Tui không nghĩ tới viết thịt cũng có thể viết dài như vậy, phục rồi, trực tiếp chia làm hai chương đi. Còn chưa tới đoạn rớt ngựa, hi vọng mọi người ăn sảng khoái trước hết dừng lại xúc động muốn đánh tui. Chương rớt ngựa đã viết đến rớt ngựa, thế nhưng chưa viết xong, chưa thả vội. ? ? ?
Lý Trạch Thừa đưa Quý Sâm về nhà.
"Được rồi, đi đi." Lý Trạch Thừa nắm chặt vô lăng, không thèm nhìn Quý Sâm một cái.
Lúc ở sân vận động Quý Sâm đã cảm thấy tâm tình Lý Trạch Thừa không quá tốt, cả người áp suất thấp tới cực điểm, "Cậu làm sao vậy? Cảm giác cậu không vui."
"Không có gì, mau về đi."
"Cậu có chuyện gì thì đừng kìm nén." Quý Sâm chỉ nửa bước bước ra cửa xe, ngẫm lại không yên lòng, liền quay đầu nhìn Lý Trạch Thừa.
Lý Trạch Thừa rốt cục cam lòng liếc cậu một cái, lại không lên tiếng.
Quý Sâm đóng cửa xe, nhìn xe Lý Trạch Thừa biến mất ở góc đường, mới quay người lên lầu.
"ŧıểυ Lý đâu rồi? Không tới à?"
"Không tới, hôm nay người ta bận rồi ạ."
Bà nɠɵạı ồ một tiếng, trong mắt khó giấu được thất vọng.
Làm gì chứ, trong nhà mỗi một người đều vì Lý Trạch Thừa khiên tràng quải đỗ, Lý Trạch Thừa là ai chứ, dựa vào cái gì chứ. Quý Sâm căm giận bất bình đá một cái vào cửa, cửa gỗ bị bị đá lắc lư.
"Quý Sâm! Lại nghịch cái gì đấy!"
"Không! Lỡ chân ạ!"
Cùng bà nɠɵạı cơm nước xong, Quý Sâm chậm rãi rửa bát, bò lại nằm trên giường.
Tâm tình của cậu rầu rĩ, như không khí ẩm ướt sau cơn mưa, không thể nói là quá buồn bực, mà luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào. Đều do Lý Trạch Thừa, nếu không phải cậu ta, mình cũng không cần cả ngày hồn vía lên mây.
Quý Sâm nằm lỳ ở trên giường thở dài thở ngắn, mơ mơ màng màng rất nhanh liền ngủ.
Ngày hôm sau Quý Sâm dậy thật sớm, đeo cặp sách đến nhà Lý Trạch Thừa.
Chắc giờ cậu ta tâm tình tốt rồi chứ? Lại âm dương quái khí, mình sẽ không hầu hạ, Quý Sâm vừa nghĩ vừa nhấn chuông cửa. Chuông cửa vang lên năm phút đồng hồ cũng không ai nghe. Trước đây vang một hai tiếng Lý Trạch Thừa đã đến mở cửa, hôm nay là ngủ quên à?
Quý Sâm lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại gọi Lý Trạch Thừa rời giường.
Cậu ấn tên Lý Trạch Thừa, đặt ở bên tai chờ.
Mau nhận điện thoại, mau nhận điện thoại, chớ ngủ.
Đột nhiên một mùi hóa học khó ngửi kéo tới.
Điện thoại di động từ lòng bàn tay lướt xuống, như slow motion trên phim, chậm rãi đập ra một tiếng vang trầm thấp trên đất. Màn hình bể mạng nhện, chỉ còn ba chữ Lý Trạch Thừa không ngừng lập loè.
...
Quý Sâm tỉnh lại trong căn phòng xa hoa, rèm cửa sổ mạ vàng nhung tơ che hết thảy tia sáng, đèn treo thủy tinh trên trần sáng như ban ngày, không nhận rõ bây giờ là ban ngày hay là đêm đen. Cậu nằm trên giường lớn trạm chổ hoa văn có ga giường màu đen, chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ, hai tay bị trói ở trước người, miệng bị nhét vải, rất buồn nôn.
Cậu ngẩng đầu, đúng như dự đoán nam nhân kia võ trang đầy đủ mà ngồi ở bên giường chờ cậu.
