gia, bọn họ tuyệt đối sẽ không tán thành lập làm hoàng hậu.
Vương Phô được trấn an rời khỏi ngự thư phòng, sắc trời đã tối.
Tư Mã Huyền đi ra ngoài ngự thư phòng, xách đèn lồng từ trong tay nội thị, một mình đi đến hậu cung.
Bạch Đàn đang ăn cơm trong điện thì nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn từ ngoài điện truyền đến.
Hai cung nữ ngoài cửa nhìn thấy bệ hạ đích thân cầm đèn đi đến, vội vàng bước tới quỳ nghênh đón.
Tư Mã Huyền cầm đèn đứng ở cửa, hỏi hai người: "Tiểu thư gần đây có sai các ngươi đưa thứ gì ra ngoài không?"
Một cung nữ lắc đầu, cung nữ còn lại cúi rạp người hơn nữa: "Bẩm bệ hạ, lúc trước tiểu thư sai nô tì đưa một bài thơ từ cho quý phi, nô tì không dám không đi, lại sợ gặp phải mầm tai vạ cho nên đã lén tìm một chỗ không người vứt đi, xin bệ hạ trách phạt".
Tư Mã Huyền thoáng nhìn vào trong điện, câu trả lời hay lắm, xem ra không tìm được rốt cuộc là ai truyền tin tức ra ngoài rồi.
Bạch Đàn đặt đũa xuống, cầm khăn lau miệng, đứng dậy chào: "Bệ hạ có chuyện gì vậy?"
Nàng sớm đã dặn dò cung nữ đưa thơ từ, muốn giữ được mạng thì cứ trả lời theo những gì nàng dạy, may mà cung nữ thức thời.
Tư Mã Huyền giao đèn lồng trong tay cho cung nữ, phất tay đuổi đi. Hai người vội vàng lui xuống.
Hắn đi vào cửa: "Xem ra Trẫm đã nhận được câu trả lời của nàng rồi".
Bạch Đàn thở dài: "Bệ hạ minh giám, lần đầu tiên bệ hạ nói chuyện lập hậu Bạch Đàn đã từ chối khéo rồi, chính bệ hạ lại kiên quyết giữ Bạch Đàn lại trong cung cho Bạch Đàn suy nghĩ. Bây giờ Bạch Đàn chỉ muốn làm cho bệ hạ thấy rõ, muốn lập Bạch Đàn làm hoàng hậu là một chuyện hết sức khó khăn. Bệ hạ biết rõ áp lực của thế gia trong triều hơn Bạch Đàn, hà cớ gì phải ép buộc?"
Kì thực nếu không phải thanh danh đã tổn hại, Bạch Đàn còn có thể lợi dụng quan hệ gia tộc của các học trò của mình để gây áp lực cho Tư Mã Huyền, nhưng bây giờ phụ huynh các học trò của nàng đại khái đều không muốn dính líu gì với nàng nữa.
Tư Mã Huyền bỗng nhiên đến gần, Bạch Đàn lập tức lui lại mấy bước. Hắn đưa tay nắm vai nàng mới khiến nàng dừng bước. Bạch Đàn bị bóp đau, cau mày ngẩng đầu nhìn hắn.
"Áp lực của thế gia tuy lớn nhưng Trẫm sẽ thu lại hoàng quyền, chẳng bao lâu nữa bọn chúng sẽ không thể chi phối được Trẫm nữa".
Bạch Đàn khẽ động trong lòng, thảo nào hắn lại giữ mình trong cung không chịu thả ra, thì ra là đang đợi thời cơ: "Nhưng bây giờ thế gia đã biết, bệ hạ sao còn có thể giữ Bạch Đàn lại trong cung nữa?"
Ánh nến nhảy nhót phản chiếu trong mắt Tư Mã Huyền. Đây đích xác là một vấn đề khó, Vương Phô có thể trấn an được nhất thời, lại không thể lừa gạt quá lâu. Một mình Vương Phô đã khó chơi rồi, đến lúc kéo theo Tạ thái úy thì sẽ còn đau đầu hơn.
Mà làm hắn đau đầu hơn nữa là nhà họ Bạch cũng không muốn hắn được toại nguyện.
