Cửa phòng mở ra, ông chủ đứng ở cửa phòng đẩy cặp mắt kiếng phản quang lên cao, vẻ mặt tỏ vẻ ái ngại.
Bạch Tiềm đứng ngăn trước mặt Hòa Lam, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: Có chuyện gì không?
Ông chủ xoa xoa tay đáp, Chuyện là vầy, đường ống nước trong căn phòng này có vấn đề, đến nửa đêm thường bị trào nước từ bồn cầu ra. Tôi vốn không định cho thuê nhưng khi nãy mắt nhắm mắt mở nên không lưu ý. Thật tình xin lỗi quý khách! Vậy tôi xin sắp xếp căn phòng khác, mời quý khách dời qua nhé!
Bạch Tiềm giả bộ không kiên nhẫn trừng mắt liếc ông ta một cái nói: Chưa từng thấy ở đâu lại phiền phức như vậy.” Mắng mấy câu, cậu lại quay lưng cùng Hòa Lam dọn đồ. Hòa Lam cũng phối hợp với cậu, cúi đầu tùy tiện thu dọn một chút rồi bước theo Bạch Tiềm ra ngoài.
Ông chủ dẫn bọn họ đến một căn phòng phía đối diện nhưng cách phòng cũ khá xa, dọc đường vẫn không ngừng nói xin lỗi.
Sau khi vào phòng, Bạch Tiềm liền tắt đèn, cách biệt hẳn với âm thanh ồn ào bên ngoài.
Hòa Lam thấp thỏm không yên nên vội hỏi: Rốt cuộc là thế nào?
Bạch Tiềm đặt ngón trỏ trên môi cô, lắc đầu ý bảo cô im lặng. Cậu quay lại áp tai lên cửa nghe ngóng một lát, sau khi xác định bên ngoài không có ai nghe lén cậu mới kéo cô vào phía trong nhỏ giọng nói: Chị nhớ bức tường bên phòng kia dán cái gì không?
Hòa Lam vắt óc nhớ lại căn phòng vừa rồi, trên tường dán giấy in hoa hồng trải đều, xung quanh bờ tường là hình dây gai quấn quanh trông như vườn hồng. Sắc mặt Hòa Lam bỗng trở nên trắng bệch không còn miếng máu khi cô liên tưởng đến cảnh diễn ra trong đoạn phim X. Mới vừa rồi lúc mở băng, cô vô tình liếc mấy lần thì thấy cảnh trong đoạn phim giống y như cảnh trang trí trong phòng ở vừa rồi, nhất là mấy cái góc ố vàng trên tường cũng không sai một ly.
Điều này nói lên cái gì?
Hòa Lam không dám nghĩ tiếp.
Chắc chúng ta đã vào trong hang ổ của bọn tội phạm rồi. Bạch Tiềm muốn hù cô nên bày ra vẻ mặt kích động. Hòa Lam lườm cậu khi đoán ra được ý đồ, cô tự trấn an mình để không vì sợ mà bám sát người cậu. Cô thầm nghĩ nếu như suy đoán của bọn họ là sự thật thì chủ nhà nghỉ này phạm tội rất nghiêm trọng. Bạch Tiềm mặc cho cô miên man chìm trong suy tư, cậu ôm cô lên giường nghỉ ngơi.
Trong bóng đêm Hòa Lam trở mình nói: “Không phải là em phải đi...”
Ngủ trước cái đã.” Bạch Tiềm cười thả lỏng, trìu mến nhìn cô rồi ôm cô vào lòng. Đã rất lâu rồi không được cậu ôm như vậy, trong một lúc Hòa Lam chưa thể thích ứng. Bàn tay cậu ôm cô thật chặt để hai cơ thể ấm nóng cọ sát vào nhau. Hơi thở quen thuộc ngày nào lại lượn lờ quanh cổ cô. Trong không gian yên tĩnh Hòa Lam có thể nghe tiếng hít thở đều đều của Bạch Tiềm nên cô cho rằng cậu đã ngủ rồi, cô mới mở mắt nhìn cậu. Không ngờ Bạch Tiềm chưa ngủ mà còn mở mắt cười dịu dàng với cô.
Mặt của Hòa Lam ửng đỏ lên.
Bạch Tiềm sờ má cô, dùng đầu ngón tay miết bờ môi cô rồi mở miệng trêu chọc: Nửa đêm nửa hôm rồi chị không ngủ vậy tính làm gì đây? Có phải muốn âm thầm tập kích em phải không?