Khó giải thích được, Quý Sâm cảm thấy tình cảnh này có chút quen thuộc.
Không kịp nghĩ nhiều, tay nam nhân xoa gò má của cậu, lòng bàn tay lạnh lẽo, như con rắn trắng, si mê lại quyến luyến.
Quý Sâm nức nở, muốn ngồi xuống.
Như cá sắp chết giãy dụa trên bờ, Quý Sâm vặn vẹo bị nam nhân chặt chẽ ôm vào trong ngực, rồi ôm ngã ở trên giường.
Ôm ấp của am nhân kiên cố ấm áp, ghé vào lỗ tai cậu nỉ non, thổi khí, lời nói khó có thể che giấu hưng phấn, "Chỗ này đẹp không? Bảo bối. Em cũng thích phòng lớn có đúng hay không? Nhưng tạm thời em không thể rời đi phòng ngủ, chờ chừng nào em ngoan, anh sẽ thưởng em, có được hay không?"
Cút! Rác thải! Biến thái! Quý Sâm mắng to, lại chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.
Nam nhân không nhìn cậu đấm đá, từ bên giường cầm lên thứ gì, âm thanh kim loại chạm vào nhau truyền đến, tiếp theo là mắt cá chân một trận lạnh lẽo.
Mày làm gì! Quý Sâm trơ mắt nhìn nam nhân lạch cạch trên chân của mình, dây khóa một đầu treo ở đầu giường, dây xích kim loại ước chừng chỉ có dài hai mét, rơi ở trên sàn gỗ, ánh sáng lạnh đến chói mắt.
Nam nhân nhấc chân trần trụi của cậu lên, cách khẩu trang nhẹ nhàng hôn mu bàn chân, "Yên tâm, chờ em đi học, anh sẽ để em đi học, thế nhưng em phải nghe lời."
Quý Sâm dùng sức, đá một cước vào ngực gã, nam nhân đột nhiên không kịp chuẩn bị cậu trực tiếp đạp lăn trên đất, đơn giản cong đầu gối, dựa vào ở bên giường nắm chân của cậu thưởng thức.
Quý Sâm không chút lưu tình công kích huyệt thái dương của nam nhân, nam nhân tựa hồ rất hưởng thụ cậu bạo lực, đỡ kính râm, mặc cậu đá ngã trái ngã phải.
Đột nhiên nam nhân nở nụ cười một tiếng, giơ tay kéo dây quần, dươиɠ ѵậŧ tản ra nhiệt khí không khách khí chút nào bắn ra ngoài, quy đầu ướt một mảnh. Quý Sâm trợn to hai mắt, khó có thể tin với trình độ biến thái của nam nhân.
Tay nắm mắt cá chân gia tăng cường độ, Quý Sâm không thể động đậy, nam nhân đứng lên, cánh tay dài duỗi một cái, nhấn công tắc ở đầu giường. Cả phòng nhất thời một mảnh đen kịt, chỉ còn dư lại hô hấp của hai người.
Trong bóng tối hết thảy không biết bao nhiêu, nam nhân loạt xoạt cởi quần áo, nhào tới đem ôm cả người cậu vào lòng, đè nén giọng nói bất ổn, hốt hoảng bất an nói bên tai Quý Sâm, "Anh không thích bóng tối, không thích chút nào, thế nhưng có em, may là có em. Em vĩnh viễn ở cạnh anh."
Quý Sâm sốt sắng mà vòng đứng lên, lại bị nam nhân lập tức kéo thẳng, cậu kinh ngạc thốt lên một tiếng, tùy theo mà đến chính là ngón chân bị bao vào trong một mảnh ướt át.
Nam nhân dọc theo khe hở, đầu lưỡi linh hoạt vẫn luôn liếʍ đến gan bàn chân, đảo quanh.
Lỗ huyệt hồi lâu không trải qua nhân sự vui vẻ, qυầи ɭóŧ bị dươиɠ ѵậŧ đỉnh ra một cái gò nhỏ, diện tích ướt nhẹp không ngừng mở rộng.
Trong yên tĩnh vang lên tiếng da thịt lẫn vào niêm dịch ma sát, càng lúc càng nhanh, nam nhân hô hấp càng ngày càng gấp gáp.
