Nồng Hạ Nhật Trường

Chương 33 - Chương 33

Trước Sau

break
Trên đường hai người thương lượng một phen, Quý Sâm vẫn còn sợ hãi Lý Trạch Thừa bổ quả dưa hấu còn bổ một lời khó nói hết, mà lại muốn để Lý Trạch Thừa làm cho mình, vì vậy quyết định ăn lẩu đơn giản nhất.

Trước khi về nhà Lý Trạch Thừa lấy xe, đi đến siêu thị sang nhất trong thành phố.

Bình thường cuối tuần ra ngoài chơi, xem phim hoặc là ăn cơm, đều là Lý Trạch Thừa lái xe, Quý Sâm bé ngoan ngồi ở vị trí kế bên tài xế. Nhìn chiếc Hummer này, cậu không biết chảy nhiều ít ngụm nước, rất muốn thử một chút.

Cậu cũng năn nỉ Lý Trạch Thừa dạy cậu, dù chỉ đi ở bãi đất trống mấy mét. Mà người này chính là không chịu, nói cái gì chờ cậu đầy 18 tuổi lại nói. 18 tuổi 18 tuổi, học kỳ sau mới đến 18 tuổi ấy, còn phải chờ mấy tháng, Quý Sâm nguỵ biện, nói anh ở nước ngoài, người ta đều là 16 tuổi là có thể lái xe. Lý Trạch Thừa vẫn không đồng ý. Quý Sâm chỉ có thể mỗi lần ngồi xe nhiều nhìn hai mắt, chỗ này sờ sờ chỗ kia vỗ vỗ.

"Bảo bối khát nước sao? Trong thùng giữ đồ có nước." Trường học cách khu buôn bán còn có chút xa, giờ là cao điểm tan tầm, ít nhất phải nửa giờ đường xe, Lý Trạch Thừa lái xe hỏi Quý Sâm.

Quý Sâm chép miệng một cái, hơi khát, cậu mở thùng tìm nước.

Bên trong đâu chỉ là có nước, còn có mứt quả Quý Sâm trước đây ăn không hết, đồ ăn vặt, thượng vàng hạ cám. Lý Trạch Thừa sợ Quý Sâm có lúc ngồi xe thèm ăn, lại không lấy ra.

Quý Sâm quả thật có chút đói bụng, cậu nhớ tới lần trước ném mấy viên sô cô la vào, nhưng rơi vào sâu, có chút khó tìm. Quý Sâm lấy nước khoáng ra, lại luồn vào đi móc nửa ngày. Sô cô la không mò được, mò tới một cái hộp ny lon, Quý Sâm nghi hoặc mà lấy ra.

Hộp hồng nhạt, mặt trên không có chữ gì, bởi vì nhét sâu, trước Quý Sâm cũng không phát hiện. Cậu quay đầu nhìn Lý Trạch Thừa, đối phương hết sức chuyên chú lái xe, cũng không có chú ý cậu đang làm gì.

Nhìn màu sắc này, đột nhiên có loại phả vào mặt cảm giác quen thuộc.

Cậu từ từ mở ra, chỉ thấy bên trong vải nhung, lẳng lặng nằm một cái dươиɠ ѵậŧ giả màu hồng nhạt khéo léo. Nó rất giống dươиɠ ѵậŧ giả hai người từng chơi, thế nhưng cái này trơn tuột, không có bất kỳ nếp nhăn nào.

Hơn một tuần lễ không làm, thiếu niên ăn đủ trái cấm sa vào du͙© vọиɠ, đừng nói Lý Trạch Thừa nghĩ, nhìn dươиɠ ѵậŧ giả tản ra màu sắc nhàn nhạt này, cậu cũng có chút thay lòng đổi dạ.

Này trước đây ở trong phòng học mang cho cậu sỉ nhục, Lý Trạch Thừa dùng để cưỡng bách cậu.

