Tối đó Sầm Tang tan làm trở về từ phòng tập nhảy, cô vừa bước vào cửa đã bị bố Sầm Tả Minh gọi điện thoại kêu về nhà.
Sau khi về nhà họ Sầm, Sầm Tang phát hiện mẹ kế Thái Bội Nghi của cô cũng ở đây. Cả nhà cười nói vui vẻ ngồi trên sofa xem TV, bầu không khí thật sự rất ấm áp. Sắc mặt Sầm Tang không khỏi u ám hơn, cô không chào hỏi quá nhiều, thậm chí còn lười thay dép lê mà đã đi thẳng vào vấn đề, hỏi bố tìm cô làm gì?
Không ngờ Sầm Tả Minh lại mở miệng đòi tiền cô, nói là dưới tác động mạnh mẽ của thương mại điện tử, cửa hàng bách hóa Hạo Sầm kinh doanh không tốt, hoạt động khó khăn và đã liên tục thua lỗ hơn nửa năm nay. Nếu cô đã không muốn gả vào nhà họ Lệ thì cô phải bỏ tiền ra giúp đỡ công ty.
Đương nhiên là Sầm Tang không ngốc nghếch tham gia vào mấy chuyện thế này, cô dứt khoát từ chối ông ta. Giáo viên dạy nhảy bình thường như cô làm việc quần quật cả năm cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu tiền, dù cô thật sự có tiền cũng không ngốc nghếch lấp tiền vào cái hố sâu này.
“Con không có tiền thì tìm nhà chồng con đi!” Sầm Tả Minh nghiêm mặt răn dạy.
Có thể bao hơn phân nửa khách sạn Venice xa hoa nhất ở Hoa Thị tổ chức hôn lễ, nếu nói không có tiền thì Sầm Tả Minh thật sự không tin. Ông ta đã lén điều tra, mấy đời nhà họ Tưởng đều là dòng dõi học vấn, bố mẹ của con rể Tưởng Chính là giáo sư đại học sắp về hưu, thu nhập cũng thuộc dạng bình thường nhưng ông ta có trực giác rằng đối phương không đơn giản.
“Bố, bố thật không biết ngại khi nói ra mấy lời này à?” Sầm Tang cười nhạo rất khinh bỉ: “Nếu là khó khăn chung của nhà họ Sầm, vậy thì… Sao không hỏi nhà chồng Sầm Tuyết đi?” Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn đột nhiên chỉ về phía Lương Tuyển Phong đang ngồi trên ghế sofa đối diện: “Nhà anh ta cho bao nhiêu, nhà họ Tưởng của con cũng sẽ cho bấy nhiêu, sẽ không thiếu bố một nghìn nào đâu.”
“Sầm Tang chị đừng có quá đáng!” Sầm Tuyết bên cạnh vội vàng nhảy dựng lên, lớn tiếng gào thét, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đồng thời còn làm nũng với Sầm Tả Minh: “Bố, bố nghe chị nói kìa. Chị ấy biết rõ trong nhà Tuyển Phong…”
Sầm Tang cúi đầu cười ra tiếng, đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn về phía sắc mặt trắng bệch của Lương Tuyển Phong. Khi trông thấy ánh mắt ảm đạm của đối phương, cô không khỏi cảm thấy chua xót. Lúc trước, mặc dù anh ta sinh ra ở nông thôn, gia đình không giàu có nhưng anh ta lại thông minh, từ trước đến nay thành tích học tập đều đứng số một số hai trong lớp, chắc chắn có thể tìm được công việc tốt sau khi tốt nghiệp, có thể cho cô cuộc sống không phải lo nghĩ. Thế nhưng tất cả lời thề non hẹn biển đều trở nên yếu ớt trước mặt tiền bạc, quyền lực và du͙© vọиɠ.
Thôi… Sầm Tang không muốn ở lại đây xem bọn họ diễn kịch nữa, cô lập tức xoay người rời đi. Từ khi bị bố đoạt quyền và đuổi khỏi ban quản lý. Sầm Tang cũng không quan tâm đến chuyện công ty nữa, dựa vào những kỹ năng đã được trau dồi từ nhỏ, cô tìm được cơ sở đào tạo múa, trở thành giáo viên dạy nhảy đường phố vừa tự do lại thoải mái.
Nếu đã ra ngoài, Sầm Tang cũng không vội về nhà, dù sao trong căn biệt thự kia cũng chỉ có một mình cô, trống trải như thế. Vì thế cô hẹn bạn tốt Chanh Tử, hai người uống rượu nhảy nhót vui vẻ ở quán bar.
Sau khi uống rượu, cả hai không chỉ mạnh dạn nhảy nhót mà quy mô cuộc trò chuyện cũng rộng hơn rất nhiều.
Tô Chanh uống ngụm cocktail, cười ranh mãnh nói: “Tớ bảo này Tang Tử, dáng người của người kia nhà cậu… Chậc chậc chậc… Chắc chắn là rất mãnh liệt! Mau nói cho tớ biết đi, cảm giác khi xử nữ phá thân thế nào hả?”
Sầm Tang đỏ bừng mặt vì những lời nói không biết kiềm chế này, đồng thời cũng cảm thấy xấu hổ. Nghĩ đến việc Tưởng Chính thu dọn hành lý đi công tác ngay sáng hôm sau khi kết hôn, đến nay đã trôi qua hơn nửa tháng vẫn chưa về. bình thường hai người cũng không liên lạc với nhau, nɠɵạı trừ mấy ngày trước đường ống nước bị hỏng nên cô tìm anh hỏi cách liên lạc với thợ sửa chữa thì cũng không còn gì nữa.
Ai ngờ Chanh Tử vừa nghe xong đã khẳng định Tưởng Chính có bệnh mà giấu, hoặc là đồng tính. Nếu không thì sao lại chạy trốn bỏ lại vợ đẹp sau đêm tân hôn thế này. Mặc dù hai người kết hôn hợp đồng nhưng bây giờ việc hẹn làʍ t̠ìиɦ cũng đang phổ biến, hai người còn là vợ chồng hợp pháp, không cẩn thận xảy ra quan hệ cũng là bình thường thôi nhưng người đàn ông kia lại bỏ chạy là sao?
Chanh Tử nóng tính cằn nhằn cả đêm, suýt nữa bảo Sầm Tang ly hôn với anh. Sầm Tang vì muốn chặn miệng cô ấy mà không ngừng rót rượu cho cô ấy, ngay cả cô cũng uống không ít.
Sầm Tang mơ màng trở về, lảo đảo mở cửa biệt thự của Tưởng Chính. Sau đó lại híp mắt đẩy cửa phòng ra, vừa đi vừa cởi quần áo trên người, từ trước đến nay cô thích ngủ khỏa thân, thích cảm giác thoải mái không bị trói buộc.
Ngủ đến nửa đêm, Sầm Tang buồn ŧıểυ tỉnh lại cô vén chăn đi thẳng về phía phòng tắm, không hề phát hiện bên trong đang bật đèn, hơn nữa cũng không nghe thấy tiếng nước “ào ào”. Cô mở cửa tìm bồn cầu rồi ngồi xuống và đi ŧıểυ. Động tác liền mạch, chỉ là cô vẫn luôn híp mắt trong toàn bộ quá trình. Mãi đến khi cô giải quyết thỏa thích xong xuôi, khi đứng dậy thì “rầm” một tiếng, cô đau đớn thét chói tai, thân thể ngã về phía sau nhanh chóng được ôm đứng vững. Sầm Tang đau đến mức hít sâu, đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ đột nhiên mở to.
Vừa mở mắt đã khiến cô phải trợn tròn mắt, từ khi nào mà trước mắt có thêm một người đàn ông toàn thân trần trụi thế này? Còn đáng sợ hơn là cô đang bị ôm chặt khi trên người cũng trần trụi? Lồng ngực cứng rắn nóng rực của người đàn ông truyền đến nhiệt độ không ngừng nhắc nhở cô rằng đây không phải là mơ! Sầm Tang ngơ ngác nhìn người đàn ông trên đỉnh đầu, mái tóc ướt sũng của anh dán sát vào trán, đôi môi mỏng mím chặt, anh đang nhìn chằm chằm vào cô và trước ngực cô.
“À ừm… Sao anh về rồi?” Sầm Tang ấm úng hỏi, bây giờ mặt cô đỏ như tôm luộc rồi. Sầm Tang đỏ mắt muốn thoát khỏi ngực anh, bởi vì không chỉ bị anh ôm chặt vô cùng nóng mà vì tư thế khom lưng ôm cô, vật cứng của người đàn ông đã vô tư đặt giữa chân cô. Thậm chí Sầm Tang còn cảm nhận được hình dạng của nó, dáng vẻ sẵn sàng chiến đấu khiến Sầm Tang sợ hãi.
“Công việc đã xong nên về.” Tưởng Chính liếʍ môi đáp khẽ, hai tay vẫn ôm chặt người phụ nữ trong ngực. Bàn tay đặt bên hông không nhịn được vuốt ve thân thể cô, từ từ cảm nhận da thịt dưới lòng bàn tay, cảm nhận xúc cảm mềm mại và đường cong mượt mà như nước.
Tưởng Chính sống ba mươi mốt năm nhưng đây là lần đầu ôm một cô gái thân mật như vậy. Cơ thể cô mềm như nước, eo rất nhỏ như thể chỉ cần bẻ nhẹ là gãy. Hai bầu ngực chen chúc trước lồng ngực anh cũng mềm nhũn, biến hóa hình dạng theo động tác của anh. Thật ra Tưởng Chính rất muốn vươn tay sờ thử xem rốt cuộc cảm giác thế nào nhưng không dám nên chỉ có thể nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Sầm Tang, dường như vẻ mặt có hơi oan ức và không hài lòng.
Da đầu Sầm Tang tê dại vì cái nhìn của anh, vừa định giãy giụa thì lại bị anh ôm chặt hơn. Cô bảo anh buông ra nhưng đối phương lại không buông, cũng không trả lời mà mãi ôm cô thật chặt. Chỉ là thứ đặt ở nơi mềm mại của cô đã dán sát vào cửa huyệt, nhẹ nhàng cọ sát tới lui và rất có xu hướng sẽ chen vào. Sầm Tang không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể ngước mắt lên vừa sốt ruột lại xấu hổ trừng anh. Nhưng mà người đàn ông này hoàn toàn không quan tâm đến lời kháng nghị thầm lặng của cô, ánh mắt không ngừng lưu luyến trên người cô quên cả lối về, thế nhưng ánh mắt của anh lại rất thuần khiết, không xen lẫn bất kỳ du͙© vọиɠ nào.
Sầm Tang cho rằng anh giả vờ thuần khiết, giả heo ăn hổ, làm gì còn có xử nam ba mươi mốt tuổi đơn thuần vào thời buổi này nữa chứ? Nhưng mà sự thật sau đó đã chứng minh người đàn ông này không chỉ giả vờ thuần khiết mà là ngây thơ thật sự, đơn thuần đến mức khiến cô có cảm giác như mẹ kế độc ác đầy tội lỗi.