Tôi và bé sinh viên giỏi bước vào văn phòng khoa để gặp thầy chủ nhiệm. Ngồi kế bên thầy là một người con trai, tầm khoảng 27-28 tuổi. Tôi nhìn anh ta, có cảm giác quen quen, nhưng lại không nhớ nổi là ai. Chúng tôi cúi đầu chào hai người, rồi ngồi xuống ghế. Thầy chủ nhiệm vui vẻ giới thiệu với chúng tôi :
- Đây là anh Phong, trưởng phòng chất lượng của công ty X, người sau này sẽ phụ trách các em. Bây giờ hai em ở lại trao đổi với anh ấy.
- Chào hai em. Hai em tên gì ?
- Dạ, em là Ngọc Lan!
- Còn em là Hạ Linh. Sau này chúng em nhờ anh giúp đỡ
- Uhm, nói thật thì trong công ty anh có rất nhiều việc, nên việc theo sát, hướng dẫn trực tiếp cho các em thì hơi khó với anh, tuy nhiên anh đã phân công các anh chị QC giúp các em. Việc gì các anh chị không hướng dẫn được thì cứ đến tìm anh.
Phong là người khá thân thiện, dễ chịu. Khi nói chuyện với chúng tôi dù không bao giờ mở miệng cười nhưng lại khiến người đối diện cảm nhận rõ điều đó. Anh căn dặn chúng tôi về giờ giấc làm việc của nhà máy, về việc ăn ở thì có thể ở trong dãy nhà công nhân, tất nhiên là có tính phí. Tuy nhiên tôi thì chọn cách sáng đi, chiều về, có hơi cực nhưng tôi thích về nhà hơn. Khi ngồi nói chuyện với Phong, tôi vẫn không sao gạt bỏ cái ý nghĩ là anh rất quen. Muốn hỏi anh rằng chúng tôi gặp nhau lần nào chưa nhưng chỉ sợ sẽ thất lễ, cũng có thể khiến người khác hiểu lầm là tôi thấy sang bắt quàng làm họ. Cho đến khi họp xong, trên đường chạy xe về, anh mới cho xe chạy lên ngang hàng với tôi
- Em vẫn không nhớ ra anh là ai à?
- Anh là… ? Hihi. Nói thật, em thấy anh rất quen nhưng lại không thể nhớ nổi
- Anh vẫn nghĩ khuôn mặt mình rất có sức thu hút. Không ngờ nhanh chóng bị lãng quên như vậy. Biết thế tối qua đã không mời rượu em, để em tỉnh táo một chút
Đến lúc này tôi mới nhận ra Phong là anh chàng ‘‘bảnh bao’’ tại sinh nhật Quỳnh Như. Nói thật, anh ta đẹp thì có đẹp nhưng với những gì diễn ra vào tối qua, muốn tôi nhớ mặt anh là điều hơi bị khó. Tôi chỉ còn biết ‘‘À’’ lên một tiếng, không biết nói gì hơn, nhìn vẻ mặt tiu nghỉu của anh, tôi cảm thấy khá buồn cười. 28 tuổi không phải là còn nhỏ để có thể sử dụng vẻ mặt giận dỗi ấy.
- Em xin lỗi! Chẳng qua em mắc chứng đãng trí! Hihi.
- Không sao. Đến lúc nào đó em muốn quên khuôn mặt baby này cũng không được.
- Anh cứ tự tin! Thôi em về truớc nha. Tuần sau gặp anh trên nhà máy. Bye!
- Ừ, bye em!
Nói xong tôi cho xe chạy vượt lên. Chuẩn bị vào hè, trới nóng nên khiến nhiều người trở nên không bình thường. Tôi bật cười vì cái không bình thường của Phong rất dễ thương, tuy nhiên nhớ đến tuổi của anh ta, tôi có hơi rùng mình.