Mà lúc này không sinh ra tâm tình phản diện nào, Quý Sâm chỉ nhớ nổi nó mang cho mình kɧoáı ©ảʍ cực hạn, cậu vặn vẹo mà nhớ lần kia tự học buổi tối mê loạn cùng tận tình, cùng bị ép buộc, bị nhục nhã cực lạc.

Quý Sâm liếʍ liếʍ môi, hơi mở chân.

Vừa lúc là đèn đỏ, Lý Trạch Thừa ngừng lại, nhìn người bên cạnh, tâm chìm đến đáy vực.

Hắn thấy đồ trong tay Quý Sâm, tay cũng đang run, "Sâm Sâm, anh... Anh không phải cố ý giữ lại nó, trước đây ném vào thì quên mất, xin lỗi, anh lập tức vứt."

Mà phản ứng của Quý Sâm lại ngoài dự liệu của Lý Trạch Thừa, hắn nhìn tận mắt Quý Sâm hơi híp mắt, đặt dươиɠ ѵậŧ giả ở bên môi, khẽ mở răng, ngậm vào quy đầu hồng nhạt, cực kì tình sắc phun ra nuốt vào.

dươиɠ ѵậŧ giả óng ánh trong suốt, dường như nhiễm lên không phải nước bọt mà là chất lỏng không ai biết.

Lý Trạch Thừa thô thở gấp, tim đập mất đi nhịp điệu. Quý Sâm vẫn còn đang đùa hắn, đầu lưỡi từ trên trượt xuống dưới, mυ"ŧ dươиɠ ѵậŧ giả xì xì vang vọng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm hạ thân càng ngày càng phồng lên của Lý Trạch Thừa, thật giống như là đang liếʍ dươиɠ ѵậŧ hắn.

Tuýt ————

Tiếng điếc tai nhức óc, kéo đôi mắt đăm đăm của Lý Trạch Thừa về thanh minh, hắn mới phản ứng được đèn xanh sáng, khó khăn thu hồi ánh mắt, tiếp tục lái xe.

Quý Sâm cũng ngồi thẳng, cậu hạ ghế xuống, nửa nằm trên ghế da, cởi giày, hai chân mở ra, một chân gác trên bệ xe, động tác tự nhiên.

Lý Trạch Thừa chỉ có thể dùng dư quang và thanh âm để phán đoán Quý Sâm đang làm gì. Hắn nghe thấy Quý Sâm mở công tắc dươиɠ ѵậŧ giả, nghe thấy một tiếng thở dốc, cũng không dám nghiêng đầu nhìn, bởi vì chỉ liếc mắt một cái có thể làm cho hắn nắm không nổi vô lăng.

dươиɠ ѵậŧ giả chấn động rất nhanh, có chút nắm không được, một tay Quý Sâm đưa vào trong quần, cách qυầи ɭóŧ nhắm ngay hoa môi xoa nắn.

"Ha!" Vừa vặn chỗ mẫn cảm nhất, miệng huyệt tê đến Quý Sâm co rụt lại, bụng dưới cũng chua xót. Cậu không nhịn được cuộn mình lại, thoải mái không chịu buông ra.

Dòng điện ào ào ào nổ tung cả người, hạ thân cùng tần suất run dữ dội hơn, một dòng nước nóng tuôn ra khỏi huyệt, bắn tóe ướt qυầи ɭóŧ, ngay cả cúc huyệt cũng ướt nhẹp.

Quý Sâm nhắm mắt lại, nhớ lại hai người lăn lộn, mây mưa, mồ hôi từ trán lướt xuống, như là mồ hôi lúc Quý Sâm làʍ t̠ìиɦ với hắn.

"A... Ca ca mạnh thật, a... Thật là lợi hại... Nhanh... Nhanh lên." Người kia ngồi ở bên cạnh, Quý Sâm lại chẳng biết xấu hổ mà tưởng tượng thấy hắn tự an ủi, tay phải lộn xộn trong quần, ai cũng không nhìn thấy động tác của cậu, mà trong xe liên tục tăng lên nhiệt độ nói rõ, Quý Sâm động tình đến lợi hại.