Vai bị hắn bóp rất đau, Bạch Đàn cắn răng chịu đau, sắc mặt Tư Mã Huyền lại vẫn rất ôn hòa,ánh mắt nhìn nàng như đã mê mẩn, có lẽ là đang suy tư cân nhắc: "Bạch Đàn, đã đến nước này nàng có thể nói thẳng, có phải nàng sớm đã nghi ngờ Trẫm hay không? Lăng Đô Vương đã nói rất nhiều với nàng đúng không?"
Trên mặt Bạch Đàn không hề có sóng gió: "Bạch Đàn là văn nhân, nghiên cứu văn hiến, thích nhất là đào sâu tìm hiểu, đối với bất cứ chuyện nào cũng mang thái độ hoài nghi. Nhưng Bạch Đàn của phán đoán của chính mình, Lăng Đô Vương há lại nói gì với Bạch Đàn, xưa nay hắn luôn luôn không nhiều lời".
Tư Mã Huyền bật cười, mặt mày vĩnh viễn tuấn tú rực rỡ: "Thế Trẫm đổi cách hỏi khác. Với ánh mắt hoài nghi của một văn nhân, nàng hoài nghi Trẫm thế nào?"
Bạch Đàn vặn vẹo ngón tay giấu ở trong tay áo, nói chậm rãi: "Vậy Bạch Đàn cả gan phỏng đoán một chút. Mấy năm nay mặc dù Tư Mã Tấn có chiến công nhưng bản tính thô bạo, tuyệt đối không có đe dọa gì với ngôi vị hoàng đế của bệ hạ. Nhưng sau khi Hi Thanh đẩy Bạch Đàn đến chỗ Tư Mã Tấn, bệ hạ liền bắt đầu ý thức được sự uy hiếp của hắn. Nếu hắn có những quan hệ của các học trò môn hạ Bạch Đàn, sau này có khả năng sẽ nhận được sự ủng hộ của một nửa triều đình. Cho nên bệ hạ ban cho Bạch Đàn một mật chỉ, nói phải truyền ngôi cho hắn, sau đó lại tiết lộ tin tức này cho Đông Hải Vương và Tân An Vương. Hai người này một cần che giấu món nợ cũ từng tham dự phản loạn của mình, một muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế nên đều sẽ hạ thủ đối với Bạch Đàn, cho nên mới có vụ ám sát trong Lạc Du uyển lần trước. Còn Bạch Đàn, bởi vì sự tín nhiệm và kính trọng đối với bệ hạ nên trở thành lựa chọn tốt nhất để kiềm chế Tư Mã Tấn".
Nàng dừng lại một lát, ánh mắt tối dần: "Đạo của bậc vương giả chú trọng việc chinh phục lòng người. Thuật đế vương của bệ hạ, ngay cả đối với một nữ tử như Bạch Đàn cũng tính kế rất chính xác, suýt nữa làm Bạch Đàn hoài nghi chính mình là quân cờ bị Tư Mã Tấn lợi dụng, trong khi thật ra lại là một quân cờ của bệ hạ".
Tư Mã Huyền buông vai nàng ra, đỡ sau gáy nàng kéo lên buộc nàng ngẩng đầu nhìn mình: "Quân cờ? Trẫm coi chính mình cũng là quân cờ, nếu không có giác ngộ này, làm sao có thể đọ sức với thế gia, làm sao có thể trở thành đế vương? Bạch Đàn, chẳng lẽ Trẫm không phải một hoàng đế tốt hay sao?"
Bạch Đàn ngẩn ra: "Bệ hạ có lẽ là một hoàng đế tốt, cân bằng quyền thế của môn phiệt, nhiều năm không xảy ra chiến sự lớn, mười mấy năm qua bách tính có cuộc sống yên ổn... Nhưng làm tốt đến đâu cũng không thể che phủ được lỗi lầm từng mắc phải..."
"..." Tư Mã Huyền chợt buông tay, Bạch Đàn mất thăng bằng lui lại mấy bước, ngã bệt xuống đất.
Tư Mã Huyền nhìn nàng, lại đi tới đỡ nàng lên. Dù đến lúc này trong mắt hắn vẫn hàm chứa sự dịu dàng nhàn nhạt: "Trẫm từng có hùng tâm tráng chí, vì sao lại biến thành như vậy?"
Bạch Đàn chua xót: "Đại khái lòng người vốn vẫn dễ dàng thay đổi".
