Nồng Hạ Nhật Trường

Chương 10 - Chương 10

Trước Sau

break
Quý Sâm không biết mình ở trong bóng tối đợi bao lâu, cậu và nam nhân ôm nhau, từ bỏ tự tôn cùng đa͙σ đức, hôn, mυ"ŧ liếʍ.

"A..."

Tuy rằng không nhìn thấy, mà nhói đau bên gáy làm cậu hoàn hồn, nam nhân đang dùng sức mà hút da thịt của cậu. kɧoáı ©ảʍ che lại đau đớn đột nhiên mà đến, Quý Sâm khước từ nam nhân, "Không muốn..."

Nam nhân nở nụ cười, âm thanh xuyên thấu qua vải vóc, nặng nề khàn khàn, "Nhóc lừa đảo."

Quý Sâm căn bản không tránh thoát, bởi vì nam nhân ôm cậu dựa vào ghế tựa ở trong phòng, chặt chẽ siết chặt vào trong ngực. Thân hình cậu không coi là nhỏ, mà hung mãnh tính sự qua đi, tất cả chống cự của cậu đều là lấy trứng chọi đá.

Cả người cậu trần truồng, trong mắt nam nhân cơ nhục đến da thịt đều hoàn mĩ, thân thể không để lại mảy may vết tích gì, khác nào một miếng ngọc tự nhiên xinh đẹp. Nam nhân lại quần áo sạch sẽ, chỉ là quần ẩm ướt một chút, bộ vị có chút làm người lúng túng.

Hắn lôi kéo tay Quý Sâm che trên quần ướt nhẹp, hôn lỗ tai của cậu, "Sờ sờ em làm chuyện xấu."

Quần ngâm nước, lạnh lẽo nguội ngắt, Quý Sâm lại cảm thấy đến mức dị thường phỏng tay. Cậu né tránh, "Anh rốt cuộc là ai? Buông tha tôi có được hay không?"

"Người yêu em nhất."

"Nói cho tôi anh là ai, tôi sẽ không báo cảnh sát, xin anh đấy."

"Đồ lừa đảo, em là đồ lừa đảo, em nói yêu anh cũng là gạt anh."

Nam nhân vẻ thần kinh mà ôm cậu lắc, cánh tay càng ôm lại càng chặt.

"Đau!"

"Anh biết, các người cũng không yêu anh... Anh biết... Không sao cả, anh yêu em là đủ rồi, chỉ cần em đừng đi, chỉ cần em đừng đi."

Quý Sâm không dám nói tiếp nữa, cậu không biết nam nhân là có bệnh tâm thần hay là thật sự yêu cậu, vế sau cậu không tin, không có ai yêu như vậy.

Nam nhân vẫn luôn ôm cậu vừa vỗ vừa lay, như dỗ trẻ mới sinh. Quý Sâm có chút thả lỏng, mấy tiếng hắc ám cậu đã chậm rãi thích ứng. Ôm nhau trong bóng tối như vậy, Quý Sâm thậm chí hi vọng nam nhân vĩnh viễn cũng không cởi xuống, cậu không muốn đối mặt hiện thực.

Rốt cục lay động được rồi, nam nhân buông tay ra, cởi bịt mắt xuống.

Đột nhiên xuất hiện tia sáng làm Quý Sâm có chút không thích ứng, cậu híp mắt, tâm lý hoang đường cảm kích, ánh sáng không dễ có này là phần thưởng của nam nhân cho cậu.

Cậu không biết mình bắt đầu không được bình thường.

Cậu muốn làm cho nam nhân thả lỏng cảnh giác, nhìn kính râm của nam nhân, nửa thật nửa giả, "Sẽ có người yêu anh, tôi không yêu an. Yêhu một người không yêu anh sẽ không có kết quả tốt, cho nên anh buông tha tôi, được không?"

Kéo mũ liền áo lên, nam nhân lên tiếng, ngữ khí tràn đầy cám dỗ và ước ao, "Bảo bối nói cái gì anh cũng đáp ứng."

Bỗng dưng có hi vọng làm Quý Sâm mừng rỡ không thôi, cậu ngồi thẳng người, "Thật sự đáp ứng tôi?"