Lý Trạch Thừa không dám nhìn tới, người dâm mị trêu ghẹo thở dốc kêu dâm lại không chịu bỏ qua, càng kêu càng lớn, không khí da^ʍ đãиɠ cũng sền sệt, Lý Trạch Thừa có chút không thở nổi, chỉ có thể ngưng thần chuyên tâm lái xe.

Tuy rằng Lý Trạch Thừa đi chậm, mà Quý Sâm nhìn thấy lưng bị mồ hôi ướt nhẹp của hắn, vẫn là sợ hai người có chuyện, dự định làm nhanh chút.

"Ừm... Ca ca... Nhanh... Dùng sức một chút... Chủ nhân, a a!"

Cường độ ép âm thần mềm mại cương cứng, dươиɠ ѵậŧ giả không nể mặt mũi mà chấn động, kɧoáı ©ảʍ lớn đến mức không chịu nổi, thân thể kìm lòng không đặng muốn tách khỏi chậm một chút, Quý Sâm lại buộc mình không buông tay, mạnh mẽ cố nén nước mắt, nhanh chóng cao trào.

Tay phải run rẩy từ đũng quần bên trong móc ra, trong tay đều là tao thủy, dươиɠ ѵậŧ giả trong lòng bàn tay rơi xuống ghế, cùng với chất lỏng trên tay, rơi trên ghế, vẽ ra một vệt tục tĩu.

Quý Sâm sảng khoái rồi, ngồi trên ghế ngồi rầm rì, run lẩy bẩy rêи ɾỉ sau cao trào, cũng không tính nhìn người bên cạnh khát khao khó nhịn.

Lý Trạch Thừa hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, tăng tốc, thừa thế xông lên lái đến bãi đậu xe dưới đất của siêu thị.

Dừng xe xong, Quý Sâm mới vừa lau khô ráo dươиɠ ѵậŧ giả, chuẩn bị cất vào trong hộp, sau đó liền bị Lý Trạch Thừa một cái đoạt mất.

"Tách chân ra." Ngữ khí không cho từ chối.

Đùa người ta, Quý Sâm không dám phản kháng, chỉ có thể nghe lời mở đùi ra, còn tự giác cởi quần.

Cởi đai an toàn, Lý Trạch Thừa thò sang.



Miệng huyền trơn mềm sớm đã bị người làm quen, như màu anh đào rực rỡ, ngâm ở trong nước sáng lấp lánh. Một tay tách hoa môi có hơi nhăn, Lý Trạch Thừa như là trừng phạt hành vi vừa rồi của cậu, cố ý không có bước đệm nhét dươиɠ ѵậŧ giả vào.

Tuy rằng trong lỗ huyệt tất cả đều nước, nhưng chưa được mở rộng, trong vách còn dính chặt vào nhau, đột nhiên không kịp chuẩn bị bị vạch ra, chặt đến mức Quý Sâm đau đớn kêu thảm thiết, "A, đau quá!"

Bàn tay vỗ huyệt thịt ướt át của Quý Sâm, rung ra một bãi nước, Lý Trạch Thừa cười khẽ, "Không phải là muốn sao? Không cho lấy ra."

Quý Sâm không lên tiếng, uốn éo eo.

Ngậm vành tai vào trong miệng cắn, răng nanh đâm vào thịt, Lý Trạch Thừa nhịn xuống du͙© vọиɠ dùng sức nghiền, âm thanh khàn khàn, "Mang nó đi dạo siêu thị có được hay không? Ca ca ở phía sau cùng em."

Lỗ tai tê dại, trong vách cũng nếm được tư vị, ngọ nguậy tràn nước, cả người Quý Sâm đều phấn khởi, nghe thấy yêu cầu này càng là vui vẻ chịu đựng, hừ hừ, "Được... Ca ca... Thật thoải mái."

"Bé dâm."