Năm ngón chân ướt dầm dề, nam nhân mới bỏ qua, dọc theo cẳng chân dài vừa hôn vừa liếʍ, vẫn luôn đi lên.
Da thịt mồ hôi ẩm ướt bị liếʍ láp không ngừng, cả người Quý Sâm giống như điện giật, hạ thân xuân triều dập dờn, toàn bộ qυầи ɭóŧ ẩm ướt đến rối tinh rối mù.
Nam nhân cắn vào chỗ vải gần miệng huyệt nhất, dùng sức mυ"ŧ, hai má áp sát vào hai mảnh phì nộn, dính ướt nửa khuôn mặt.
Vải bôn rất mềm mại, Quý Sâm lại đau đến run run, bị nam nhân một chưởng vỗ ở trên mông, "Đừng nhúc nhích! Anh liếʍ huyệt em."
Thô bạo mà trực tiếp xé qυầи ɭóŧ của Quý Sâm, nam nhân một tay tuốt động hạ thân, một tay nắm xoa đầu vυ" Quý Sâm, môi lưỡi mυ"ŧ hoa môi ướt đẫm, đầu lưỡi thô bạo liếʍ một cái, không nói lời nào luồn vào lỗ huyệt ướt át.
Nước mắt Quý Sâm đầy mặt, tay giơ cao đỉnh đầu lung tung nắm gối, co huyệt phun trong miệng nam nhân.
Cổ họng co một vòng, nam nhân trực tiếp nuốt xuống, vách trong nóng bỏng cắn đầu lưỡi nam nhân, dục cự còn nghênh mà phun ra nuốt vào. Nam nhân cười một tiếng trầm thấp, buông lỏng tay nắm vυ" cậu, ôm lấy bờ mông run run của cậu, há to miệng đâm lưỡi vào càng sâu, dùng sức mυ"ŧ âm thần non mềm, đầu lưỡi điên cuồng cướp đoạt ở trong, thỉnh thoảng để âm vật qua lại rung động.
Ở trong bóng tối mặc người xâm lược, chỉ còn dư lại bên tai tiếng nước liếʍ mυ"ŧ cùng tiếng dây xích lách cách khi chà xát hai chân.
Đầu lưỡi linh hoạt càn quấy ở trong, câu lên từng dòng nước ấm phun tung toé, Quý Sâm sảng khoái đến lệ rơi đầy mặt.
Sảng khoái mãnh liệt, từ miệng huyệt xông thẳng toàn thân mà đi, vải vóc đều bị nước miếng Quý Sâm làm ướt, từ bên mép tràn ra, theo gò má lưu ở trên gối.
Quý Sâm không nhịn được thẳng lưng, nam nhân trực tiếp dùng hai tay bóp lấy mông của cậu, chôn mặt vào âʍ ɦộ, cắn huyệt nhỏ đầy đặn vừa cắn vừa hút, huyệt thịt nóng mềm, sắp chảy trong miệng nam nhân.
Đợi cho cậu hơi hơi thả lỏng, nam nhân rút đầu lưỡi bị hút ra, đổi thành hai ngón tay thon dài, cấp tốc đâm vào bên trong lỗ huyệt lục lọi một trận, ấn lại một chỗ, vừa nhanh vừa độc mà bắt đầu đâm chọc.
"Bé dâm, nhanh như vậy đã cao trào, thích ca ca liếʍ em không?"
Quý Sâm thật sự là không chịu nổi, cậu nghẹn ngào một tiếng, nghiêng người cong thành một con tôm, hỏng mất như vỡ đê, theo động tác của nam nhân phun nước.
Nam nhân rốt cục từ bi lấy vải trong miệng cậu ra, "Ngoan lắm, cho em uống sữa tươi có được hay không?"
"Không..."
Hai ngón tay toàn bộ đi vào không để lại một tia khe hở, ôn nhu lại bá đa͙σ mà càn quấy bên trong, òm ọp vang vọng. Nam nhân để trống tay trái luồn vào trong miệng Quý Sâm quấn lấy hai lần, nắm lưỡi khéo léo của cậu lôi kéo, sau đó rút ra, đỡ dươиɠ ѵậŧ to dài gắng gượng khó nhịn, khạc nước không ngừng nhét vào cái miệng khẽ nhếch của Quý Sâm.