Sờ mặt Quý Sâm, ngữ khí của nam nhân dịu dàng lại yêu thương, "Thật sự, anh đáp ứng em, sau đó dán bí mật của em lên bảng thông báo của trường, lại dán đầy ảnh khỏa thân của em lên hành lang, nói cho tất cả mọi người, em là một kẻ dâm tiện dưới thân anh!"

du͙© vọиɠ tiêu tan, lý trí rốt cục đoạt lại quyền chủ đa͙σ của thân thể, Quý Sâm tức giận đến cả người run rẩy, cậu nâng tay muốn giật mặt nạ của nam nhân.

Cả người đều là đề phòng, nam nhân cấp tốc nắm lấy cánh tay Quý Sâm, bàn tay to nắm sau gáy cậu, ấn cậu vào ngực.

"Bọn họ đều phỉ nhổ em, buồn nôn em, chán ghét em, như vậy em sẽ bé ngoan trở lại bên cạnh anh, cầu anh yêu em."

Vừa nói làm người sợ hãi ác ngữ, vừa dùng vải quấn hai tay Quý Sâm vào trước người, "Mới vừa muốn làm gì? Hả? Đây là em ép anh, Quý Sâm."

Hai tay bị trói, đồng thời bị nam nhân chặt chẽ chộp vào trong tay, Quý Sâm hét lên, chứa đầy lực đạp lên thân nam nhân, "Cút đi! Biến thái chết tiệt! ! Tao vĩnh viễn cũng sẽ không yêu mày! Tao giết mày! Cặn bã! !"

Bị Quý Sâm đá vào eo, nam nhân rên lên một tiếng, ghế tựa lắc lư, trên đất cọt kẹt vang vọng, suýt nữa đổ về sau.

Cầm lấy cổ tay bị trói của cậu, nam nhân đỡ Quý Sâm đứng lên, từ phía sau lưng vẫn luôn tay vững vàng cuốn lại eo Quý Sâm, vây ở trong lồng ngực của mình, "Anh biết chứ, trước đây anh từng nghĩ muốn em yêu anh. Nhưng hiện tại anh nhớ tới, anh thì sẽ không có người yêu. Cho nên anh không để ý, Quý Sâm, anh không để ý em có yêu anh hay không."

Quý Sâm căn bản không nghe hắn nói lời điên dại, cậu nắm chặt cơ hội đạp về sau, ra sức mà đá cẳng chân nam nhân, ý đồ dùng chửi bới che lại giọng nam nhân, "Fuck your mother! Ông đây fuck your mother! Tao nhịn không nổi nữa!"

Quý Sâm dùng lực không nhỏ, đá đau nam nhân, lùi về sau, mà lực siết không hề giảm, "Nhỏ giọng chút, em muốn người bên dưới nhìn thấy sao? Giờ anh ngay lập tức cho chúng nó nhìn thấy em."

"Xem đi! Tùy tiện xem! Nhìn mày tên biến thái này! Ma quỷ!"

"Có đúng không? Nhưng anh không nỡ cho chúng nó thưởng thức tư tàng buổi tối. Em chịu được sao? Quý Sâm?"

"Mày quay video?" Quý Sâm nhỏ giọng, cuống họng trướng đau, không thể tin hỏi.

"Bảo bối ngây thơ." Nam nhân cười đến lồng ngực cũng chấn động.

Ánh sáng trong mắt Quý Sâm dập tắt, tụ lại cùng nhau, hóa thành nước mắt rơi xuống. Cậu ngừng đá đạp lung tung, biến thành con rối trong ngực nam nhân.

"Ngoan, nhưng vẫn phải có trừng phạt." Nam nhân cách mặt nạ hôn Quý Sâm một cái, giơ tay lau nước mắt trên cằm cậu.

Nam nhân nhấc hai tay của cậu đặt lên kính. Cậu cúi đầu, nhìn hết sân vận động vào trong mắt.

Lúc chạng vạng, ánh tà dương nắng chiều, ánh sáng bao bọc quanh người các thiếu niên, lại keo kiệt mà không chịu phân cho cậu một chút.

"Quỳ xuống."

Cậu dọc theo thủy tinh chậm rãi quỳ xuống, đôi mắt đuổi theo ánh nắng.

Hai chân bị tách ra, âm thần dính liền cũng mở ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ pha tạp vào dâm thủy thuận theo dươиɠ ѵậŧ chảy xuống.

Đột nhiên một trận ấm áp ẩm ướt, nam nhân quỳ gối giữa hai chân cậu, từ phía sau ngậm vào dươиɠ ѵậŧ của cậu mυ"ŧ liếʍ.