Từ trong hộp lấy ra dụng cụ điều khiển từ xa giấu ở lòng bàn tay, Lý Trạch Thừa nhấc qυầи ɭóŧ Quý Sâm lên, còn dùng lực lôi kéo lên, trêu đến người kêu nhỏ.

Quý Sâm mặc quần, Lý Trạch Thừa lấy điện thoại di động trong túi áo Quý Sâm, gọi điện thoại cho mình.

"Anh làm gì?" Quý Sâm nhận tai nghe của Lý Trạch Thừa.

"Đeo tai nghe, anh đi theo phía sau em, anh nói cái gì, Sâm Sâm làm cái đó."

Cảm giác bị hắn nắm trong tay sướиɠ quỷ dị, Quý Sâm đỏ mặt lấy tai nghe, nhét vào trong tai.

Nhét tai nghe vào tai, Lý Trạch Thừa nhẹ nhàng hạ lệnh, "Đi thôi, bảo bối, đừng sợ."

Quý Sâm mở cửa xuống xe, tuy rằng dươиɠ ѵậŧ giả không chấn động, mà cảm giác dị vật trong cơ thể hết sức rõ ràng, cậu không thể không đi đến mức rất chậm.

Đi hơn mười mét, cậu nghe thấy tiếng đóng cửa xe, Lý Trạch Thừa cũng xuống.

Dọc theo đường đi hai người một trước một sau, đi vào trong siêu thị, dường như chỉ là người xa lạ đi dạo siêu thị.

"Bảo bối, đi chọn mấy quả đào, em thích ăn nhất." Trong ống nghe truyền đến giọng Lý Trạch Thừa, Quý Sâm quay đầu, lại trong đám người mênh mông không có tìm được bóng dáng của hắn.

Thất vọng quay trở lại, Quý Sâm đi tới khu hoa quả.

Bên cạnh giá đào là cam, một cặp vợ chồng đang đứng đó, anh một lời em một lời tán gẫu, chọn cam tươi mới. Quý Sâm chậm rì rì đi tới, nghiêm túc bốc lên.

Tay mới vừa chạm vào lông đào mượt mà, dươиɠ ѵậŧ giả nguyên bản yên tĩnh một chút chấn động lên, đầu gối Quý Sâm mềm nhũn, móng tay cắm vào trong quả đào.

"Sao lại bất động? Nhanh chọn đi." Giọng Lý Trạch Thừa rất lạnh, mà ẩn ẩn giấu đi hưng phấn. Quý Sâm bỏ quả đào bị cậu chà đạp vào trong túi.

Huyệt thịt co rúm lại, qυầи ɭóŧ lại bị dâm thủy làm ướt, Quý Sâm nhịn kɧoáı ©ảʍ, còn muốn phân tâm chọn hoa quả, chỉ có thể lung tung cào loạn lên quả đào vứt trong túi.

"Ôi chao ôi chao, nhóc này, mấy quả này thối nửa bên, sao còn chọn, thật là không biết cách sống, để cô giúp con chọn." vợ chồng bên cạnh thấy cậu chọn bừa, nhiệt tâm giúp cậu bỏ đào hỏng ra, lượm lại cho cậu.

Người xa lạ tới gần, nếu như nghiêm túc phân rõ, vẫn có thể nghe rõ tiếng ong ong trong cơ thể mình, Quý Sâm sợ tránh ra một chút, "Cảm ơn... Cảm ơn."

Chấn động tựa hồ tăng cường một nấc, run rẩy nửa chân chân cậu cũng tê, Quý Sâm vịn tay lên giá hàng, sảng khoái hai mắt thất thần, quả đào chiếm đầy tầm mắt, nước mắt mờ mịt làm màu hồng nhạt dát lên một tầng tìиɧ ɖu͙©.

Chấn động rốt cục dừng.

Cậu nhận túi, cúi đầu run giọng, "Được rồi ạ, cám ơn cô chú."

Đôi vợ chồng đi xa, Quý Sâm còn đứng ở trước quả đào bình phục tim đập, run chân đến không được, căn bản không nhúc nhích.

Trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày quen thuộc, Quý Sâm ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt yêu thương của Lý Trạch Thừa.

Cậu bĩu môi, duỗi tay nghĩ muốn làm nũng, lại bị nhẹ nhàng đẩy ra, cường độ không cho chống cự, người kia ôn nhu lại tàn nhẫn, "Tiếp tục đi dạo."

Nhận đào trong tay cậu bỏ vào trong xe đẩy, Lý Trạch Thừa đẩy xe đi xa.

Quý Sâm oan ức khóe mắt rưng rưng, lắc mông lạnh lẽo, cùng Lý Trạch Thừa đi.

Đón lấy mấy lần, Lý Trạch Thừa giở lại trò cũ, bắt Quý Sâm mua một đống hoa quả đồ ăn thịt, đều nhân lúc cậu chọn mở công tắc ra, cường độ chấn động cũng có xu thế càng lúc càng kịch liệt, Quý Sâm kẹp mông làm một sóng gió kɧoáı ©ảʍ tập kích cướp đoạt, căn bản không biết mình chọn một đống gì lung ta lung tung.

"Bé dâm, đi mua thịt bò, lại để cho người ta giúp em cắt."

Quý Sâm mềm chân đi tới quầy hàng thịt, ông chú trong quầy thấy cậu, lớn tiếng chào hỏi, "Muốn mua gì?"

Công tắc được mở ra, lực đa͙σ so với mấy lần trước cũng lớn hơn, Quý Sâm cắn môi dưới, thiếu chút nữa quỳ tới đất, "Bò... Thịt bò, muốn phần ngon nhất."

"Được rồi!"

"Bé dâm, em cũng đi bán hàng đi, em ở trong quầy giúp khách mua, chủ nhân ở phía sau ȶᏂασ em, làm em đến một câu cũng không nói được."

"Miếng này thế nào? Chỗ thịt này dùng để nấu canh cực kỳ ngon."

"Khách tiếp lời với em, chủ nhân ở bên dưới quầy hàng liếʍ huyệt em, liếʍ cho em trước mặt người xa lạ cao trào, phun nước. Có được hay không? Chó dâm."

dươиɠ ѵậŧ giả như thể có sức sống, bị huyệt thịt nuốt lại, bị người kia lay động khống chế, vẫn luôn đâm nơi sâu xa, không ngừng quấy bên trong, không khống chế được xuân triều tưới vào dươиɠ ѵậŧ giả, lại bị vừa khớp mà chặn ở bụng dưới.



Quý Sâm co ngón chân, sảng khoái rối tinh rối mù, cũng không biết đang trả lời ai, "... Vâng."

"Ok." Chú bán hàng chọn một miếng, bỏ vào trên cái cân.

"Em nói ông ta nhìn ra huyệt em đang run không? Không được run! Không được để người nhìn ra! Em là của một mình anh! Có muốn bị anh làm đến phun nước ŧıểυ không? Hả? Xối dâm thủy của em ở quả đào, làm cho tất cả mọi người đều đến ngửi xem em dâm thế nào."

Trong ống nghe Lý Trạch Thừa càng nói càng quá phận, giọng hưng phấn phát run, Quý Sâm ngay cả mình ở đâu cũng quên mất, cắn chặt dươиɠ ѵậŧ giả hồng nhạt, cúi đầu xuyên thấu qua quầy hàng tỏa ánh sáng tựa hồ nhìn thấy người kia đứng đằng sau, còn có vòng eo không ngừng rung động cùng đuôi tóc ẩm ướt đầy mồ hôi của cậu, "Muốn..."

"Hả?" Ông chú quay đầu nhìn Quý Sâm.

Đỉnh đầu mắc cỡ bốc khói, Quý Sâm vội vã nói lại, "Muốn... Muốn chú cắt miếng cho cháu."

"Không thành vấn đề." Ông chú cười ngây ngô, mấy lần cắt gọn thịt, bọc vào túi, đưa túi cho Quý Sâm.