"Nhưng trái tim này đối với nàng trước sau không hề thay đổi, ít nhất Trẫm vẫn thật lòng thích nàng".
Bạch Đàn từ tư3f gỡ từng ngón tay hắn ra: "Nếu bệ hạ thật sự thích ta thì làm sao lại để mặc ta ở Đông Sơn mười năm không dòm ngó tới? Nếu thật sự thích ta làm sao lại để mặc ta cùng Tư Mã Tấn bỏ đến Ngô Quận mà không ngăn trở? Thứ bệ hạ thích có lẽ là ánh mắt ngưỡng mộ của ta dành cho bệ hạ trước kia. Bệ hạ không thích ta, cũng không thích a tỷ của ta, thứ êệ hạ thích chỉ có quyền thế".
Tư Mã Huyền siết vòng tay ôm chặt nàng vào sát người mình, âm thanh từ đỉnh đầu nàng truyền tới: "Là nàng không rõ thôi".
Một tiếng nổ vang lên, Bạch Đàn giật mình, người đột nhiên được buông ra, Tư Mã Huyền đã bước nhanh ra ngoài cửa điện.
Nàng đứng dậy xoa vai đi ra ngoài theo, thấy bầu trời trên cung thành sáng rực. Nàng đi về phía trước vài bước, nheo mắt quan sát thật kĩ, không ngờ đó lại là ánh lửa, ngọn lửa cháy hừng hực mang theo khói đen đặc bốc lên, còn có tiếng kêu khóc truyền đến theo gió.
"Người đâu!" Tư Mã Huyền cao giọng gọi một tiếng, lập tức có nội thị vội vã chạy lên bậc thềm: "Bệ hạ có gì phân phó?"
"Đi xem xem đó là chuyện gì".
Nội thị còn chưa cất bước thì Cao Bình đã vội vã chạy tới. Ông ta không tiện đi vào hậu cung, đứng xa xa ôm quyền với Tư Mã Huyền: "Bệ hạ, trong kinh đô có người phóng hỏa gây rối, đã sai người đuổi bắt".
Tư Mã Huyền biến sắc, cất bước đi ra ngoài, đi được vài bước lại quay về nằm tay Bạch Đàn: "Đi theo bên cạnh Trẫm để tránh chuyện bất trắc".
"Bệ hạ sợ ta không giữ mồm giữ miệng à?"
Tư Mã Huyền kéo nàng đi: "Nàng sẽ không nói lung tung, nàng biết nói ra những lời đó chỉ sẽ làm hại người khác".
"..." Bạch Đàn bị hắn kéo xuống sân cung điện, thoát ra khỏi tay hắn nói: "Lúc này có nguy hiểm, ta phải đến chỗ a tỷ".
Nói xong liền chạy đi dọc theo hành lang.
Chưa chạy được vài bước đã thấy một bóng người đen sì đứng ở chỗ rẽ hành lang, đến gần mới phát hiện đó chính là Bạch Hoán Mai. Nàng vội vàng đi tới: "A tỷ sao lại ở đây? Bên ngoài e có nguy hiểm, chị mau về tẩm điện chờ đi".
Ánh mắt Bạch Hoán Mai dừng trên người Tư Mã Huyền sau lưng nàng. Nàng cũng nghe thấy động tĩnh mới đến, đoán rằng hắn đã ở chỗ Bạch Đàn, không nghĩ tới vừa đến đã nhìn thấy hắn kéo Bạch Đàn chạy ra sân.
"Yên tâm đi, bên người chị có nhiều cung nhân, không có việc gì đâu".
Nàng không có việc gì, chẳng qua chỉ là triệt để thất vọng mà thôi.
Tư Mã Huyền không hề tới nói chuyện với hai người, tình hình trước mắt khẩn cấp, Bạch Đàn đã muốn đến ở cùng Bạch Hoán Mai thì hắn cũng không ngăn cản, dặn dò nội thị chăm sóc cho tốt rồi vội vã đi.
Vừa đến ngự thư phòng Tư Mã Huyền đã hạ lệnh triệu tập quân coi giữ trong thành đi cứu hỏa, Cao Bình thì đích thân dẫn cấm quân canh giữ cung thành.
Đến tận nửa đêm mới bắt được hết những kẻ phóng hỏa, không ngờ lại có những hai mươi mấy người.