Quý Sâm bất mãn mà rầm rì.

Tính khí xụi lơ đã không có du͙© vọиɠ cương, nam nhân nhẹ nhàng chậm rãi ngậm một chốc, liếʍ sạch sẻ, buông miệng.

Quý Sâm thở phào nhẹ nhõm.



Nam nhân đứng lên, từ trong túi tiền móc ra một vật. Quý Sâm cúi đầu nhìn lại, vật này vừa vặn lớn bằng lòng bàn tay nam nhân, hình giọt nước hồng nhạt từ thô đến nhỏ nhắn, phần sau nhếch lên.

Quý Sâm mới vừa phản ứng lại đây là dươиɠ ѵậŧ giả hồng nhạt, đã bị nam nhân vạch lỗ huyệt ra.

Một trận ngộp sau cơn đau, đồ vật cứng mềm vừa phải thuận theo tiến vào, phần nhô ra vừa vặn thừa ở ngoài, nhẹ nhàng để tại âm vật.

Quý Sâm bị giật mình, vội vã kẹp chặt hai chân, vật kia lại đi vào sâu hơn, áp sát vào trong vách làm phiền, vừa trướng vừa ngứa.

"Mày muốn làm cái gì!?" Quý Sâm giãy dụa muốn đứng lên, uốn éo người.

"Đêm nay mang theo nó lên lớp." Nam nhân đè lại Quý Sâm nóng nảy bất an, vỗ cái mông cậu một chút.

Quý Sâm vừa thẹn vừa sợ, cả người run rẩy, tùy ý nam nhân bài bố.

Như âu yếm đồ chơi, nam nhân mặc một bộ quần áo cho Quý Sâm, lấy giấy lau khô nước mắt trên mặt Quý Sâm, liền ôm cậu đến trên ghế ngồi.

Quý Sâm mặc kệ nam nhân làm.

"Đêm nay học xong tự học, đến WC chờ anh."

"Tự mình dùng miệng mở." Nam nhân nới lỏng vải trên cổ tay Quý Sâm, sờ sờ mặt của cậu, mở cửa đi.

Quý Sâm không biết thời gian, cậu nằm hồi lâu, nằm đến khi ánh tà dương buổi chiều sắp tan hết, người trong sân vận động đi hết, mới đưa tay lên miệng, từng chút mở dây trói.

Vải bị cắn đến đầy nước mới mở ra.

Quý Sâm ngây người nhìn cổ tay sưng đỏ, đứng lên, đồ vật theo động tác trượt ra chút, sợ nó rơi ra, Quý Sâm vội vã căng mông, kẹp chặt huyệt thịt. Nước chưa chảy hết bị ép ra ngoài, qυầи ɭóŧ ẩm ướt khó nhịn.

Nhẫn nhịn cảm giác dị vật cường liệt, Quý Sâm dùng tư thế quái dị mà mở cửa, chậm chạp đi xuống bậc thang.

Theo động tác của cậu, dươиɠ ѵậŧ giả cũng ra vào chỗ sâu.

Đi tới giữa đường, bên trong huyệt bị đâm đến nước tràn trề, Quý Sâm nắm tay vịn cầu thang, hai chân liều mạng co giật, mạnh miệng than nhẹ, dòng điện nổ thành cậu tê cả da đầu.

Cậu nhìn bốn bề vắng lặng, thò tay vào qυầи ɭóŧ tìm tòi, chạm vào nơi lầy lội bất kham. Cậu kéo dươиɠ ѵậŧ giả, muốn rút ra, không nghĩ tới huyệt nhỏ đang trong cao trào lại cắn chặt, rút thế nào cũng vẫn không nhúc nhích, chỉ biết là ướt dầm dề mà chảy nước.

Quý Sâm gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóng hít sâu bình phục tim đập.

"Học sinh kia! Chỗ này phải đóng cửa! Còn không mau trở về phòng học học tự học đi!"

Là chú An bảo vệ sân vận động! Quý Sâm lập tức rút tay ra, thắt lưng bộp một tiếng đập lên bụng, cắt đứt nước chảy.

May là bảo vệ đưa lưng về phía cậu, không biết Quý Sâm nằm nhoài trên lan can làm gì. Ông liên mồm nói cẩn thận, tiếp tục đi xuống.