Lần này dươиɠ ѵậŧ giả lại không yên tĩnh, vẫn luôn đâm vào cửa tử ©υиɠ, Quý Sâm nhận, ôm bụng dưới.

Thanh niên trước mắt rất cao, nhưng thoạt nhìn tinh thần không quá tốt, mặt ửng đỏ, ôm bụng uể oải uể oải suy sụp, khí tức phả vào mặt nóng chết người, ông chú có chút bận tâm, "Cháu không sao chứ? Có phải là bị bệnh hay không, mắc bệnh cũng đừng chen lấn chỗ nhiều người, mau về nhà đi."

"Ừm... Vâng..." Dựa vào trả lời phun ra đặt ở trong cổ họng hai câu rêи ɾỉ, Quý Sâm gật gật đầu, đi nhanh.

"Đùa em, ca ca làm sao cam lòng chứ? Huyệt dâm chỉ có thể một mình anh liếʍ, đã nghe chưa?"

"Nghe... Nghe được..." Quý Sâm không chịu nổi, rời đi khu thịt, đi tới chỗ giá hàng ít người.

Dâm thủy bên trong cuối cùng không giữ được, miệng huyệt cũng bị chấn động phiên quấy nhiễu xốp, tao thủy tranh tiên khủng hậu từ lỗ huyệt chảy ra, tha thiết chảy ra khỏi quần, dọc theo hai chân đi xuống.

Xung quanh tạm thời không có ai, Quý Sâm cắn ngón tay nha nha khóc, "Ca ca, sao... Làm sao bây giờ... vẫn chảy nước, làm sao bây giờ?"

Lý Trạch Thừa không lên tiếng, nhẫn tâm chọn chấn động lớn nhất, thờ ơ lạnh nhạt ở lối vào.

Quý Sâm thấp giọng hét lên một tiếng, ngồi xổm trên đất, vịn chặt giá hàng, "Không... Không muốn..."

Ngồi xổm làm hoa môi mở ra, càng làm cho dươиɠ ѵậŧ giả có thừa cơ lợi dụng, một chút liền chạy vào nơi sâu xa nhất, đỉnh cửa tử ©υиɠ qua lại dằn vặt, đâm huyệt thịt mềm ra, dâm thủy từng luồng từng luồng tung toé, qυầи ɭóŧ ẩm ướt đến rối tinh rối mù.

Xung quanh có người đến, đi bên trong dãy, thấy Quý Sâm ngồi xổm ở chỗ đó, cho là cậu chọn hàng ở phía dưới, liếc một cái liền dời mắt.

Quý Sâm che miệng lại, nước mắt từng viên lớn đập xuống đất, nước mắt mông lung mà nhìn nước tràn vào tất trắng, tan vào trong sợi bông vải.

dươиɠ ѵậŧ giả là cơ khí, không có gì kỹ xảo, mà hùng hổ đâm vào, kɧoáı ©ảʍ đang không ngừng chồng chất giội rửa, Quý Sâm thích ứng một phút chốc, chậm rãi đứng lên. dươиɠ ѵậŧ giả bị động tác của cậu đẩy vào, mạnh mẽ mở cái miệng nhỏ, dán vào thịt mềm chấn động.

Quý Sâm trợn to hai mắt, hốt hoảng thất thố đứng lên, toàn thân vô lực run rẩy, dâm thủy phun tung toé, từ bên chân rơi xuống, làm ướt tất.

Một giây trước khi cậu cao trao, ngã vào ngực người phía sau.

"Ngoan ngoan, bảo bối ngoan."

"Giết chết anh!" Còn chưa hoãn lại, lời mắng người của Quý Sâm đều nói đến mềm nhũn.

Quý Sâm nghẹn ngào nuốt bị Lý Trạch Thừa nửa ôm đi đến quầy thu tiền tính tiền, Lý Trạch Thừa một tay cầm đồ, một tay ôm cậu về trong xe.