Trong ngự thư phòng đèn đuốc sáng choang, Tư Mã Huyền đi qua đi lại trong điện, đêm khuya yên tĩnh nhưng hắn lại không hề ủ rũ.
Cửa điện bị nội thị đẩy ra, Cao Bình gần như chạy thẳng một mạch vào ngự thư phòng. Thân là phó thống lĩnh cấm quân, ông ta chưa bao giờ mất khống chế như vậy.
Cao Bình bước nhanh tới, trình tấu chương trong tay lên.
Tư Mã Huyền đặt bút xuống cầm lấy, tấu chương tám trăm dặm khẩn cấp, tất nhiên chuyện cực kì quan trọng.
Mở tấu chương ra xem, sắc mặt hắn thay đổi.
Tháng trước quân đội hùng hậu của nước Tấn vòng qua Dực Dương dàn quân bên kia bờ sông Phì Thủy. Hoài Nam Vương điều quân ngăn chặn bên này sông, quân Tần không những không lui binh mà ngược lại còn phái thuyền đưa sứ thần tới, nói muốn sang nói chuyện.
Trong tấu chương còn nói sứ thần đó là Dữu Thế Đạo.
Sau đó Hoài Nam Vương không những không chống cự mà ngược lại còn cùng hắn làm phản.
Bây giờ Dữu Thế Đạo đã dẫn binh mã của Hoài Nam Vương đánh vào Lương Quận, hắn còn công bố trong tay có di chiếu thật của tiên đế năm đó, mũi nhọn chĩa thẳng vào đế vương.
Đã nói là di chiếu thật, hiển nhiên ý ở ngoài lời chính là nói di chiếu Tư Mã Huyền lấy ra năm xưa là giả.
Ngón tay Tư Mã Huyền hơi run run: "Dữu Thế Đạo không thể còn sống, hắn cũng tuyệt đối không thể có di chiếu thật gì đó".
Cao Bình ôm quyền quỳ xuống đất: "Bẩm bệ hạ, tin tức này chỉ sợ đã truyền xôn xao rồi, kẻ đầu sỏ phóng hỏa gây náo động trong đô thành đã bị bắt, cũng tự xưng là bị Dữu Thế Đạo giật dây, còn nói đã tận mắt nhìn thấy Dữu Thế Đạo".
Tư Mã Huyền đột nhiên nắm tay, tấu chương trong tay cũng bị vò thành một cục.
Ánh lửa ngoài cung thành cháy đủ một ngày một đêm mới tắt, trong không khí vẫn còn ngửi thấy mùi cháy khét, từ đó Tư Mã Huyền không xuất hiện trong hậu cung nữa.
Mấy ngày nay Bạch Đàn vẫn ở cùng một chỗ với Bạch Hoán Mai, bây giờ biết cơ hội đã đến.
Lúc này Tư Mã Huyền nhất định là bị vướng chân vướng tay, tất nhiên không thể chú ý hậu cung. Đã dùng sức mạnh của triều thần cũng không thể khiến hắn buông tha cho mình, vậy thì mình đành phải nghĩ cách ra ngoài cung.
Huống hồ đã nói rõ như vậy thì không đi cũng phải đi. Còn muốn chạy ra ngoài thì bây giờ là thời cơ tốt nhất.
Sau khi ra ngoài cung sẽ có Vương thừa tướng ngăn cản, Tư Mã Huyền cũng không thể lại bắt nàng vào.
Đám cung nhân bưng nước ngâm hương liệu quét xung quanh cung điện, sợ mùi khói lửa bên ngoài làm quý phi bị ngạt.
Bạch Đàn đi vào nội điện, thấy Bạch Hoán Mai ngồi trên ghế mềm phía sau bức rèm châu, sắc mặt nghiêm nghị, không biết đang nghĩ gì.
Nàng đi tới, ghé sát vào bên tai Bạch Hoán Mai nói nhỏ: "A tỷ có thể giúp em một việc hay không?"
Bạch Hoán Mai hoàn hồn: "Việc gì?"
"Gọi Trần Ngưng vào cung một chuyến".
Bạch Hoán Mai xoay chuyển tâm tư, thấp giọng hỏi: "Không phải là em muốn ra cung đấy chứ?"
