Ông Vương đập tờ bào lá cải lên bàn, khuôn mặt lộ rõ vẻ giận dữ
- Cái này là sao?
Hắn nhún vai, dường như nhân vật được đề cập trong bài báo không phải là hắn. Vẫn cặm cụi ăn sáng, hắn bỏ qua tiếng quát tháo của người đối diện
- Ba đang hỏi con đó?
- Ba muốn hỏi về vấn đề gì? – Hắn lúc này mới ngước mặt lên nhìn ông
- Cô gái này….. Sao con lại đi chung với cô ta?
- Một người bạn thôi.
- Tránh xa cô ta ra. Ba không muốn chuyện này ảnh hưởng đến việc của con và Quỳnh Như
- Chẳng lẽ bây giờ việc con có bạn cũng bị cấm cản sao? Với lại cô Quỳnh Như gì đó, làm ơn đừng nhắc đến cô ta trước mặt con! – Hắn bực tức đứng dậy, chấm dứt cuộc tranh cãi
Sau khi hắn đi khuất, ông Vương ra hiệu cho trợ lý của mình lại gần, tay chỉ vào hình cô gái trên báo
- Sao nó lại gặp cô ta. Chẳng lẽ nó….
- Tôi nghĩ cậu ấy không biết gì đâu thưa ông – Trợ lý cúi đầu nói
- Để ý nó cho tôi! Đừng để cô ta gặp nó lần nào nữa.
- Vâng, thưa ông!
- Cô đến gặp tôi sớm hơn tôi nghĩ – Hắn nhìn tôi, miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười “gian xảo”
- Anh muốn gì? – Tôi trừng mắt nhìn lại hắn
- Cô hỏi thế là sao?
- Tôi đã nghe nói về anh, và tôi đã biết trừ khi anh muốn, nếu không những tấm hình đó sẽ không bao giờ xuất hiện trên mấy tờ báo lá cải đó.
- Tôi không nghĩ mình có tài cán như vậy. Họ thích thì đăng, sao tôi có thể cấm cản được. Những gì người khác đồn đại về tôi, hình như càng ngày càng giống tiểu thuyết thì phải.
- Anh… nói thật chứ hả?
Hắn bật cười trước câu hỏi ngu ngơ của tôi. Chẳng lẽ hắn lại thừa nhận mình nói xạo, thừa nhận rằng mấy tấm ảnh đó là do hắn muốn tung lên. Hắn nhấp một ngụm cafe, lắc lắc đầu ra vẻ cảm thông cho cái trí tuệ thiếu thước tấc của tôi.
- Tin hay không tùy cô!
- Chả biết nổi mấy nguời! Tức thật bị chủ nhiệm lừa một vố! Không thèm phỏng vấn, quá lắm là mất việc! – Trong đầu tôi bắt đầu ghé thăm cháu chắt chút chít của chủ nhiệm toà soạn – Hai ngày! Tôi cho anh hai ngày để giải quyết vấn đề đó! Bây giờ thì chào anh. Tôi về!
- Giải quyết rồi!
Tôi định đứng dậy đi về thì bị câu nói của hắn kéo lại ghế. Phong cách làm việc quả thật nhanh gọn, rất đáng nể phục
- Anh làm cách nào vậy?
- Gọi điện thoại cho biên tập trang web, bảo anh ta viết bài đính chính. Không thì ngày mai trang báo mạng sẽ bị đánh sập, không có khả năng cứu vãn…
Tôi trợn tròn mắt nghe hắn nói. Không thể nào! Rốt cuộc hắn là người như thế nào? Hình như là không nên đắc tội với hắn. Nhớ lại những cư xử của mình, tôi thở dài cho tương lai bản thân
- Hihi, anh cứ đùa. Sao có thể xử lý bằng cách đó chứ! Hồi nãy anh nói mình không có tài cán gì mà
- Tôi thì không nhưng ba của tôi thì có.
- Papa của anh? Anh lớn như vậy mà ông ấy cũng phải bận tâm những việc như thế của anh sao?
- Chịu thôi! Ai kêu tôi là quý tử của ông! – Hắn nhún vai, vẻ mặt bất cần đời – Dù tôi thấy chuyện này cũng chả có gì to tát nhưng ông ấy không chấp nhận được những scandal như thế đâu!
To hay không to thì có người giải quyết là tốt rồi. Tôi thở hắt ra, cảm thấy như trút được gánh nặng. Thật là thoải mái. Tôi ngả lưng dựa vào ghế, chợt nhớ ra một điều quan trọng, tôi lấy điện thoại ra gọi
- Mày hả? Tao đâu có quên cuộc hẹn với mày. Tao ngồi ở địa điểm cũ nè
- ….
- Thôi mày tự đi ra đi, tao lười qua rước mày quá. Vậy hen, cho mày mười phút.
Tôi cúp điện thoại, dùng ánh mắt “lịch sự” của mình chớp chớp nhìn người đối diện để hắn biết rằng tôi có cuộc hẹn sắp tới ở đây và tốt nhất là hắn nên rời khỏi.
- Anh có việc thì cứ đi trước. Tôi ở đây chờ bạn một lát.
- Uhm, vậy cô ở lại. Tôi về trước! À, có vẻ cô thích cái biệt thự ấy. Rất hoan nghênh cô ghé tham quan – Nói xong hắn đứng dậy bỏ đi
Tôi nhìn lưng hắn, ước gì có vài mũi phi tiêu để găm thẳng vào đó. Trước khi đi còn ráng nói xỏ tôi một câu, thật quá đáng! Tôi thong thả ngồi nhấm nháp ly nước của mình, miệng lẩm nhẩm hát theo bài hát đang được phát trên tivi. Bỗng nhiên có hai người bận áo vest đen, quần đen, đeo kính đen, nôm na là đen toàn tập bước lại phía bàn của tôi. Lúc hai người đó bước tới, tôi còn đang bận nhìn ngắm vẻ ngoài nam tính bừng bừng của họ, đến khi họ tới sát bàn, tôi mới nhận ra rằng hình như có gì đó không ổn
- Xin lỗi, cô có phải là Hạ Linh không? – Một tên nhìn tôi hỏi
Tôi gật gật đầu, nuốt nước bọt. Trời ơi, ngay cả anh có là kẻ bắt cóc tống tiền, tôi cũng nguyện tự trói chân trói tay cho anh ấy vác đi.
- Ông chủ chúng tôi muốn gặp cô – Vừa nói anh ta vừa quay lại
Lúc này tôi mới để ý một người đàn ông trung niên ngồi ở góc quán. Ông ta tầm khoảng tuổi ba tôi, nhưng tất nhiên khuôn mặt không thể “dễ thương” như papa yêu dấu của tôi. Ở ông toát ra một luồng khí khiến người đối diện phải nể sợ, phong thái uy nghiêm, có phần hà khắc. Tôi vội vàng gật đầu chào ông.
- Mời cô! – Tên vệ sĩ cúi mình, có ý mời tôi qua bàn kia
Tôi cũng đứng lên, miễn cưỡng bước qua đó. Tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông. Ây da, hình như máy lạnh trong quán hơi lạnh thì phải. Sao tôi cảm giác hàn khí bao quanh mình thế này.
Ông nhìn tôi từ đầu đến chân, cặp mắt nheo nheo lại. Tôi có cảm giác giống như đang ra mắt cha chồng vậy. Tôi cũng tự nhìn lại mình. Quần jean, áo thun, giày bata, mắt kiếng nobita, tóc búi cao, sặc mùi “giản dị bình dân”, so với vẻ ngoài của ông thì một trời một vực. Nhưng rõ ràng tôi có phải là đang ra mắt đâu, tôi hít một hơi, ngồi thẳng lấy lại vị thế của mình
- Bác ơi! – Tôi gọi nhỏ – Có chuyện gì không ạ?
- Cô là gì của Min? – Giọng nói trầm đục của ông vang lên
- Dạ! – Tôi khá ngạc nhiên vì ông nhắc đến hắn – Ý bác là gì là sao ạ? Cho phép cháu hỏi bác là…
- Tôi là ba của nó!
Hoá ra đây là papa “không thích scandal” của hắn. Nhìn kĩ thì hai người họ cũng giống nhau lắm, nhất là cặp mắt đen láy, đầy cương nghị.
- Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi?
- Cháu với Min không là gì hết. Mới quen biết và tổng thời gian nói chuyện của các lần gặp mặt chắc khoảng một tiếng ạ! – Tôi nhún vai
- Nếu tôi đề nghị cô không gặp nó nữa thì sao? – Cặp mắt ông tiếp tục nheo lại, nhưng tia sáng từ cặp mắt ấy vẫn rất có uy lực
- Dạ được thôi. Dù gì cháu và Min cũng không có gì để gặp nhau – Tôi đáp mà không cần suy nghĩ
- Vậy thì mong cô làm đúng những gì mình đã nói. Đã làm phiền cô! Chào cô
Vừa dứt lời, ông đã đứng dậy rời khỏi bàn. Hai vệ sĩ lúc nãy nhanh chóng bước theo ông. Tôi ngồi trên ghế, ôm ngực để lấy lại nhịp tim. Dù giọng nói ông rất bình tĩnh nhưng sao tôi cứ có linh cảm rằng nếu tôi không đồng ý lời đề nghị của ông thì song thân ở nhà sẽ không còn nhìn thấy tôi nữa.
- Này!
- Á! – Tôi giật bắn người
- Gì vậy con quỷ, tao mà mày làm như ma vậy! – Nhỏ bạn chống nạnh nhìn tôi ngạc nhiên
- Không có gì, không có gì! – Nhịp tim của tôi lại loạn xạ nữa rồi