Lương Tuyển Phong trong trí nhớ của cô luôn thích mặc áo sơ mi trắng, trong khi mọi người đều mặc đồ thể ȶᏂασ rộng rãi, chỉ có anh ta ăn mặc chỉnh tề, ngay cả đầu tóc cũng được chải chuốt tỉ mỉ.
Nhưng bây giờ, người trước mắt cô không còn thích mặc áo sơ mi trắng, khuôn mặt cũng chẳng được hồng hào như xưa mà đã tiều tuỵ đi rất nhiều.
Nhìn bóng dáng anh ta càng lúc càng tới gần, Sầm Tang vô thức lùi về phía sau. Khuôn mặt tuấn tú mà cô từng say mê, giờ đây cô chỉ có cảm giác ghét bỏ. Trong đầu cô vô thức hiện lên khuôn mặt trắng trẻo của Tưởng Chính, sự tương phản với người đàn ông phía trước làm Sầm Tang không khỏi nhíu mày.
Cuối cùng mắt thẩm mỹ của cô cũng nâng cao, Sầm Tang thầm nghĩ. Khi còn trẻ cô cho rằng người đàn ông mình thích đẹp trai nhất thế giới, nhưng cuối cùng cô lại là người sai lầm!
"Tang Tang, nếu anh nói anh sẵn sàng chia tay với ŧıểυ Tuyết, vậy thì chúng ta, chúng ta có thể quay về như quá khứ không?"
Lương Tuyển Phong thâm tình nói, anh ta nắm lấy bả vai của Sầm Tang nhưng lại bị cô né ra được.
Sầm Tang đương nhiên không có hứng thú với lời nói này của anh ta, huống chi hiện giờ cô đã kết hôn. Kể cả là trước đây, chỉ cần anh ta đã ngủ với Sầm Tuyết thì cho dù vẫn còn yêu anh ta, cô cũng sẽ không đồng ý vì đây là vấn đề nguyên tắc.
"Không thể nào!" Sầm Tang từ chối dứt khoát.
"Tại sao? Trước đây chúng ta yêu nhau đậm sâu như vậy, chẳng lẽ em thật sự yêu người đàn ông kết hôn giả đó sao?"
Khi Lương Tuyển Phong thấy Sầm Tang không phản bác thì tự nhận định suy đoán rằng Tưởng Chính là người đàn ông mà cô đi tìm để diễn kịch. Vì vậy, anh ta mạnh dạn tiến lên một bước và cố gắng ôm lấy Sầm Tang.
"Tang Tang, anh vẫn luôn yêu em, chúng ta quay về bên nhau được không?" Anh ta kích động nói, thân hình cao lớn không ngừng tiến lại gần.
"Lương Tuyển Phong, chúng ta đã kết thúc rồi, anh đừng ôm hy vọng nữa!" Sầm Tang chống cự né tránh anh ta. Nhưng một khi người đàn ông bắt đầu nổi điên, sức lực của anh ta thật sự đáng kinh ngạc.
Cửa phòng múa chật ních người đến người đi, Sầm Tang sợ sẽ ảnh hưởng không tốt nên không dám cứng rắn. Cô đành phải mềm mỏng để anh ta bình tĩnh lại, hôm khác nói chuyện sau. Cô nào ngờ Lương Tuyển Phong nghe vậy tưởng rằng cô đã thay đổi ý định, một tay anh ta ôm lấy người trong lòng, đầu cúi xuống định hôn cô.
Sầm Tang càng ra sức vùng vẫy, anh ta càng ôm cô chặt hơn. Trong cơn hoảng loạn, Sầm Tang đã tát anh ta một cái, âm thanh rất lớn nên thu hút sự chú ý của người qua đường. May mà Lương Tuyển Phong vẫn giữ được phong độ lịch lãm còn sót lại của mình và xấu hổ buông lỏng tay cô ra.
Kể từ lúc đó, Sầm Tang hoàn toàn thất vọng về anh ta.
Trong vài ngày kế tiếp, Lương Tuyển Phong liên tục gọi điện cho cô và chặn cô trước phòng tập múa, gây ra rất nhiều rắc rối cho công việc và cuộc sống của cô.
Sầm Tang không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đến gặp Sầm Tuyết để nhờ cô ta kiểm soát người đàn ông của mình cho tốt. Nhưng trước khi cô kịp mở miệng nói bất cứ điều gì, Sầm Tuyết đã tới chặn cửa, mà lại còn chặn cửa biệt thự của Tưởng Chính.