Tôi bắt đầu kiếp sinh viên thực tập đầy gian khổ. Tôi rốt cuộc đã hiểu vì sao cái công ty này lại phát triển với tốc độ kinh khủng như vậy. Không bàn tới nguồn vốn mạnh, chỉ nói đến nhân sự thôi thì cũng có thể thấy được sự khác biệt. Họ đều là những con người tài năng, đầy nhiệt huyết, đam mê công việc. Khi làm việc thì cực kì nghiêm túc, mọi nội quy đặt ra đều được áp dụng triệt để. Ngay cả Phong, nếu lúc đầu tôi không hiểu với tính cách của anh ta thì làm sao leo lên nổi chức trưởng phòng thì bây giờ khi làm việc chung mới nhận thấy anh ta mà đi qua công ty khác thì có thể làm giám đốc rồi. Phải nói là tôi đã nhìn anh ta bằng cặp mắt khác. Tuy nhiên, khi rời khỏi công ty, Phong lại quay về với bản chất ‘‘nhí nhảnh’’ của mình. Tôi nói chuyện với anh ta cũng khá hợp, lâu lâu cũng có đi uống nước, ăn kem. Tất nhiên không thể tránh khỏi vài ánh mắt nghi kị của nhiều người, nhưng sống đến 23 tuổi rồi, tôi cảm thấy mặc kệ mọi người xung quanh, tôi không làm gì có lỗi là được. Tôi đối với Phong có khi như một người em tôn kính bậc đàn anh tài giỏi, có lúc như một người bạn tâm giao. Càng tiếp xúc càng thấy anh ta rất được, nếu có thể làm mai cho con bạn thân của tôi thì tốt biết mấy.
- Hey, anh có bạn gái chưa? – Tôi hỏi Phong khi đang ở trong quán kem
- Sao thế! Đang tìm hiểu anh hả?
- Uhm, tìm hiểu anh giùm con bạn thân em. Nó dễ thương lắm nhé, lại giỏi giang nữa,….bla bla bla
- Thôi thôi, tha cho anh. Thế em có người yêu chưa?
- Có rồi, em dễ thương thế này, sao không có?
- Thiệt không đó! Anh thấy em lúc nào cũng đi về một mình, lúc rãnh rỗi thì đi ăn kem, uống cafe với anh. Em dành thời gian cho bạn trai lúc nào thế?
- Tại ảnh ở xa mà. Xa lắm! Này này anh chưa trả lời em. Anh có bạn gái chưa?
- Em không cảm thấy đụng đến nỗi đau thầm kín của người khác là dã man sao. Haiz, đến bây giờ anh vẫn không hiểu, tại sao đẹp trai như anh mà vẫn chưa có ai.
- Haha, biết ngay là chưa có mà!
- Ý gì đây? Hay chúng ta yêu nhau nhé? Bạn trai của em chắc chắn không đẹp trai bằng anh đâu. Anh là anh chấm em rồi đấy.
- Xàm quá đi!
Đối thoại của tôi và Phong thường xoay quanh những chuyện trên trời dưới đất như thế. Cảm thấy có một người bạn là con trai cũng rất vui, lại lớn tuổi hơn mình nên tha hồ làm nũng. Tự nhiên tôi lại nghĩ đến hắn, nếu tôi và hắn là bạn, thì cả hai có vui hơn không. Đã 1 tháng nay chúng tôi không gặp nhau, tôi chỉ biết thông tin về hắn qua việc báo chí giật tin hắn và Quỳnh Như hủy hôn.
Trong nhà máy vào giờ nghỉ trưa, mấy công nhân cũng hay bàn tán vấn đề này, dù gì Quỳnh Như cũng là giám đốc marketing, không có gì hứng thú bằng việc soi mói đời tư của cấp trên, cũng giống như khi ta đi học, bàn chuyện yêu đương của thầy cô vui hơn là của bạn học. Những lúc như thế tôi thường thở dài, cảm thấy tình yêu sao mà khổ sỡ quá.