Đêm hè gió đêm thổi, lá cây vang xào xạt, Quý Sâm tham vội, dựa vào ánh trăng sáng, chậm rãi từng bước mà đi tới, hưởng thụ sung sướиɠ khi gió nhẹ thổi qua lưng.
Một giây sau, gió tiêu thất, ánh trăng cũng không thấy, một bàn tay to mang theo bao mỏng che kín miệng Quý Sâm, một cái tay khác nắm cổ tay cậu.
Không biết là ai, lại có khí lực lớn như vậy, mặc cho Quý Sâm dùng sức thế nào cũng không tránh thoát được. Hai mắt cậu sắp nứt, sợ hãi tăng vọt, tim đập như sấm.
"A! A!" Mày muốn bao nhiêu tiền tao cũng cho mày!
Quý Sâm nói không ra lời, bởi vì đối phương không biết dùng thứ gì nhét vào trong miệng của cậu, mang theo một luồng mùi tanh nhàn nhạt.
Cậu giơ chân lên muốn đá về sau, mà chân đau hoàn toàn không có khí lực, trọng tâm mất thăng bằng, thẳng tắp ngã xuống đất.
Người phía sau sờ cậu, động tác thô lỗ lại hung mãnh dùng dây thừng buộc hai tay cậu ở sau lưng.
Tới trường học cướp sao? Học sinh có thể có mấy xu tiền? Hay là người bị cậu đánh tìm cậu tính sổ? Nếu biết là ai, ông đây nhất định đánh cho mẹ mi cũng không nhận ra.
Rất nhanh, Quý Sâm hiểu ra mục đích của nam nhân.
Người phía sau mang theo hơi nóng ngày hè, ngậm vành tai của cậu liếʍ mυ"ŧ.
Một dòng nước nóng tràn vào bụng dưới, Quý Sâm chưa bao giờ cảm thụ qua tình ý như vậy, tình triều tràn ra từ bắp đùi kẹp chặt, cậu nhất thời chảy một tầng mồ hôi mỏng.
Người kia nhìn hai chân cậu đều đang run rẩy, khẽ cười nhẹ, một tay nắm eo Quý Sâm, một tay dò vào trong quần thể ȶᏂασ rộng rãi của cậu.
Nơi đó là bí mật lớn nhất của cậu! Quý Sâm liều mạng kịch liệt giãy dụa, nức nở, sợ hãi đạt tới đỉnh, mũi đau xót, khóe mắt phiếm nước mắt.
Nhưng mà tay ác ma càng thăm dò càng gần, không chút nào cho cậu cơ hội phản kháng, đẩy ra hai đùi mồ hôi ẩm ướt của cậu, nắm hạ thân mềm nhũn của Quý Sâm.
"Đừng sợ hãi như vậy."
Người phía sau tựa hồ là đeo khẩu trang, âm thanh trong lúc sợ hãi nghe không chân thực, Quý Sâm chỉ có thể phân biệt ra đối phương không lớn tuổi lắm, nhiều nhất hơn 20 tuổi.
Rốt cuộc là ai?
Cậu tức điên, cũng cực kì sợ, dùng sức muốn khép chặt hai chân. Không nghĩ tới đối phương dùng sức đá đầu gối của cậu, cậu đau đến mức thuận thế quỳ xuống.
Nam nhân đỡ cậu, cong người ấn ngã cậu xuống đất.
Quý Sâm đặt mông ngã ở trên bãi cỏ, đau đến choáng váng đầu hoa mắt. Trong chớp mắt, nam nhân nằm úp sấp ở trên người cậu, tách hai chân của cậu ra, dùng hai đầu gối chặn lại.
Phía sau là một cái cây lớn, Quý Sâm chắp tay sau lưng dựa vào trên thân cây liều mạng giãy dụa.
Đối phương giam cầm cậu, tay to dọc theo bụng dưới Quý Sâm tiến vào.
Hoàn toàn khác với khô mát như dự đoán, nam nhân mò tới một mảnh dính nị, động tác của hắn dừng một chút, tựa là không tin, đè lại xoa nhẹ hai lần, cọ đến âm vật nho nhỏ của Quý Sâm.
Quý Sâm tuyệt vọng co quắp hai lần, một dòng nước nóng phun ra.
Dựa vào ánh trăng, cậu lúc ẩn lúc hiện nhìn thấy đường nét của nam nhân, gầy gò lại cao to, thật giống như mặc một bộ áo liền mũ, bóng tối che lại đôi mắt và khẩu trang.
"Thì ra bảo bối còn có một cái lỗ dâm, anh thật thích, thật thích."
Nam nhân dỗ dành ôm cậu liếʍ hôn, một tay không ngừng mò vào âm thần của cậu đảo quanh, dòng nước tuôn ra từng luồng.