Quý Sâm muốn tăng nhanh tốc độ, mà vật kia đâm đến toàn thân cậu như nhũn ra, run chân đi xuống.

"Bị trật chân à? Để chú dìu." Đại thúc nói liền muốn chạy tới dìu cậu.

Quý Sâm hoảng hốt, "Đừng! Cháu tự đi được!"

Vững tâm, Quý Sâm căng mông thịt, vui vẻ chạy xuống cầu thang.

"Chậc, còn rất khỏa mạnh." Đại thúc chà chà tay than thở.

Không biết tại sao, rõ ràng là nam sinh, ông thấy thiếu niên đỏ mặt, ánh mắt mơ hồ, đuôi mắt đều lộ ra nước mắt, không lý do cảm thấy được mị đến quyến rũ, vội vã đi.

"Ừm... Ư..." Mãi đến tận khi bảo vệ đi xa, Quý Sâm mới dám kêu ra tiếng. Mấy bước chạy vừa rồi, chẳng khác gì với lúc nam nhân thẳng lưng ȶᏂασ.

Kẹp cái mông run lên nửa ngày, Quý Sâm lượn tới một qυầи ɭóŧ dâm thủy, liền từ từ dịch trở về phòng học. May là quần bóng rổ rộng lớn, cái gì cũng không nhìn thấy.

"Ha!" Mới vừa ngồi lên chỗ ngồi, ghế làm cho dươиɠ ѵậŧ giả đâm vào một độ sâu chưa từng có, miễn cưỡng để tại cửa tử ©υиɠ. Hai tay Quý Sâm nắm lấy bàn, run cầm cập một chút, nước mắt trực tiếp bị ép ra.

"Làm sao vậy?" Lý Trạch Thừa dừng bút, thân thiết nhìn cậu.

Bị Lý Trạch Thừa nhìn thấy bộ dáng này, Quý Sâm xấu hổ lại khổ sở, thật giống như bị lột quần áo treo lên tường, nhục nhã cực điểm.

Cậu không thể làm gì khác hơn là dùng hung ác che giấu nội tâm hoảng loạn, "Không có chuyện gì! Đừng làm phiền tôi!"

"Há, nếu như không thoải mái thì nói cho tôi."

Lý Trạch Thừa hiếm thấy không trào phúng cậu, có lẽ là hai ngày trước tiếp xúc làm cho cậu ấy nhìn mình với ánh mắt khác xưa, Quý Sâm mừng rỡ nở hoa trong vũng bùn thống khổ.

Rất nhanh đến tự học buổi tối, Quý Sâm không thay đổi tư thế ngồi, dươиɠ ѵậŧ giả cũng không quấy rối, cậu ngồi yên trên ghế như lão tăng nhập định, chỉ để trống một cái tay để lật tạp chí.

Tổng cộng ba tiết tự học buổi tối, hai tiết đầu Quý Sâm đều cùng nó tường an vô sự. Lập tức sắp kết thúc, cậu nghĩ.

Ai biết chuông vào học vừa mới kêu, dươиɠ ѵậŧ giả cũng chấn động lên, cửa tử ©υиɠ bị chấn động vừa tê vừa sướиɠ, huyệt nhỏ khoái hoạt mà phun ra nuốt vào, nhếch lên tới phần sau hành hạ âm vật.

Quý Sâm phút chốc co lại thành một đoàn, nằm nhoài trên bàn, vùi mặt vào cánh tay, lè lưỡi không tiếng động thở dốc, chỉ hy vọng dằn vặt ngọt ngào sớm kết thúc.

Vị ngọt trong không khí chỉ có Lý Trạch Thừa ngửi được, hắn hưng phấn bút cũng cầm không vững, không kiêng kị mà nhìn xoáy trên đỉnh đầu Quý Sâm, một tay siết chặt điện thoại di động.

"Ok, các em học sinh, bài thi buổi trưa còn một câu chưa giảng xong, giờ thầy giảng một chút." Thầy vật lí nói bước vào phòng học.

Một trận kêu rên oán giận, Quý Sâm nghe không được, đầy đầu cậu là kɧoáı ©ảʍ và nam nhân khống chế dươиɠ ѵậŧ giả thế nào.