Nói mò gì vậy?!
Chị vừa mới nhìn lén em đấy thôi!
Bạch Tiềm nắm chặt tay cô vỗ về vuốt ve rồi xoa xoa lòng bàn tay cô. Vốn bàn tay Hòa Lam bị lạnh đông cứng giờ đã được cậu xoa cho ấm lại. Không khí trong phòng bỗng trở nên ấm áp nhưng hơi thở của Bạch Tiềm lại nặng nề hơn. Cậu nắm tay cô thật chặt, kéo cô áp sát lại cơ thể mình như muốn hai cơ thể hòa tan làm một. Hòa Lam lại có cảm giác vật gì đó thô ráp cứng ngắt đang chỏi chỏi cọ cọ bắp đùi mình. Rõ ràng là nó không có ý gì tốt lành!
Bây giờ là lúc nào, chẳng lẽ em muốn... Hòa Lam còn chưa nói xong thì đã bị Bạch Tiềm bụm miệng, cậu liếʍ vành tai của cô thỏ thẻ: Mười phút, cho em mười phút thôi nhé.
'Cô bé' của cô nhỏ hẹp, bó chặt như gái còn trinh khiến cho cậu mất hồn. Cậu phải dùng sức, căng người mới đẩy vào được một nửa. Nửa đoạn đường này khít khao như muốn lấy mạng cậu, bên trong là tầng tầng lớp lớp các nếp gấp tự động xiết lấy 'cậu nhỏ' khiến cậu suýt chút nữa không kiềm được mà phun trào.
Cố kiềm nén kích động, một tay Bạch Tiềm che miệng cô, tay kia xé thân váy, thô bạo xoa bóp bộ ngực của cô khiến nụ hoa trong tay cậu không ngừng rung động. Hòa Lam khẽ rùng mình. Cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần nên bên trong vẫn còn khô, lại bị cậu ôm không thể nhúc nhích làm cho cả người cô căng thẳng cứng đờ.
Bạch Tiềm tăng tốc chạy nước rút, mạnh mẽ cọ sát ra vào nơi sâu kín nhất của cô khiến dịch nhờn tiết ra không ngừng, còn theo nhịp động của cậu mà chảy ra ngoài. Lúc này điểm giao nhau lại phát ra những tiếng nhót nhép phóng đãng mê người.
Tốc độ của cậu quá nhanh khiến Hòa Lam gần như không thở nổi, nửa người dưới như bị cày tới cày lui tê rần mất cảm giác, hai chân cô rệu rã quét qua quét lại mép giường cứ theo nhịp thúc của cậu mà không ngừng đung đưa.
Đừng... Đừng bắn vào... Dù bị cậu bịt miệng nhưng Hòa Lam vẫn cố lắc đầu phát ra tiếng nói đứt quãng. Với cậu đó lại như tiếng ngâm nga hưởng thụ. Mặc cho cô giãy giụa, cậu liều mạng bắn ra từng đợt từng đợt tinh khí đặc sệt vào nơi sâu nhất trong cô.
Bạch Tiềm xé vội khúc giấy vệ sinh chùi sạch vật kia của mình rồi mới ẵm cô vào phòng tắm, giúp cô tắm táp lau chùi sạch sẽ. Lúc mặc quần áo vào cho Hòa Lam, Bạch Tiềm thấy khóe mắt cô ửng đỏ nên dừng tay lại, vuốt ve má của cô cười hỏi: Không vui à? Em còn chưa tính sổ với chị đấy.
Trong năm năm cách ấy, cậu một mình cô độc phải ngày đêm đề phòng cảnh giác kẻ thù từ bốn phương tám hướng. Vào những đêm khuya yên tĩnh đã biết bao lần cậu nhớ cô, nhớ cô da diết. Cậu mong ngày gặp lại cô, cậu sẽ hành hạ cho cô kêu trời không thấu nhưng khi gặp được rồi cậu lại không nỡ. Thế mới biết trong lòng cậu uất ức cỡ nào!
Dù trong lòng mâu thuẫn nhưng Bạch Tiềm lại không để lộ ra nét mặt, cậu hôn lên má cô một cái rồi nói: Ngoan, chúng ta đi ra ngoài ‘vui đùa’ một chút nhé.