Quý Sâm chỉ cảm thấy phía dưới vừa ngứa vừa yếu mềm, cậu muốn giãy dụa, lại mất đi hết thảy sức lực, giận dữ và xấu hổ tuyệt vọng ngoẹo cổ rơi lệ. Nam nhân cảm nhận được nước mắt của cậu, rút vải trong miệng cậu đi, che lại mắt của cậu, tháo khẩu trang hưng phấn hôn xuống.
Đầu lưỡi như một con rắn lòng tham không đáy, du tẩu trong miệng Quý Sâm, đoạt hết không khí, đôi môi quấn quýt, âm thanh chụt chụt chui vào lỗ tai cậu.
Cậu tàn nhẫn cắn một cái, mùi máu tanh lan tràn giữa môi, nam nhân hít một hơi, lùi ra.
"Fuck your mother! Con mẹ nó mày cho tao biết mày là ai, tao cho mày không chết tử tế được!"
"Anh yêu em, anh yêu em." Nam nhân si mê liếʍ cổ cậu.
"Biến thái! Biến thái! Buông tao ra! Xin mày đấy! Thả tao ra!" Từ chửi bới chuyển đổi đến xin tha, chỉ dùng không tới nửa giây, Quý Sâm không biết làm gì để hắn buông tha mình, cậu vừa khóc vừa nói.
"Xuỵt, không muốn để người ta biết bí mật của em, thì ngoan chút."
"Không đúng, em không ngoan, em luôn muốn trốn tránh anh, em không yêu anh."
Bí mật, bí mật kia nếu như bị phát hiện, Quý Sâm không dám nghĩ hậu quả là cái gì, cậu sợ tới mức cả người cũng run run.
Cậu không dám chuyển động, nghẹn ngào, "Em... Em yêu... Em yêu... Anh đừng nói ra... Xin anh."
"A!"
Nghe thấy cậu nói yêu, ngón tay đang đảo quanh bên ngoài của nam nhân đâm vào một đốt ngón tay.
Quý Sâm đau đến mức lui về sau, bị nam nhân đè xuống.
"Lặp lại lần nữa! Lặp lại lần nữa..."
"Ahhh... Em yêu anh... A... Xin anh... Tha cho em đi... Đừng như vậy..."
Quý Sâm chảy nước mắt, xấu hổ né tránh đôi môi của nam nhân. Từ nhỏ đến lớn, cậu liều mạng bảo vệ bí mật này vào đúng lúc này dã tràng xe cát.
Đón lấy chuyện sắp xảy ra, làm cho khí lực mở mắt của cậu cũng mất đi, mềm oặt dựa vào trên cây.
Nam nhân rút tay ra, chấy nhầy nối liền một tia óng ánh, lóe lên dưới ánh trăng. Hắn ngậm trong miệng liếʍ liếʍ, hô hấp lại thô nặng mấy phần, giọng khàn đặc, "Tha em, anh làm sao bây giờ, cứu giúp anh, em cứu anh, bảo bối."
Quý Sâm ghét bỏ thân thể của mình, lúc tắm cũng qua loa, chưa bao giờ chạm nhiều. Hiện tại cái huyệt nhỏ chưa trải đời còn phấn nộn, bị một trận khí lưu thổi đến mức co giật, làm cho quần ướt sũng.
"Thật dâm, đừng lãng phí." Nam nhân nói xong câu đó, không chút do dự ngậm vào trong miệng, miệng lớn bao lại âm thần non mềm mυ"ŧ vào.
Quý Sâm cảm thấy cả người cháy lên, hôn hôn trầm trầm không biết mình ở nơi nào, hạ thân truyền đến từng trận cảm giác không khống chế nổi, âm vật bị hút sung huyết.
Nam nhân dùng hai ngón tay tách thịt trai ngọc của cậu ra, đầu lưỡi vội vã chen vào miệng âm đa͙σ cướp đoạt, từng trận tình triều dâng trào ra, bị hắn nuốt hết vào.
Hai chân Quý Sâm không bị khống chế run lên, nước mắt che kín cả khuôn mặt, từ cằm nhỏ xuống từng giọt. Cậu không nhịn được co ngón chân, trên da thịt màu đồng tất cả đều là mồ hôi. Cậu lắc đầu như điên, bắp thịt toàn thân căng thẳng.
Càng lúc càng hung ác hơn, cả đầu lưỡi đều đưa vào âm đa͙σ trơn mịn của cậu, dọc theo trong vách liếʍ láp. Quý Sâm cảm thấy được mình sắp hòa tan ở trong miệng nam nhân.
Một giây trước cao trào, nam nhân mở miệng, lưu luyến phun ra thịt mềm.
"Thoải mái không?" Hắn kề sát tới cạnh tai cậu, ôn nhu nỉ non. Một bàn tay như có như không vuốt ve toàn thân Quý Sâm.
"A... A..." Cậu khó chịu không thôi, cái mông bị nam nhân nhấc lên, không ngừng được mà cong eo lên, cái miệng nhỏ nhắn không được thỏa mãn chảy nước tung tóe.