Biệt thự được quản lý nghiêm ngặt nên Sầm Tuyết không vào được, cô ta chỉ có thể đứng chắn ngoài cửa. Khi Sầm Tang vừa mới xuống xe, Sầm Tuyết đã chửi ầm lên. Cô ta chửi cô là đồ đàn bà trăng hoa, không biết xấu hổ, dụ dỗ anh rể mình. Sầm Tuyết gọi cô là đồ đĩ điếm, đừng nghĩ lấy được chồng giàu có mà quên mất mình họ gì.
Trong những câu của Sầm Tuyết, rất nhiều lời Sầm Tang đã nghe không dưới mười lần, không còn gì mới mẻ nữa. Về phần Lương Tuyển Phong, ban đầu cô vốn định nói với Sầm Tuyết hãy quản lý cho kỹ người của mình, đừng thả ra gây hại cho cô, nhưng không ngờ lại bị phản đòn khiến Sầm Tang thật sự rất tức giận.
Bây giờ cô ta chặn lối vào khu nhà, mặc dù không đến mức đông người qua lại, nhưng dù gì cũng không thích hợp. Sầm Tang từ bỏ ý định lý luận với cô ta và lái xe muốn rời đi, nhưng Sầm Tuyết cáu kỉnh lao tới như một con chó điên, giơ tay định đánh người. Sầm Tang cản được nhưng người kia không màng đến hình tượng, cô ta túm Sầm Tang lại, nắm lấy mái tóc dài của cô không buông, hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Cuối cùng, bảo vệ ở cửa chạy tới đuổi người đi, trước khi rời đi, Sầm Tuyết vẫn hùng hổ đứng chửi như người đàn bà chua ngoa, hoàn toàn mất đi hình tượng cô ta ngày xưa. Xem ra lần này Lương Tuyển Phong thực sự tàn nhẫn, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến Sầm Tang đâu?
Bảo vệ giữ cửa nhìn thấy Sầm Tang hơi chật vật, cũng sợ Sầm Tuyêt sẽ quay lại gây sự nên chủ động hỏi có cần nói chuyện này với anh Tưởng để anh xử lý không? Sầm Tang nghe vậy nhíu mày, xua tay từ chối, nói cô sẽ tự xử lý.
Cô không muốn Tưởng Chính biết chuyện thối nát này, dù sao cô và anh cũng không quen biết đến mức đó, nhưng tình cờ mẹ Tưởng Chính lại tìm tới cửa.
Hôm đó cô đi làm về muộn, khi về đến nhà cũng đã gần chín giờ, cô không ngờ lại có vị khách quý đến thăm.
Mẹ của Tưởng Chính sinh ra trong một gia đình dòng dõi thư hương, bà dành phần lớn cuộc đời của mình cho trường học, cả người bà toát ra một hơi thở thư hương. Bà mặc một bộ sườn xám màu xanh nhạt, khoác một chiếc áo khoác trơn dài đến đầu gối. Dù năm nay đã ngoài năm mươi tuổi nhưng khi bà đi giày cao gót vẫn lộ rõ vẻ quyến rũ.
Đối với thái độ không nóng không lạnh này của mẹ chồng, Sầm Tang vẫn thấy có chút sợ hãi, cô mở cửa mà lòng bàn tay đã thấm mồ hôi. "A Chính không ở nhà ạ, anh ấy đã đến sở nghiên cứu rồi mẹ."
Sầm Tang mở cửa mời bà vào nhà, đối với người ngoài, cô cũng giống người nhà Tưởng Chính, đều gọi anh là A Chính.
"Ừm, mẹ biết, mẹ chủ yếu đến để gặp con." Bà nói, giọng nói dịu dàng nhưng có thể nghe thấy vẻ hơi lạnh lùng.
Mẹ Sầm Tang đi sớm, cô lại càng ít tình cảm với mẹ kế, cho nên ở trước mặt người lớn tuổi, Sầm Tang khó tránh khỏi thấy hơi thấp thỏm. Hai người cũng không nói nhiều, Sầm Tang chạy đi pha trà, còn mẹ Tưởng thì nói bà lên lầu đi dạo, không cần để ý đến bà.
Nhìn theo bóng lưng bà biến mất ở cầu thang, cuối cùng Sầm Tang cũng thở phào nhẹ nhõm, cô lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Tưởng Chính.
Không lâu sau, mẹ Tưởng chậm rãi đi xuống, cô mang trà lên, hai người ngồi trên sofa trò chuyện. Bảo là nói chuyện phiếm nhưng Sầm Tang cũng không dám thả lỏng, cô giữ vững tinh thần chỉ sợ có gì sai sót.
Đầu tiên là mẹ Tưởng khen ngợi Sầm Tang một phen, bà nói cô là một người phụ nữ xinh đẹp, chăm chỉ nội trợ đảm đang, nhà cửa sạch sẽ và ngăn nắp. Cái cách bà nói chuyện khiến đối phương cảm giác như được tắm gió xuân, Sầm Tang nghĩ bà không hổ là giáo viên, trò chuyện như vậy khiến cô không biết phải đáp lại như thế nào nên chỉ có thể khiêm tốn lắc đầu liên tục.
Cuối cùng, bà hỏi một câu: “Mẹ thấy hình như phòng ngủ phụ có người đang ở, chuyện gì thế con?"
Sét đánh giữa trời quang!
Buổi sáng Sầm Tang vội vàng ra ngoài nên quên đóng cửa, trong phòng đều là đồ đạc của cô, hơn nữa còn rất bừa bộn
“Hôm trước con bị sốt mà trong nhà lại không còn thuốc hạ sốt nên nhờ bạn mua mang tới hộ mà muộn quá nên ngủ lại một đêm ạ.”
Sầm Tang cái khó ló cái khôn, kiên trì bịa ra một câu chuyện. Cô tuyệt đối không thể để mẹ Tưởng biết hai người bọn họ ngủ riêng phòng. Nói xong, Sầm Tang nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mẹ Tưởng, cô vội vàng bổ sung một câu “Bạn là nữ ạ”, đồng thời sau lưng cô cũng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Một lúc sau, mẹ Tưởng mới nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, bà nhân tiện hỏi sức khỏe cô giờ ra sao rồi? Sầm Tang mỉm cười nói mình đã không còn gì đáng ngại nữa.
Mẹ Tưởng lại nói thêm vài câu bảo cô chú ý giữ gìn sức khoẻ, đừng làm việc mệt mỏi quá. Bà còn nói sức khoẻ bà nội mấy ngày nay không được tốt cho lắm, lúc nào bà ấy cũng lải nhải đòi ôm chắt.
Sầm Tang nghe xong cảm thấy áy náy, cô đi đâu tìm đứa chắt này bây giờ?
Trước khi đi, mẹ Tưởng đưa cho cô một món quà, nói rằng đó là một chiếc khăn lụa bà mang về từ một chuyến du lịch nước ngoài lúc trước. Sầm Tang nhìn hộp quà tinh xảo, nghĩ giá món quà này nhất định rất đắt nhưng lại không thể từ chối nên đành phải ngoan ngoãn nhận lấy.
Sau khi đưa mắt nhìn mẹ Tưởng rời đi, Sầm Tang trở về nhà, lấy điện thoại và gọi ngay cho Tưởng Chính. Nhưng đầu dây kia đang trong cuộc gọi nên cô đã gửi mấy tin nhắn WeChat qua nói rõ với Tưởng Chính để tránh bị lộ tẩy.
Sau khi gửi WeChat cô lại thử gọi điện thoại, anh vẫn còn trong cuộc gọi, Sầm Tang thấy hơi lo lắng. Cô đi đi lại lại trong phòng, hơi thấp thỏm một chút. Cuối cùng, điện thoại cũng gọi thông, không ngờ câu đầu tiên Tưởng Chính mở lời lại hỏi Sầm Tang: "Em đã khỏe hơn chưa?”
Sầm Tang sửng sốt, cô nghĩ chẳng lẽ mẹ Tưởng đã gọi điện cho anh rồi hay sao? Vì vậy cô vội vàng giải thích, tốc độ nói chuyện vô thức nhanh hơn, cuối cùng Sầm Tang còn dò hỏi mẹ Tưởng đã nói chuyện gì với anh.
"Em muốn biết lắm à?"
Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại không nhanh không chậm đáp lại một câu, nghe ra một tiếng cười trầm thấp. Giọng nói của Tưởng Chính vốn đã trầm thấp êm dịu, xuyên qua tai nghe xào xạc truyền vào màng nhĩ của Sầm Tang.
“Chỉ hơi hơi thôi ~"
Sầm Tang thành thật trả lời, chủ yếu là vì cô lo lắng rằng biểu hiện của mình không tốt. Dù sao cũng không thể để người nhà Tưởng Chính biết về hợp đồng kết hôn được.
"Mẹ tôi nói em rất giỏi quản gia, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, bà còn nói là…"
“Bà ấy còn nói gì nữa?" Sầm Tang sốt ruột hỏi lại.
Nhưng người bên kia lại không vội trả lời, anh chỉ cười khẽ một tiếng, "Mau nói cho tôi biết đi mà~" Sầm Tang vô thức thúc giục, giọng cô đậm chất nũng nịu. Sau khi phản ứng lại, khuôn mặt trắng nõn của cô nhanh chóng nhuốm màu hoa đào.
“Bà nói kiếp trước tôi có tích phúc cho nên mới may mắn cưới được em làm vợ ~”
Hai chữ cuối cùng, âm cuối trầm thấp kéo dài, anh cố ý thả chậm tốc độ nói, ở bên tai Sầm Tang giống như là bầu trời đêm yên tĩnh đột nhiên có pháo hoa nổ tung “Piu" một tiếng.
"Ừm, nhất anh rồi đấy nhé." Sầm Tang giả vờ trêu chọc, may mà anh không thể nhìn thấy đôi má đỏ bừng của cô qua điện thoại.
“Tôi cũng nghĩ vậy, bỗng dưng nhặt được một cục cưng.”
Sầm Tang sửng sốt, sao trước đây cô không phát hiện anh thả thính giỏi vậy chứ? Cô vẫn nhớ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Tưởng Chính vẫn là một cậu bé to xác đơn giản vô hại. Chẳng lẽ khi đàn ông ăn mặn vào là anh ta sẽ có thể tự học được à?
Cô không muốn tiếp tục nói về chủ đề đỏ mặt tim đập nhanh này với anh nữa, Sầm Tang chuyển sang hỏi anh đang làm gì vậy?
“Chờ mưa sao băng.” Tưởng Chính nói, vừa cầm điện thoại, vừa xích lại gần ống kính quan sát đã lắp xong.
"Tối nay có mưa sao băng hả?" Sầm Tang hơi kích động nói, từ nhỏ tới giờ cô chưa từng được tận mắt nhìn thấy.
“Ừm nhưng mà số lượng cũng không nhiều, hơn nữa phải ở địa điểm đặc biệt, dùng kính thiên văn đặc biệt mới có thể quan sát được."
Nói về nghề nghiệp của mình, Tưởng Chính nói nhiều lời hơn, anh giảng cho Sầm Tang nghe rất nhiều về nguyên nhân và hậu quả của mưa sao băng. Tất nhiên, với tư cách là một người ngoài ngành thì Sầm Tang chỉ nghe chỗ hiểu chỗ không, nhưng điều này không ngăn cản cô ngưỡng mộ Tưởng Chính thêm vài phần.
"Em có muốn nhìn thấy nó không?" Anh đột nhiên hỏi một câu.
Sầm Tang nhanh chóng phản ứng lại, cười nói: "Tôi muốn chứ."
"Tháng mười hai cuối năm có mưa sao băng Geminid, đến lúc đó tôi đưa em đi xem." Lời nói của anh đầy vẻ dụ dỗ, đương nhiên Sầm Tang không thể cưỡng lại được. Cô cũng có chút chờ mong, còn gần hai tháng nữa là tới rồi.
Sau đó, hai người nói về cuộc sống công việc hàng ngày của họ, rõ ràng là chủ đề đơn giản nhất, nhưng không ai cảm thấy khó xử. Đầu kia điện thoại thỉnh thoảng truyền đến giọng nói trầm thấp của Tưởng Chính, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng cười khẽ nghe cực kỳ êm tai.
Khi cuộc điện thoại kết thúc, Sầm Tang liếc nhìn thời gian cuộc gọi, 36:08 phút, đây là khoảng thời gian hai người nói chuyện lâu nhất. Khóe miệng hồng nhuận của cô vô thức nhếch lên nhưng thoáng chốc lại hạ xuống, dù sao niềm hạnh phúc này cũng sẽ có ngày hết hạn..