Sau khi dọn đồ đạc xong, Sầm Tang vừa đi ra đã nhìn thấy thân hình cao lớn kia. Cô thấy người đàn ông ấy lúc thì cúi đầu, lúc thì ngẩng đầu nhìn trời, môi thì cứ cười tủm tỉm.
Cô đứng đây đâu đó cũng được một phút rồi mà vẫn không nhìn thấy, Sầm Tang gọi: "Anh Tưởng."
Tưởng Chính đang mải mê nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm qua thì nghe thấy có người gọi mình, ngẩng đầu lên. Nữ chính của những hình ảnh phóng đãng trong đầu đột nhiên hiện diện trước mắt, sự lúng túng, khó xử dâng lên trong lòng anh, không hiểu sao tai anh lại đỏ bừng cả lên.
"À... Em tan làm rồi à?" Tưởng Chính khẽ hắng giọng, sau đó còn sửa lại cách gọi của Sầm Tang: "Gọi tôi Tưởng Chính là được rồi."
Tự dưng Tưởng Chính thấy hơi khó chịu vì nghe Sầm Tang gọi mình là anh Tưởng.
"Vâng." Sầm Tang trả lời cho có, sau đó xoay người theo anh ra khỏi phòng làm việc.
Lúc này đang là giờ cao điểm, người tan ca đổ ra đường rất đông, lúc hai người trở lại nhà tổ nhà họ Tưởng đã hơn bảy giờ rưỡi. Trước khi vào nhà, bỗng dưng Tưởng Chính bước lại gần cô, vòng tay qua ôm hông cô. Đột nhiên có hơi ấm đặt lên hông nên Sầm Tang chống cự theo phản xạ.
"Đừng giãy, có người đang nhìn kìa." Tưởng Chính cúi đầu, thì thầm vào tai cô.
Sầm Tang không dám giãy giụa, ngoan ngoãn để mặc anh ôm mình vào nhà.
Trên bàn cơm, trừ bà cụ ra, đương nhiên còn có bố mẹ Tưởng Chính. Khác với sự niềm nở của bà cụ, bố mẹ anh trông lạnh lùng, ít nói, khó gần hơn một chút, nhưng vẫn giữ phép lịch sự cần có.
Bà cụ vô cùng phấn khởi vì cháu trai và cháu dâu về nhà chơi, bởi vậy không kỳ lạ chút nào khi bà cụ vui vẻ trò chuyện, hỏi han hai đứa cháu sau khi cơm nước xong. Nhìn bà cụ hơn tám mươi lăm tuổi vậy thôi chứ vẫn còn rất minh mẫn, dò hỏi chuyện tình cảm của hai người mãi không ngừng.
Sầm Tang không thể không tập trung tinh thần, cẩn trọng trong từng câu chữ đối đáp với bà cụ. Hai người nói qua nói lại một hồi, tự dưng chuyển sang đề tài định khi nào mới có con.
Sầm Tang cứng họng, không biết nên đáp lại thế nào cho phải, bèn ngoái đầu nhìn Tưởng Chính đang ngồi cạnh mình cầu cứu.
"Bà nội, chuyện này chưa cần vội đâu ạ. Tang Tang còn nhỏ mà, đợi hai năm nữa rồi có cũng không muộn." Tưởng Chính trả lời thay cô, nhân tiện lấy một miếng dưa Hami trong dĩa trái cây cho Sầm Tang.
"Sao lại chưa cần vội chứ? Năm nay cháu đã ba mươi mốt tuổi, thằng chắt của bà Diệp cháu cũng sắp đi nhà trẻ luôn rồi, cháu nhìn lại cháu đi?" Bà cụ tỏ ra chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tuôn một tràng pháo liên thanh mắng thằng cháu nhà mình.
Tưởng Chính nào dám cãi lại lời bà, không còn cách nào khác ngoài việc dạ dạ vâng vâng với những lời chỉ bảo tận tình của bà cụ như một đứa trẻ. Càng về sau, anh càng không chịu nổi sự huyên thuyên như niệm chú vòng kim cô trừng phạt Tôn Ngộ Không của bà cụ.
"Cháu nhớ rồi bà nội, cháu và Tang Tang sẽ cố gắng, tranh thủ cho bà sớm ngày được ôm chắt, bà vừa lòng rồi chứ ạ?"
"Thằng ranh này, thế mới phải đa͙σ chứ!"