"Lỗ dâm, cho ca ca cắm vào có được hay không?"
Cậu bị dọa mặt trắng bệch, giãy dụa trốn về sau, "Không muốn... Không muốn..."
Nam nhân không cho cậu cơ hội cự tuyệt, quỳ nằm úp sấp ở trên người cậu. Cậu chỉ nghe thấy một trận thanh âm huyên náo, tận lực cự tuyệt cự vật nóng bỏng đâm vào âm vật.
Cậu muốn rít gào, âm thanh lại như bị mắc nghẹn, toàn bộ chặn ở trong yết hầu.
Nâng hai chân của cậu lên quá đầu, dươиɠ ѵậŧ to dài của nam nhân chen vào từng tấc. Không đau, chỉ xót và căng chặt, huyệt thịt khao khát co lại, chặt chẽ mυ"ŧ lấy. Hoang đường chính là, Quý Sâm cảm nhận được một tia dịu dàng của nam nhân.
"Thật thoải mái... Bảo bối em thật chặt... Thật đáng yêu... Anh yêu em anh yêu em!"
dươиɠ ѵậŧ cong lên đâm vào trong huyệt nhỏ của Quý Sâm, khuấy lên tình triều, òm ọp vang. Quý Sâm vừa sướиɠ vừa buồn nôn, hận không giết được nam nhân lại giết mình, nhưng mà ý niệm này vừa mới lóe lên, đã bị nam nhân đâm một cái tàn nhẫn quăng đến lên chín tầng mây.
Run lập cập, Quý Sâm đột nhiên cảm giác được vách thịt ngứa ngáy, cậu co giật co quắp, trong đầu nổ ra từng đoá pháo hoa sáng chói. Cậu banh chân dài, dâm thủy tí tách phun trào ra, làm ẩm ướt hạ thân hai người.
Nam nhân đâm mạnh mấy lần, lại rút ra, bạch trọc tanh nồng bắn đầy mặt cậu. Cậu nín thở, ác tâm muốn ói.
Nước dâm bị chặn lại phụt ta, bãi cỏ cũng lóe lên như ngập nước.
Mãi đến tận khi liếʍ đến Quý Sâm rốt cuộc không chảy nước nữa, khóc nấc thở dốc, nam nhân mới coi như thôi, ôm cậu dựa vào trong lồng ngực của mình vỗ lưng, một chút một chút hôn đỉnh đầu của cậu.
"Anh thả tôi có được hay không, tôi sẽ không nói cho những người khác, xin anh."
Quý Sâm sợ hắn nói ra bí mật của mình, run rẩy thân thể, nhắm mắt lại xin tha. Nam nhân êm ái vỗ cậu, một tay xoa nắn dọc âm đa͙σ của cậu, ngữ khí ôn nhu triền miên, lời nói lại băng lãnh tàn nhẫn đến cực điểm, "Bảo bối, em là của anh. Chúng ta phải vĩnh viễn cùng nhau có được hay không? Có được hay không? Em nói em yêu anh, lẽ nào đang gạt anh sao?"
Lệ nóng rơi đầy mặt Quý Sâm, cậu bị tuyên bố tử hình, cắn chặt môi dưới than nhẹ tuyệt vọng.
"Không được chạy trốn! Bí mật của em chỉ có hai người chúng ta biết!" Nam nhân đột nhiên dùng sức ôm chặt cậu, cậu cảm giác được nam nhân điên cuồng, toàn thân không ngừng run rẩy.
Nam nhân giúp cậu mặc quần áo xong, ôm ôm cậu vào trong ngực, như ôm trẻ chưa đủ tháng, cẩn cẩn thận thận ôm Quý Sâm đến lối ra rừng cây.
Đôi môi dán vào vải ở mắt Quý Sâm, hơi thở ấm áp truyền đến mí mắt Quý Sâm, nam nhân dỗ cậu, "Ngoan, một lúc nữa hãy cởi."
Cậu dựa vào cây, giữa hai chân lại chảy nước, không biết là mồ hôi hay là dịch chưa khô, trong đầu trống rỗng.
Tiếng bước chân của nam nhân càng đi càng xa, không biết qua bao lâu, Quý Sâm mới tháo bịt mắt. Đột nhiên xuất hiện tia sáng đèn đường làm cho cậu có chút không thích ứng, cậu chớp mắt mới lần, mới thích ứng cảm giác đâm nhói.
Cậu nâng bụng dưới, từng bước từng bước như u hồn dịch về ký túc xá.
Bạn cùng phòng cũng đã ngủ, cậu không suy nghĩ bất cứ điều gì nữa, chỉ cảm thấy uể oải bất kham, toàn thân ê ẩm vô lực, thật giống như mình đã chết rồi, hoặc là chưa bao giờ từng tồn tại, nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh.
Một bóng người đứng lặng ở dưới lầu kí túc xá, nhìn một cánh cửa sổ không nhúc nhích chút nào, một lúc lâu, mới quay người rời đi.