Bạch Đàn giơ ngón trỏ lên miệng xuỵt một tiếng.
Bạch Hoán Mai bỗng nhiên thở dài: "Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, có lẽ em đích xác nên xuất cung".
Bạch Đàn sửng sốt: "Xảy ra chuyện gì?"
Bạch Hoán Mai đỡ sau lưng đi ra nội điện, đuổi tất cả cung nhân ra ngoài, sau khi quay về kéo nàng vào trong góc, nhỏ giọng nói: "Hôm đô thành bị cháy chị liền gửi thư hỏi thăm thúc phụ, vừa mới nhận được thư thúc phụ gửi vào. Nghe nói bây giờ bên ngoài đều đồn đại Dữu Thế Đạo không chỉ không chết mà còn dẫn quân tạo phản, trong tay còn có di chiếu thật của tiên đế năm đó".
Bạch Đàn kinh ngạc, thảo nào thời gian này Tư Mã Huyền đều không hiện thân, thì ra là gặp một việc lớn như vậy.
Nếu Dữu Thế Đạo làm phản thì Dự Châu sợ rằng cũng khó mà may mắn thoát được, không biết Tư Mã Tấn thế nào.
Nàng vội vàng hỏi: "A tỷ còn biết gì nữa?"
Bạch Hoán Mai lắc đầu: "Chỉ biết những chuyện này. A Đàn, em tin không? Nếu như việc này là thật, bệ hạ chẳng phải là... danh không chính, ngôn không thuận hay sao?"
Bạch Đàn nắm tay nàng: "A tỷ, nếu chuyện này là thật, vậy thì em đã hại chị rồi, lại đi khuyên chị thích một người như vậy".
Bạch Hoán Mai cười gượng: "Đâu có ai lại động lòng chỉ vì người khác khuyên vài câu, nếu không phải bệ hạ đối xử với chị khác dĩ vãng, chị cũng sẽ không động lòng như thế".
Bạch Đàn nhớ Tư Mã Huyền đã nói có ý định thu hồi hoàng quyền, cân nhắc một lát: "Nếu đúng như a tỷ nói, bệ hạ đột nhiên tốt hơn với chị thì chính là hi vọng chị một lòng với bệ hạ. Như vậy dù sau này chị sinh hạ hoàng trữ, một khi lòng hướng về bệ hạ thì cũng sẽ không mặc kệ cho nhà họ Bạch vun đắp quyền lực ngoại thích".
Nếu đúng là như thế, hắn thật sự quá đáng sợ, quả thực đã tính toán lòng người đến cực hạn.
Bạch Hoán Mai đột nhiên yên lặng, một hồi lâu sau chỉ cười lạnh lẽo.
***
Cảnh xuân đang đẹp, nội thị mở cửa sổ ngự thư phòng ra để ánh nắng chiếu vào, chiếu thẳng đến dưới thềm ngọc.
Tư Mã Huyền trên thềm ngọc không mặc triều phục mà khoác một chiếc áo sam mỏng màu trắng, buông mắt chăm chú nhìn bản đồ trên án.
Sông Phì Thủy vắt ngang giữa quân Tần và quận Hoài Nam, bọn chúng căn bản không vượt qua được, nhưng bọn chúng ở bờ bên kia cũng không thể không phòng bị, hắn đã sai Tuân Vực trấn thủ tây bắc dẫn quân đến phòng thủ.
Còn phản quân do Dữu Thế Đạo cầm đầu đã xuống nam tập kích Lương Quận, Lương Quận cũng không chiến mà hàng, bây giờ đang thẳng đướng tiến đến quận Quảng Lăng.
Đến quận Quảng Lăng sẽ chỉ còn cách Kiến Khang một con sông Trường Giang.
Hắn đã hạ chỉ sai Vệ Tuyển trấn thủ Vũ Lăng đến chi viện, nhưng phản quân đang không ngừng tụ tập đồng đảng ven đường, thế công hẳn sẽ cuồn cuộn, chỉ sợ đô thành sẽ nguy cấp.
Như vậy xem ra tên Dữu Thế Đạo đó có khả năng là thật, bởi vì tát cả những kẻ hắn tụ tập đều là người tham dự phản loạn năm đó, nếu không phải hai bên quen thuộc, còn nắm được thóp của những kẻ kia, bọn chúng sẽ không thể bị dăm ba câu của hắn thuyết phục.