Hòa Lam còn chưa phục hồi tinh thần lại đã bị cậu lôi ra khỏi phòng. Tiếng bước chân của Bạch Tiềm nhẹ như bông, không có một tia tiếng vang. Trong bóng tối mắt cậu sáng quắc, cậu dìu bước để hai người cùng nhón chân đi dọc theo hành lang. Trong tích tắc hai người đã đến trước cửa căn phòng khi nãy. Bạch Tiềm dán tai lên cửa nghe ngóng một lát sau đó quay đầu lại gỡ cây kẹp tăm trên tóc cô xuống, đút vào ổ khóa xoay mấy vòng thì cửa phòng liền mở ra.
Mọi thứ trong phòng trông không có gì khác với lúc bọn họ nhận phòng nhưng Bạch Tiềm lại thấy có gì đó không đúng. Cậu lại dùng kẹp tăm mở ngăn kéo dưới kệ tivi thì quả nhiên mấy cuộn băng đã không còn nằm ở đấy nữa. Có lẽ tên chủ nhà đã tạm thời để vào mà quên rút khóa.
Sau khi đi một vòng quanh phòng kiểm tra một lượt cậu bỗng dừng lại ở cái bàn đọc sách. Cậu có cảm giác nó được đặt khác với khi nãy. Bạch Tiềm cúi đầu nhìn dưới chân bàn thì phát hiện ra đúng là có dấu vết xê dịch.
Đẩy bàn đọc sách qua một bên, cậu thuần thục gõ lên sàn nhà mấy cái. Khi xác định nơi đó bị rỗng, cậu mới dùng tay ấn lên tấm gạch. Bởi vì bàn đọc sách hướng về phía Bắc, bên ngoài lại bị một dãy núi che chắn nên ánh mặt trời chiếu không tới, ánh sáng chỗ này lờ mờ cộng thêm bụi bặm chất đống nên sẽ không bị để ý.
Vừa nhìn căn phòng này là biết ngay đã lâu không có người dùng đến. Nếu như không phải tên chủ nhà buồn ngủ mắt nhắm mắt mở thì chắc chắn sẽ không để cho bọn họ vào.
Khi cửa động mở ra cũng là lúc một tấm ván bật ra, đầu kia được cố định bởi hai sợi dây thừng. Bạch Tiềm nhìn kỹ một chút thì thấy bên dưới là bậc thang bằng gỗ. Hòa Lam đi đến bên cạnh cậu, ngồi chồm hổm nhìn xuống nhưng chẳng nhìn thấy gì ngoài khoảng không tối đen.
Em có thể nhìn thấy gì ở bên dưới không?” Cô hỏi Bạch Tiềm.
Quen mắt sẽ nhìn thấy thôi Bạch Tiềm ôm cô, nắm dây thừng leo xuống còn tiện tay đóng nắp động lại. Trong bóng tối cậu có thể xác định được đồ đạt đặt để như thế nào nên khi di chuyển không hề phát ra tiếng động. Khi đến tầng dưới Hòa Lam vẫn nắm chặt tay cậu. Bạch Tiềm kéo cô vào sát người mình, ghé sát tai cô thì thầm: Dù một lát nữa xảy ra chuyện gì cũng đừng buông tay nhé!
Hòa Lam chưa kịp đáp lại thì cậu đã lôi cô men theo bờ tường đi về phía trước. Đi được vài bước thì đến một khúc cua, cuối đường có tia sáng hiu hắt phát ra. Bạch Tiềm cứ thế bước đi trong không gian vắng lặng đến lạnh người. Hòa Lam nhìn nét cậu hoàn toàn không có căng thẳng như cô nên lòng cô cũng vơi bớt lo lắng.
Dọc theo đường hầm một đoạn khá xa, ánh sáng trước mặt càng ngày càng tỏ, Bạch Tiềm dừng lại ở khúc cua, ra dấu cho Hòa Lam cúi đầu đi thấp người xuống.
Cuối đường là một căn phòng, trong đó đồ vật nằm bừa bãi hỗn độn. Phía trên đầu bọn họ là một chiếc đèn dầu cũ kỹ, ánh đèn màu vàng được bọc bởi ống khói màu xanh trông thật âm u.
Bên trong bay ra mùi hôi thối tởm lợm, Hòa Lam phát hiện dọc theo đường hầm là hai cái hố chứa đầy phân và nước ŧıểυ màu vàng trắng ngập ngụa.
Suýt chút nữa cô ụa ra rồi.
Cạnh bờ tường có một cái giường sắt, mặc dù được phủ rơm rạ bên trên nhưng có thể thấy ló ra nhúm vải hoa bên dưới. Khi nhìn kỹ lại Hòa Lam mới phát hiện ra có khoảng mười mấy cô gái bị trói nhét vào bên trong.
Chợt phía đầu kia của đường hầm truyền đến tiếng bước chân, Hòa Lam hết hồn. Đúng lúc đó Bạch Tiềm bụm miệng cô lại, một tay cắp ở eo cô, một tay mò lên tường tìm chỗ leo giắt người lên trần, Hòa Lam không dám động dậy, chỉ cố gắng điều hòa nhịp thở.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần. Lúc này bốn tên đàn ông xuất hiện ở cửa đường hầm: một tên cao, một tên lùn, một tên khác da dẻ vàng vọt chân đi cà thọt, tên cuối cùng chính là tên chủ nhà nghỉ này. Hắn ta không còn mang bộ mặt nịnh hót nữa mà khuôn mặt trở nên bặm trợn, sau cặp mắt kiếng là đôi mắt sáng quắt, hắn đi vòng ra sau đám rơm rạ kiểm tra 'hàng'.
Mẹ nó! Có lầm không vậy? Mới được bao nhiêu đây làm sao báo cáo? Tên cao ráo tức giận đá vào tấm ván gỗ, móc gói thuốc từ trong túi quần ra châm một điếu, miệng mồm hùng hổ nói.
Hàng đúng là không nhiều nhưng quan trọng là có chất lượng.”
Nhắc đến chuyện này, tên chủ nhà nghỉ lại tức điên, giơ chân đạp cho tên kia một cước mắng: Mớ hàng hôm trước từ Vân Nam chuyển tới ngon lành hết sức, có một con y tá có ích cũng bị tụi bây giết chết. Đầu tụi bây chắc không có não mà toàn là tinh trùng không thôi, nếu không thì đã có thể vớt vát giá tiền của mớ này rồi.
Tên cao lớn tiếng phân bua: Con đó bị bệnh nan y, cũng không sống được bao lâu nên cho nó hưởng thụ một chút. Mọi người cùng vui mà. Nếu để cho nó chết trong tay anh Lực thì còn mang tiếng xúi quẩy nữa.
Vậy mà con mẹ mày dám làm trên địa bàn của tao. Hôm nay mém chút nữa là có chuyện rồi đó, biết không? Chết tiệt!” Tên chủ nhà nghỉ đạp tên kia thêm một cước rồi chống nạnh đi qua đi lại hậm hực nói: Hàng này là để đổi thứ kia đó, biết không? Mày cho rằng có tiền là mua được sao? Bên trên đã căn dặn không được để sai sót, phải trông coi cho đàng hoàng. Đằng này tụi bây giữ hàng không ra hồn còn làm loạn như vậy nữa. Quay về tao phải ăn sao nói sao với anh Lực đây?
Tên lùn lấp liếʍ: Người cũng đã chết rồi, nói gì cũng đâu có sống lại được.”
Thôi được rồi! Tên chủ nhà nghỉ buồn bực phất tay xoay người nói: Lên đường rồi tính tiếp. Thấy con nào được thì vớt luôn, không chuẩn nhưng cũng có thể đối phó là được rồi. Coi chừng cho đàng hoàng nếu mà để thiết sót gì nữa thì tụi bây tự đền bằng cái mạng ngu ngốc của tụi bây đi.
Ba tên kia cúi đầu khom lưng ẵm mấy cô gái vẫn còn đang hôn mê lên, tiện tay giật lấy sợ dây thừng cạnh tường để mở một cánh cửa khác, chuyển các cô ra ngoài.
Cuối cùng 'hàng' cũng được chuyển hết ra ngoài, ba tên kia mới thở phào nhẹ nhõm. Tên chủ ở lại quan sát một chút rồi theo đường cũ trở về nhà nghỉ.
Khi bọn chúng tản đi hết, Bạch Tiềm quan sát xác định không còn ai nữa mới ôm Hòa Lam phóng xuống đất.
Cậu đi quanh căn phòng quan sát sơ qua một lần mới ôm cô theo đường mới men ra ngoài.
Cửa đường hầm thông với một mảnh đất hoang bốn bề cỏ dại. Cách đó không xa là đường cao tốc, cạnh đó có một cây cổ thụ. Dưới bóng đêm tán lá ửng hồng trong không gian bốn bề tĩnh lặng, trông quỷ dị vô cùng.
Bạch Tiềm ấn đầu Hòa Lam, cùng cô nằm trong đống rơm chờ xem động tĩnh. Một lát sau, một chiếc xe tải cũ xộc xệch từ đống cỏ dại bên cạnh từ từ lăn bánh hướng ra đường cao tốc.
Cánh cửa xe đã bị hư, khó khăn lắm mới gắn lại được trên khung xe, lúc xe chạy nó còn phát ra âm thanh 'kẽo kẹt kẽo kẹt' nổi da gà. Tên cao và tên lùn ngồi ở buồng lái xe còn tên thọt thì ở thùng xe phía sau ôm khẩu AK74 canh gác.
Khi xe chạy ra đường lớn, tên cao mới nhoài người lấy cây một thanh sắt ngắn chọc vào chỗ tay cầm cố định cánh cửa xe.
Bạch Tiềm kéo Hòa Lam xích lại đỡ cô cho cô bớt mõi, cùng cậu nằm cố định dưới gầm xe.
Khi đã yên vị, Hòa Lam mới nhớ lại cuộc nói chuyện của bọn người kia. Cô có cảm giác đây không phải chuyến buôn người bình thường, bọn họ cần đổi hàng gì mà có tiền cũng mua không được? Ma túy chăng? Còn không phải ma túy thì là thứ gì?
Qua mấy giờ chạy lắc lư rốt cuộc xe dừng lại ở một thị trấn nhỏ.
Ba tên kia xuống xe, bàn bạc một chút thì tên lùn ở lại giữ xe, hai tên kia đi mua đồ ăn để mang theo dọc đường.
Tên lùn phun nước miếng, lầm bầm mấy câu rồi nhận lấy súng AK leo lên buồng xe.
Hai tên kia rất nhanh đã đi vào trong trấn, còn tên lùn thì ngồi trong xe giở giọng mắng chửi mấy câu rồi không kiềm được mà bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Vì chuyến hàng này mà hắn đã không ngủ nghỉ mấy ngày rồi nên người ngợm mệt mỏi rã rệu. Trong xe nhanh chóng truyền ra tiếng ngáy đều. Nếu như hắn ta không phải mệt mỏi quá sức hẳn sẽ không dễ dàng buông lỏng cảnh giác vì mỗi khi đi qua những địa bàn khác nhau bọn chúng đều phải rất cẩn thận, tránh làm bại lộ việc lớn. [truyện đã hoàn thành và có ebook tại tieu thuyet edit cham net]
Dựa vào tiếng ngáy, xác định tên kia đã ngủ say rồi Bạch Tiềm mới kéo Hòa Lam ra khỏi gầm xe, cẩn thận nhảy lên thùng xe.
Thùng xe vốn rất rộng rãi nhưng bây giờ chất đầy đồ xen lẫn với rơm rạ nên rất thích hợp cho hai người họ ẩn núp. Mấy cô gái kia bị chia ra nhét vào từng cái rương. Bạch Tiềm ôm Hòa Lam trốn vào một cái rương trống, phủ rơm rạ lên sơ sơ rồi tự đóng rương lại.
Tên cao cùng tên thọt cũng đã quay trở lại. Mỗi người xách trong tay mấy túi mỳ ăn liền, bánh ngọt, đồ hộp còn có mấy chai nước suối nữa.
Thấy tên lùn đang ngủ say sưa, tên cao tức giận đạp hắn một cước mắng: Giờ này mà mày dám ngủ hả? Chuyến hàng này quan trọng cỡ nào mày không biết sao? Phải cẩn thận chứ! Đợi xong việc thì mày tha hồ hưởng thụ. Đến chừng đấy có thể cầm tiền lén vượt biên qua Vân Nam, chúng ta cũng không cần phải làm cái loại mua bán này nữa.
Tên lùn nghe thấy thế liền gật gù nói phải xong dùng báng súng đóng cửa xe.
Xe tải lại lắc lư mấy bận cuốn theo bao nhiều bụi mù xập xình quay lại con đường lớn.