Đây mới là sân nhà của Lý Trạch Thừa, đồ ăn nhịn đã lâu rốt cục có thể ăn tới tay.

Không gian trong Hummer rất lớn, Lý Trạch Thừa đẩy Quý Sâm tới ghế sau, cởi qυầи ɭóŧ ướt đẫm của cậu.

Sau khi huyệt thịt rốt cục thanh tĩnh lại, dươиɠ ѵậŧ giả trượt ra. Lý Trạch Thừa rút ra, một giây không trì hoãn, đỡ dươиɠ ѵậŧ thô cứng tím đỏ, đâm cả vào.

"A! Chậm một chút!" Nước mắt rơi ra, Quý Sâm dùng sức đấm đá vào người bên trên.

Huyệt thịt mềm mại, vừa rồi suýt chút nữa bị hóa thành nước, Lý Trạch Thừa không tốn sức chút nào đâm vào nơi sâu nhất, cọ xát triền miên ở cửa tử ©υиɠ, tinh hoàn đập vào âm thần đầy đặn, lúc rút ra thịt mềm cũng bị kéo ra theo, lúc cắm sâu lại co vào, xung quanh đều là bọt trắng, bẩn thỉu.

Từ đầu đến chân đều là nước ấm phun trào, Quý Sâm thấp giọng kêu dâm, ghế da dưới thân bị kẹp vang lên, vòng qua eo Lý Trạch Thừa cong người lên, tóc trên trán cũng ướt đẫm.

Thấy cậu sắp cao trào, Lý Trạch Thừa rút dươиɠ ѵậŧ ra, lật người cậu lại trong tiếng khóc chưa thỏa mãn của Quý Sâm.

Quý Sâm quỳ không nổi, liền vội vàng chống hai tay lên kính, cong eo, để người phía sau đâm càng sâu.

Sống lưng cân xứng trơn mượt non mềm, là một miếng sô cô la vừa vào miệng đã tan ra, cũng là một miếng mỡ đông tự nhiên mà thành, xương sống ưu mỹ trôi chảy, làm Lý Trạch Thừa đầy ngập yêu thương.

du͙© vọиɠ trong khoảnh khắc phun trào, lý trí sụp đổ, Lý Trạch Thừa đặt ở Quý Sâm trên người, cắn sau gáy đầy mùi thơm của cậu, đâm sâu vào, không muốn mệnh mà bứt lên trước, đâm đến nước văng tung tóe, trên ghế da màu đen bắn tóe đầy chất lỏng.

Chưa kịp mở máy điều hòa không khí, trong xe tất cả đều là mùi tình sắc, pha tạp mùi tanh, câu dẫn Quý Sâm từng chút luân hãm.

Trong xe ngộp như ở trong phòng xông hơi, nhiệt độ chênh lệch giữa bên ngoài và trong quá lớn khiến trên cửa sổ xe nổi lên một mảnh sương mù mỏng, cảnh sắc bên ngoài cũng mịt mờ không rõ.

Thiếu dưỡng khiến đầu trở nên mơ màng, đỏ bừng không ngừng, Quý Sâm nói mê, không muốn tỉnh lại trong xuân tình, tính khí hồng nhạt run lên hai lần, ngay cả khi không bị đụng đến, phun lên trên ghế da màu đen, da^ʍ đãиɠ bất kham.

Cậu thấy hai dấu tay rõ ràng mình nhấn trên cửa sổ, cảm thụ được dươиɠ ѵậŧ đầy gân xanh không ngừng rút ra cắm vào mang theo sóng gió, tận tình ngâm nga, "Ưm, sâu hơn một chút, dùng sức... Ca ca... Ca ca..."

Cuối cùng về đến nhà, Quý Sâm ngậm lấy mông mông tϊиɧ ɖϊ©h͙ tao thủy, một chút khí lực cũng không có, được Lý Trạch Thừa ôm ở trên ghế sa lon đút cơm, dạ dày túi huyệt đều căng phồng.
break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc