Tô Chi Niệm bước đi, chậm rãi đi đến trước bảo vệ.
Đáy mắt sáng ngời của người phụ nữ đó nhìn Tô Chi Niệm, thoáng hiện ra một chút mong đợi.
Tầm mắt của Tô Chi Niệm cũng không có dừng lại trên người cô ta, trực tiếp rơi ở trên người một nam bảo vệ: “Anh giúp tôi chuyển cho cô ta hai câu, một người phụ nữ trong miệng cô ta, không phải là một, mà là duy nhất, là người phụ nữ duy nhất của Tô Chi Niệm tôi!”
Tống Thanh Xuân chỉ nói, không có trải qua sự cho phép của cô, không cho anh nói chuyện với người phụ nữ khác, không nói không cho anh nói chuyện với người đàn ông khác nha...
Rõ ràng người phụ nữ đó ở ngay bên cạnh, Tô tổng trực tiếp nói với cô ta không được sao? Vì sao muốn để anh chuyển lời?
Người nam bảo vệ bị hành động của Tô Chi Niệm làm cho không hiểu ra sao cả, sững sờ tròn một phút, mới vội vàng gật đầu hô một tiếng “Vâng”, quay đầu, thuật lại một chữ không rơi lời Tô Chi Niệm vừa mới nói với người phụ nữ đó.
Tô Chi Niệm giống như rất vừa lòng với biểu hiện của nam bảo vệ này, hơi gật đầu một chút, tiếp tục mở miệng: “Câu thứ hai là, vào một khắc tôi nghe điện thoại biết Đình Đình tới, tính toán đứng lên ra cửa nghênh đón, mà cô ta lại đưa tay ra bắt lấy cánh tay tôi, thì hợp tác này, liền đã bị tôi PASS!”
Nam bảo vệ gật đầu như gà mổ thóc, lần nữa nhìn về phía người phụ nữ đó, chỉ là anh vừa thuật lại lời nói đến một nửa, người phụ nữ đó liền cười lạnh mở miệng, giống như khích tướng mở miệng nói: “Tô Chi Niệm, anh xác định sự hợp tác này của anh, là biểu hiện sự chung thủy của anh, mà không phải biểu hiện sợ hãi của anh ư? Anh sợ không chịu nổi dụ hoặc của tôi...”
Đối mặt với câu hỏi gọn gàng dứt khoát của người phụ nữ đó, Tô Chi Niệm đứng ở trước mặt cô ta, vẫn không có đáp lời chính diện, vẫn là mở miệng nói với nam bảo vệ: “Nói với cô ta, tôi là sợ hãi, nhưng tôi không phải sợ chính mình không chịu nổi dụ hoặc, mà là sợ người tôi thích nghĩ lung tung.”
Tô Chi Niệm ném xong câu này, nghiễm nhiên là không có ý tứ tiếp tục dông dài với người phụ nữ đó, chờ đến sau khi bảo vệ chuyển đạt rõ ràng, tiếp tục mở miệng ném một câu nói với nam bảo vệ, chỉ là lần này không phải chuyển cho người phụ nữ đó, mà là cho nam bảo vệ: “Ghi nhớ, Đình Đình nói chính xác là ném cô ta ra ngoài! Là ném ra!”
Ngực của người phụ nữ đó, bỗng chốc liền phập phồng không ổn định.
Cô ta giống như không thể ở lại đây thêm một khắc, xoay người, liền đạp bước chân, đi ra khỏi cửa phòng làm việc của Tô Chi Niệm.
Bởi vì phẫn nộ, cô ta giẫm giày cao gót đặc biệt vang dội.
Tầng cao tổng cộng có ba cái thang máy, một cái trong đó là thang máy chạy thẳng dành riêng cho tổng giám đốc, lúc người phụ nữ đó tới, bởi vì là khách quý, đi là thang máy chạy thẳng dành riêng cho tổng giám đốc, cho nên lúc rời đi, vẫn là giơ tay lên nhấn thang máy chạy thẳng dành riêng cho tổng giám đốc.
Cửa thang máy còn chưa mở ra, Tống Thanh Xuân đứng ở một bên xem kịch bỗng nhiên lại mở miệng: “Thư ký Dương, giúp tôi lấy hai tờ giấy trắng và một cây bút tới đây!”
Muốn giấy trắng làm cái gì? Thư ký Dương bất giác sững sờ ngẩn ra, sau đó liền tiếp xúc đến ánh mắt cảnh cáo Tô Chi Niệm ném tới một lần nữa, cô ta vội vàng nhanh chân chạy ra khỏi phòng làm việc, dùng tốc độ nhanh nhất, chuyển giấy và bút lên cho Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân bày giấy ở trên bàn làm việc của Tô Chi Niệm, một tay dìu đỡ eo, một tay cầm bút viết, viết chữ vẽ tranh lên trên tờ giấy trắng.
Có lẽ là qua mười giây đồng hồ, Tống Thanh Xuân dừng bút lại, ném câu “Cầm lấy băng dán, đi với tôi” với thư ký Dương, liền đi về phía thang máy.