Sầm Tang ngồi cạnh ngoài mặt mỉm cười nhìn hai bà cháu nhưng trong lòng lại ngổn ngang trăm mối. Vui vẻ nói cười, thoải mái, đây mới là bầu không khí nên có của gia đình chứ, trong khi nhà cô thì...
Thôi, cái nhà như thế thà không có còn hơn! Ước nguyện lớn nhất của Sầm Tang chính là có thể hoàn toàn rời khỏi nhà họ Sầm, tự do sống một cuộc đời mà cô muốn.
Sau khi rời khỏi nhà cũ nhà họ Tưởng, Tưởng Chính nhận một cuộc gọi từ đám bạn, bọn họ tụ họp, rủ anh đi hát Karaoke. Sầm Tang bảo Tưởng Chính cho cô xuống xe trong nội thành, cô tự đón xe về được. Nhưng Tưởng Chính bảo đã lâu anh không gặp đám bạn cũ, chỉ qua đó chào hỏi một tiếng rồi đi ngay, hơn nữa đám bạn cũ còn chỉ đích danh cô, đòi anh đưa cô đến cùng.
"Đi một lát thôi rồi về, phiền em một chút nhé?"
Thấy anh thật lòng mời mình, Sầm Tang cũng không nỡ phũ phàng từ chối, bởi dù sao hai người cũng có thỏa thuận với nhau. Mặc dù cô không bị ép làm dâu nhà họ Lệ nữa nhưng để phòng hờ Sầm Tả Minh lại giở trò gì nhằm cứu vãn công ty, hai người vẫn phải tiếp tục diễn vở kịch này.
Vừa đến cửa phòng VIP, hai người không hẹn mà cùng nắm tay và ôm eo nhau, vào phòng trong tư thế thân mật.
Bởi vì biết bà cụ thích sườn xám nên sáng sớm hôm nay, trước khi đi, Sầm Tang đã lấy bộ sườn xám màu trắng trong tủ quần áo ra mặc. Bộ sườn xám trang nhã nhưng cũng không kém phần thanh lịch bao bọc lấy thân hình nóng bỏng của cô, nhẹ nhàng đong đưa theo từng bước chân.
Cơ thể Sầm Tang có tỷ lệ rất đẹp, đôi chân vừa dài lại vừa thẳng, không phải kiểu mình hạc xương mai, mà gây ấn tượng cho người ta là về sự đầy đặn, săn chắc và tràn trề sức sống.
Hai người đi quá sát nhau, thoáng chốc Tưởng Chính ngửi thấy mùi hương thơm ngát tỏa ra từ người cô. Chẳng biết đó là mùi gì, chỉ cảm thấy rất nhẹ, là một mùi hương vô cùng dễ chịu.
Dường như anh có thể cảm nhận được lớp da thịt dưới lòng bàn tay cách một lớp sườn xám. Mềm mại, mịn màng, hệt tối hôm qua vậy. Suy nghĩ ấy vút qua trong đầu, Tưởng Chính kìm lòng không đặng ôm chặt cô hơn.
Có khoảng mười người đang có mặt trong phòng VIP, gồm cả nam lẫn nữ, tiếng nhạc và tiếng cười đùa xen lẫn vào nhau, vô cùng náo nhiệt. Sự hiện diện của hai người làm cho bầu không khí nơi đây tưng bừng hơn nữa.
Tưởng Chính lần lượt giới thiệu từng người với cô. Cô không hề tỏ ra khó chịu, chỉ vui vẻ uống rượu với bạn bè của anh.
Sầm Tang bỗng nhớ lại hình ảnh gia đình sum vầy bên bàn ăn đầy ấm cúng của nhà họ Tưởng tối nay, lại nghĩ đến tháng ngày lẻ loi một mình, bố không thương, mẹ kế ghét bỏ sau khi mẹ mất, và cả... những kỉ niệm ở bên Lương Tuyển Phong thời đại học.
Càng đắm chìm trong hồi ức của quá khứ, lòng Sầm Tang càng trĩu nặng, thế là cứ uống hết ly rượu này đến ly rượu khác.
Cuối cùng, Sầm Tang được Tưởng Chính bế về. Thật ra Sầm Tang chưa đến nỗi say khướt, chỉ là thấy quá mệt mỏi, muốn buông thả bản thân một lần, thế nên mới nũng nịu đòi Tưởng Chính bế mình về.
Cả hai đều uống rượu nên gọi tài xế đến lái thay. Trên đường về, Sầm Tang im lặng nép vào ngực anh. Lồng ngực của người đàn ông ấy rất rộng và ấm áp, khiến cho người ta cảm thấy an tâm vô cùng.
Nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ rằng đây chỉ là sự an tâm phải mượn mới có chứ không phải thực sự thuộc về bản thân, tâm trạng Sầm Tang man mác buồn.
Cô vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy chiếc cằm kiên nghị cùng với trái cổ nhô lên của anh, nó đang lăn lên xuống theo động tác nuốt, trông cực kỳ quyến rũ.
Men say khiến Sầm Tang nghịch ngợm hơn thường ngày, cô táo bạo rướn người lên, hôn yết hầu của anh, còn liều lĩnh liếʍ mấy lần.
Sầm Tang cảm nhận được Tưởng Chính cứng người lại trong chốc lát, không kìm nổi tiếng thở dốc của mình. Dù vậy, người đàn ông ấy vẫn không đón ý nói hùa, cũng chẳng từ chối hành động của cô, mắt nhìn thẳng về phía trước, trông ra dáng quân tử có mỹ nhân trong ngực mà lòng không bối rối.
liếʍ cổ Tưởng Chính một hồi mà vẫn không thấy anh có phản ứng gì, Sầm Tang lặng lẽ luồn bàn tay nhỏ nhắn của mình vào vạt áo sơ mi của anh. Những ngón tay mềm mại như không xương từ từ lướt qua chiếc bụng không chút mỡ thừa kia.
Thân hình của người đàn ông này rất đẹp, tối hôm qua Sầm Tang đã cảm nhận được điều đó. Bàn tay nhỏ bé của cô từ bụng trườn lên trên từng chút một, Sầm Tang vừa mò mẫm vừa quan sát biểu cảm của Tưởng Chính, thế nhưng anh vẫn mím môi, ngồi yên không nhúc nhích.
Đầu ngón tay cô vòng quanh điểm nhỏ nổi lên trước ngực, lúc thì vẽ vòng tròn một cách chậm chạp, lúc thì nhẹ nhàng giày xéo nó.
"Ưm..."
Đột nhiên tiếng rên đầy kìm nén của người đàn ông truyền đến từ phía trên, đôi tay đang ôm cô cũng siết chặt hơn thấy rõ.
Để xem anh nhịn được bao lâu? Không hiểu sao Sầm Tang lại thấy đắc chí, bàn tay đang ẩn nấp dưới áo lại tiếp tục làm chuyện hư hỏng. Sầm Tang ôm cổ Tưởng Chính, anh cũng cúi xuống để phối hợp với cô.
"Ưm..." Sầm Tang khẽ cất tiếng rên bên tai anh, chất giọng yểu điệu ấy như muốn hút hồn người, đầu lưỡi liếʍ qua vành tai đỏ bừng.
"Đừng nghịch!" Tưởng Chính không kìm được trách cứ, một tay kéo bàn tay nhỏ nhắn đang lộng hành dưới áo mình ra, bắt chéo hai tay cô lại, giam cầm vào một chỗ để cô không nghịch ngợm được nữa.
"Bắt nạt người ta là giỏi." Sầm Tang đang chơi hăng say, đương nhiên làkhông hài lòng trước hành động đó của anh. Cô muốn giãy khỏi tay Tưởng Chính, khổ nỗi sức của nam và nữ khác xa nhau, cho dù cô cố gắng vùng vẫy cách mấy thì vẫn không tài nào được như ý muốn.
Sau câu khiển trách ấy, Tưởng Chính đột nhiên thấy mình hơi quá đáng, dù gì Sầm Tang cũng chỉ là một cô gái hai mươi lăm tuổi mà thôi.
"Ngoan nào, nghe lời, về nhà rồi em chơi thế nào cũng được."
Anh cúi đầu dỗ dành Sầm Tang. Không ngờ người phụ nữ này khi say lại thú vị đến vậy, nhưng cũng hành người khác quá, nghịch đến nỗi người anh rạo rực cả lên nhưng chỉ biết cay đắng chịu đựng.
"Lái nhanh hơn giùm tôi." Tưởng Chính cắn răng yêu cầu.
Tài xế nơm nớp lo sợ, đáp một tiếng rồi nhấn chân ga, phóng đi như bay. Chẳng mấy chốc đã đến nơi, anh ta vừa đậu xe xong đã chạy đi như một cơn gió, sợ chậm chân thêm chút nữa thôi sẽ nghe thấy âm thanh không nên nghe thấy.