Ngón tay Tư Mã Huyền lướt dọc theo rìa ngoài đô thành, không dễ gì điều Tư Mã Tấn đi, bây giờ lại phải dùng đến hắn.
"Bệ hạ". Cao Bình đứng ở phía dưới ôm quyền, vẻ mặt dường như có chút khó xử: "Đã truyền chỉ cho Lăng Đô Vương, nhưng hắn..."
"Hắn không có động tĩnh phải không?" Tư Mã Huyền cười: "Lẽ nào hắn bắt Trẫm đến cầu hắn mới chịu điều binh cứu viện đô thành hay sao? Hay là bắt Trẫm phải dùng Bạch Đàn làm con tin?"
Cao Bình ngậm miệng lại.
Tư Mã Huyền đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, gọi nội thị tới dặn đi trông coi Bạch Đàn cẩn thận.
Một nội thị gầy gò rời khỏi tẩm điện của quý phi. Bạch Hoán Mai ngồi rất lâu không động, ngón tay xòe ra lại co vào, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Một cung nữ đi tới bên ngoài, nói bệ hạ mời Bạch tiểu thư về cung điện lúc trước, không thể ở lại đây nữa.
Bạch Hoán Mai hiểu hết mọi chuyện, cười cười nói: "Chính ta đến nói với Bạch Đàn".
Nàng xoay người về lấy áo choàng, đi đến thiên điện. Bạch Đàn đang đi bộ trong điện, hiển nhiên cũng đang suy nghĩ tìm đối sách.
Bạch Hoán Mai vẫy nàng, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có.
"A tỷ, có chuyện gì thế?"
Bạch Hoán Mai khoác áo choàng lên người nàng: "Đi theo chị".
Bạch Đàn lập tức hiểu ra, đội mũ mạng lên đi theo Bạch Hoán Mai ra ngoài. Bạch Hoán Mai đang mang thai nhưng đi rất nhanh, trên đường đi rẽ trái quẹo phải, chỉ chốc lát sau Bạch Đàn đã không biết đường nữa.
Một chiếc xe dừng lại trước mặt, Bạch Hoán Mai ra hiệu cho nàng lên xe trước rồi chính mình lên theo. Không ngờ người trong xe lại là Trần Ngưng, gặp nhau trong ánh đèn yếu ớt, hai bên trợn mắt nhìn nhau.
"Không kịp giải thích, đi thôi".
Ra cửa cung tất nhiên phải bị kiểm tra, Bạch Hoán Mai vén rèm ra nói: "Có việc gì ta chịu trách nhiệm, mở cửa!"
Cấm quân không xem thể diện quý phi cũng phải nể mặt hoàng tự, đành phải lui lại.
Bạch Đàn thầm cảm thấy không đúng. Vẻ mặt và giọng nói của Bạch Hoán Mai đều như biến thành người khác, dường như sự yếu đuối trước kia đều đã biến mất.
Không biết chạy bao lâu, cũng không biết qua bao nhiêu cửa, Bạch Đàn đoán đã đi ra rất xa mới hỏi một câu: "A tỷ vì sao phải đích thân đưa em ra?"
"Chị có chút việc cần làm".
Bạch Đàn ngày càng cảm thấy kì dị.
Trần Ngưng vẫn co ro trong góc niệm Vô Lượng Thiên Tôn, sợ mạo phạm hai vị nữ thí chủ, huống hồ trong đó còn có một vị rất cao quý.
Chạy khoảng một canh giờ mới đến nơi. Bạch Đàn bước xuống xe, phát hiện trước mặt không ngờ lại là quân doanh của Tư Mã Tấn ở ngoại ô đô thành. Nàng vội vàng chạy tới, Cố Trình đã chờ ở đó.
Bạch Đàn đoán được gì đó, đi thẳng đến đại trướng trung quân, vén rèm đi vào nhìn thấy Tư Mã Tấn đứng quay lưng ra cửa. Nhất thời khó kiềm chế tâm tình, nàng lao tới ôm lấy hắn.
Tư Mã Tấn sững sờ một lát, cúi đầu nhìn thấy tay nàng mới nhận ra, quay người lại cũng ôm lấy nàng: "Nàng lại có thể ra ngoài được à?"