Khí tức vừa nóng vừa tanh xông thẳng vào trong xoang mũi của Quý Sâm, hun đến cậu đầu óc trống rỗng, trong miệng bị nhét đầy.
Nam nhân ấn sau gáy của cậu lại ấn vào hạ thân, dùng hết toàn lực Quý Sâm cũng chỉ ngậm một nửa. Cùng lúc đâm lỗ l*и, nam nhân động eo. Khoang miệng căng mịn ướt át của Quý Sâm làm cho hắn thiếu chút nữa mất lý trí, liều mạng mà rút ra cắm vào.
Quý Sâm nhắm mắt lại nuốt xuống như nhận mệnh, chất lỏng vừa dính vừa tanh xẹt qua thực quản, cậu không chút do dự khép miệng lại dùng sức cắn.
Nam nhân đau đến run lên, mềm đi một chút, đẩy Quý Sâm ra rút ra. Quý Sâm vừa hận vừa sợ, bất an uốn éo mông ướt đẫm, chờ đợi nam nhân trừng phạt.
Nam nhân sờ hạ thân một chút, ngoài Quý Sâm dự liệu, ngậm vào môi của cậu, lầm bầm, "Thật là xấu."
Ngậm lấy đầu lưỡi hắn mυ"ŧ vào, không khí trong phổi Quý Sâm bị rút lấy hầu như không còn, cậu ôm cổ của nam nhân, không kịp thở, chóng mặt.
Môi lưỡi liếʍ mυ"ŧ, nam nhân nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới Quý Sâm, buông cậu ra.
Sờ sờ hầu kết của cậu, nam nhân vừa mổ hôn gò má của cậu, vừa thần kinh mà nói liên miên cằn nhằn, "Xuống miệng nặng như vậy, là muốn người khác đến ȶᏂασ em phải không, hả? Có phải là em yêu thằng kia sao? Anh chưa đủ tốt sao? Anh chưa đủ tốt sao, Quý Sâm?"
Đôi mắt từ từ thích ứng bóng tối, Quý Sâm chỉ nhìn thấy nam nhân trần trụi, cậu cười lạnh, "Mày ngay cả một sợi tóc cũng không sánh nổi người đó."
Trán nam nhân dựa vào cổ hắn, thấp giọng cười nhẹ, càng cười càng lớn tiếng, dọa Quý Sâm hoảng hốt, "Ha ha ha, tốt, rất tốt. Vậy anh cho em xem một chút, ai mới là nam nhân của em. Ít làm giấc mộng si tâm vọng tưởng, xem ra là anh đối xử quá tốt với em rồi, Quý Sâm."
Nam nhân ngừng cười, sờ một vũng nước ra lòng bàn tay, sau đó rút tay ra xoa xoa, "Đều bị em làm ướt, da^ʍ đãиɠ."
Đưa bàn tay ẩm ướt tìm được cửa động phía sau, nam nhân xa xôi, "Cho em từ trong ra ngoài đều biến thành của anh, có được hay không? Đem nơi này của em cũng cho anh, được không?"
Hắn căn bản không cần Quý Sâm đáp lại, dựa vào chất lỏng, ngón tay giữa nhẹ nhàng đâm vào, đâm vào bên trong.
Quý Sâm không cảm giác được đau, cậu trướng đến khó chịu, rầm rì, "Mày đi chết..."
Nam nhân không hề bị lay động, tiếp tục mở rộng, gia nhập ngón tay thứ hai, hành lang khô khốc dần dần bị đâm đến ẩm nhuyễn dính nị. Hành lang nhiệt ngứa, co rút phun nước.
"Ừm..." Nam nhân mò tới điểm G, cong tay qua lại đâm, Quý Sâm rì rầm run run, dươиɠ ѵậŧ ngẩng đầu lên, đỏ ngầu mà đâm trên bụng.
Nam nhân đột nhiên ngừng động tác, cúc huyệt căng mịn phun ra nuốt vào, bắt đầu hư không.
Ngón tay rút ra, một cái tính khí thô to sưng nóng tại cửa động nóng lòng muốn thử. Quý Sâm dịch ra, bị nam nhân một cái kéo trở lại, lật người đặt ở dưới thân.
Giống như thú giao, nam nhân dùng gối đệm ở dưới eo Quý Sâm, đè ở trên người cậu, chốc chốc rung động, chậm rãi đâm vào. Lỗ nhỏ bị căng ra, vừa khớp nuốt vào dươиɠ ѵậŧ nam nhân.
Quý Sâm vừa trướng vừa đau, còn có chút yếu mềm ngứa khó nhịn, cậu cắn ga trải giường, không biết lúc nào tinh hoàn nam nhân mới có thể kề sát tới khe mông, kết thúc dằn vặt này.
Nam không kiên trì, bóp mông căng mềm của Quý Sâm, thẳng lưng một cái chôn cả cây vào bên trong.
Quý Sâm sắc nhọn kêu một tiếng, đau đến nỗi cong lưng, trốn về trước, lại một lần đập vào trên tủ đầu giường, tay bị buộc chặt không có lực, đệm ở dưới thân mất đi tri giác, nam nhân thấy cậu không có chỗ trốn, không kiêng kị mà đóng cả người cậu lên dươиɠ ѵậŧ, thẳng thắn thoải mái mà rút ra cắm vào.
Mỗi một lần đều rút ra hết rồi chôn vào hết, lỗ nhỏ căng thẳng bị làm đến mềm thành nước, đau đớn tan thành mây khói. Quý Sâm bị ngứa và sướиɠ dằn vặt qua lại, cong mông kêu dâm.
Nam nhân cúi người, quỳ gối giữa hai chân cậu, ôm cả người Quý Sâm vào ngực, da thịt ẩm ướt dính dấp ma sát với nhau, nóng đến mức làm Quý Sâm ý loạn tình mê.
Đầu lưỡi du tẩu trong tai Quý Sâm, đầu lưỡi bắt chước hạ thân rút ra cắm vào ở trong tai, một tay nam nhân dò vào giữa hai chân Quý Sâm, vừa ȶᏂασ Quý Sâm kêu thảm thiết, vừa cầm dươиɠ ѵậŧ của cậu, bọc quy đầu bóp lại.
Lông mao không ngừng ma sát âm thần mẫn cảm sưng tấy của Quý Sâm, làm cho cậu có loại cảm giác hai cái lỗ cùng bị đâm, tí tách phun nước ra ngoài, cùng lỗ nhỏ bị đâm phu nước, chảy đầy giường.
Huyệt đa͙σ bị đâm không ngừng, nam nhân không ngừng đâm vào tuyến tiền liệt, lực đa͙σ lớn đến đáng sợ, Quý Sâm khóc không nói ra được một câu đầy đủ, "Mày... Chết... Cút..."
Ngón tay đầy kĩ xảo hoặc nhẹ hoặc nặng mà xoa dươиɠ ѵậŧ của Quý Sâm, vành tai bị ngậm đến vang, tầng tầng nhục đa͙σ bao bọc hung khí không ngừng đâm sâu vào.
Cả người không một chỗ không sảng khoái, dòng điện ào ào nổ tung trong người, cúc huyệt toa quấn tính khí, Quý Sâm co quắp bắn tinh, một luồng một luồng bắn vào gối cùng trên bụng.
Quý Sâm bị ȶᏂασ đến tơi bời, cảm giác mắc ŧıểυ kéo tới, cậu xấu hổ gào khóc, cột nước vàng nhạt thưa thớt chảy đầy giường, dươиɠ ѵậŧ cũng động.
Nam nhân rút dươиɠ ѵậŧ nửa mềm ra, huyệt thịt căng chặt bị làm đến căng ra, không co dãn, lỏng lẻo phun tinh.
Cảm giác như lông chim xoẹt qua an ủi sống lưng run rẩy của Quý Sâm, nam nhân áp ở trên người cậu chậm chạp không chịu đứng dậy, ngón tay cắm vào lỗ huyệt ướt át của cậu, Quý Sâm hơi run rẩy, thoát lực, tùy ý nam nhân bài bố.
Nam nhân chơi đủ rồi, cởi dây khóa trên chân Quý Sâm, dùng tư thế bế trẻ con đi ŧıểυ ôm cậu xuống giường, "Thật sự không ngoan, ŧıểυ ga trải giường bẩn như vậy."
Quý Sâm dựa vào hõm cổ nam nhân, đầu óc một đoàn tương hồ, cả người đau nhức như thể bị đánh nát xương.
Nam nhân dùng vải che lại hai mắt Quý Sâm, ôm cậu bước vào buồng tắm.