Quý Sâm có chút không chịu nổi, cậu nhếch mông lên, nỗ lực làm gậy đấm bóp trượt ra chút, không muốn đâm cửa tử ©υиɠ chấn động. Không nghĩ tới bên trong sớm đã bị quấy nhiễu lung ta lung tung, ngậm cũng ngậm không được, dươиɠ ѵậŧ giả trượt hơn một nửa đi ra, cách quần kề sát ở trên ghế, kêu ong ong.

Đầu óc Lý Trạch Thừa sắp bị cháy hỏng, hắn thấy mặt Quý Sâm ý loạn tình mê, khóe mắt sương mù mịt mờ.

Từng tia từng sợi dâm mỹ khí vị làm cho hắn phát điên, chặt chẽ hóp eo mới không ôm Quý Sâm ra phòng học.

Quý Sâm sợ hết hồn, vội vã ngồi thẳng, xoay xoay eo lại làm dươиɠ ѵậŧ giả đâm vào sâu hơn.

"Ừm..." Từ trong lỗ mũi hừ ra, nắm đùi không cho nó phát run, trên mặt Quý Sâm bị mồ hôi làm ướt, bụng dưới bủn rủn đến lợi hại.



Không còn kịp rồi, vẫn là bị nghe được.

"Quý Sâm, lá gan của cậu rất lớn nhỉ, lên lớp cũng không để chế độ rung." nữ sinh phía trước xoay đầu lại lặng lẽ nói.

Quý Sâm cười cười, nửa điểm không dám há mồm, chỉ lo rêи ɾỉ tiết ra.

Nữ sinh kỳ quái nhìn Quý Sâm bình thường nói nhiều, quay đầu đi.

Quý Sâm thở phào nhẹ nhõm, cắn răng sinh chịu đựng dươиɠ ѵậŧ giả đâm vào cửa tử ©υиɠ.

"Quý Sâm, đứng lên nói nguyên lí này."

Không, không, không được!

Nghe thấy tên mình, Quý Sâm phản xạ có điều kiện đứng lên, đồng thời kɧoáı ©ảʍ ngợp trời cũng tới.

Cậu cứng người, chẳng biết xấu hổ mà cao trào trong lớp.

dươиɠ ѵậŧ giả còn đang chấn động trong huyệt nhỏ, âm vật bị chấn động đến mức tê dại, lôi kéo bụng dưới cũng đau. Quý Sâm cảm giác được dâm thủy hung hăng trào ra ngoài, nước mắt miễn cưỡng tung toé đi ra.

"Chuyện gì thế, trả lời không được cũng đừng khóc, thực sự là sợ em rồi. Lần sau lên lớp đừng làm quân nhân đào ngũ nhé Quý Sâm, ngồi xuống đi."

Các bạn học cười vang nhìn cậu, mặc dù không có ác ý chút nào, Quý Sâm vẫn là cảm nhận được sỉ nhục đến từ bốn phương tám hướng.

Chỉ có Lý Trạch Thừa nhìn thấy, trong quần bóng rổ rộng của Quý Sâm, linh tinh vài giọt nước không nhìn rõ thuận theo bắp đùi chảy xuống.

Lý Trạch Thừa không nghĩ tới thầy giáo sẽ hỏi, hắn sắp điên rồi. Biết mình không nên, có thể hắn vẫn là cuồng si Quý Sâm đến không thể cứu chữa.

Không nên sao? Hết thảy tất cả cũng trả lời là không nên đúng không? Thế nhưng hắn không quay đầu lại được, không thể quay đầu, ngàn vạn không thể quay đầu.

Chấn động ngừng lại, Quý Sâm cũng co quắp trở về trên ghế, mất hồn tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay buông xuống bên người.

"Sao mặt cậu hồng vậy? Bị sốt à?" Lý Trạch Thừa đến gần Quý Sâm, chỉ vì muốn ngửi mùi thơm động lòng người kia nhiều hơn.

Trong rạp chiếu phim Quý Sâm hỏi Lý Trạch Thừa nói, bây giờ bị hắn hỏi ngược lại, nhưng hắn không dám sờ trán Quý Sâm, sợ mình không khống chế được.

Cánh mũi Quý Sâm chua xót, trong mắt thống khổ thoáng qua, "Không sao, chính là muốn chết."

Không có hắn cho phép, Quý Sâm làm sao có thể chết. Lý Trạch Thừa xoa xoa nắm đấm, mọi cách lưu luyến nhìn Quý Sâm vài lần, giả ý cầm sách giáo khoa lên.

Tan lớp, dằn vặt không phải người rốt cục cũng kết thúc. Quý Sâm là người thứ nhất chạy ra khỏi phòng học, đi vào phòng cuối cùng của WC, giữ cửa khóa lại.

Tan học lớp tự học tối không ai đi WC, bên trong yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có giọt nước mưa tí tách vang vọng liên tiếp không ngừng.

Truyền thuyết lưu hành nhất là ma quỷ ở WC, Quý Sâm hiện đang hãi sợ đến phát run, cũng không phải là bởi vì quỷ, mà là bởi vì kẻ so với quỷ còn đáng sợ hơn.

Rốt cục, đợi cũng lâu, trong WC trống rỗng có tiếng bước chân đến gần, tựa hồ là tâm linh tương thông với Quý Sâm, trực tiếp dừng ở phòng riêng của cậu.

"Anh có thể vào không?"

Giọng khẩu trang quen thuộc, nặng nề. Chết đến nơi rồi, Quý Sâm trái lại không sợ, cậu xoay xoay nắm tay, mở cửa ra.

Nam nhân kéo cửa ra, chui vào bên trong phòng riêng chật chội, không kịp chờ đợi ôm lấy Quý Sâm, "Thật ngoan, bảo bối thật ngoan."

Quý Sâm không nói một lời, tùy ý hắn ôm.

Nghe không rõ lắm vài câu điên cuồng, Quý Sâm liếc mắt vô số lần.

"Xin lỗi." Nam nhân ôm cậu, khom người dùng đầu cọ cổ cậu.

Xin lỗi? Gã ta còn có thể xin lỗi? Sao gã lại nói xin lỗi? Xin lỗi vì hiếp dâm cậu?

Mắt thấy mũ sắp bị cọ rơi mất, nam nhân ngồi dậy, tay đưa vào trong quần Quý Sâm, lôi dươиɠ ѵậŧ giả sắp rơi một nửa ra. Nước bị chặn một buổi tối rốt cục tuôn ra, làm quần Quý Sâm ướt đẫm.

"Lần sau không cần cái này." Đụng miệng của cậu một cái, nam nhân cách mặt nạ đưa dươиɠ ѵậŧ giả lên mũi ngửi, dâm thủy lưu lại trên đó làm ướt đầy tay nam nhân.

"Anh cho tôi chết đi." Quý Sâm mặt không hề cảm xúc, nhìn trên sàn nhà đầy vết bẩn.

Dùng khăn giấy gói dươиɠ ѵậŧ giả cất vào túi, nam nhân vừa nhấc một chân cậu lên lau huyệt nhỏ hồng hào hắn đã quen thuộc, vừa nói, "Vậy em phải giết anh trước."

Lau khô ráo miệng huyệt, nam nhân giúp cậu mặc quần, tay vòng tới sau cổ cậu.

Ngực lạnh lẽo một trận.

Quý Sâm cúi đầu, ngọc lấp lánh dưới ánh đèn mờ nhạt.

"Đeo, không được tháo ra."

"Làm gì? Chứng minh tôi là chó của anh à?" Quý Sâm tự giễu cười.

"Hay là đồ chơi cao cấp?"

Nam nhân không thừa nhận cũng không phủ nhận, "Tháo ra anh sẽ phát hiện, không được tháo."

"A." Khóe miệng Quý Sâm giật một cái, đặt mông ngồi ở nắp bồn cầu, hai chân mở ra, đau đến nổi gân xanh, cậu nhịn được, "Đến, đến tiếp, làm tiếp, còn có một buổi tối, nhanh lên làm tôi."

Nam nhân khép hai chân run rẩy của cậu lại, nhìn ánh mắt như thú nhỏ của cậu, "Về ngủ, anh đi."

Nói xong ấn thấp đầu Quý Sâm, kéo mặt nạ xuống hôn đỉnh đầu Quý Sâm một cái, liền cấp tốc kéo lên, xoay người rời đi.

Quý Sâm ngẩng đầu, khớp xương nắm viên ngọc trắng bệch.

Không biết tại sao, viết viết nó đối với tui không chỉ là H văn, chương này kết thúc bắt đầu có nhiều nội dung nhỉ? ? Rất thiếu, chờ cẩu huyết xong lại nhiều lên, nói chuyện yêu đương, nếu như mọi người có thể tiếp thu.
break
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc