Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi

Chương 9 - Chương 8

Trước Sau

break
Edit:Đào Sindy

Tô Đường giơ tay lên cầm điện thoại, nhìn thoáng qua thời gian, thời gian Khương Trì đi khỏi đã gần ba tiếng. Nhưng cho tới bây giờ, anh vẫn chưa về. Tô Đường không biết Khương Trì đi làm gì, nhưng từ biểu cảm trong lúc anh nhận cú điện thoại kia, Tô Đường có thể phát giác được, hẳn là có chuyện xảy ra rồi. Ba tiếng đã qua, cũng không biết tình huống của Khương Trì bên kia bây giờ ra sao.

Khương Ưng không có ở đây, Khương Trì không có ở đây, dì Trầm cũng không có ở đây, trong biệt thự lớn trống trải chỉ có một mình Tô Đường, cô ngồi trước cửa sổ sát đất, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách, nhưng chậm chạp không lật trang kế tiếp.

Lúc này, điện thoại bàn trong biệt thự đột nhiên vang lên đinh linh linh. Tâm tư Tô Đường đang bay bổng lập tức bị kéo lại, cô do dự một chút, đứng dậy đi nhận điện thoại.

Tô Đường? Bên đầu kia điện thoại có người lười biếng gọi cô.

Ừm, Khương Trì à? Giọng điệu này, thái độ này, biết số máy bàn trong biệt thự, Tô Đường có thể nghĩ tới, chỉ có một người.

Khương Trì ở bên kia đầu dây cười một tiếng: Là tôi.

Tô Đường mím môi, trong giọng nói mang theo lo lắng: Khương Trì, anh không sao chứ.

Khương Trì trong điện thoại chép một tiếng: Có chút chuyện, cần cô hỗ trợ.

Chuyện gì?

Cô rảnh không? Đến chỗ tôi một lát.

Có rảnh. Được.

Nói xong, Khương Trì ở đầu dây bên kia bắt đầu đọc địa chỉ.

Tô Đường dùng bút ghi lại, liền lập tức cầm túi tiền ra cửa.

Vì muốn theo kịp tốc độ, Tô Đường đi trực tiếp đến địa điểm Khương Trì nói, nơi này cách biệt thự nhà họ Khương có chút xa, lại kẹt xe, lúc Tô Đường đến, đã là 30' sau rồi.

Vừa xuống xe, cô liếc mắt liền thấy Khương Trì đứng dựa vào tường.

Khoảng cách hai người bọn họ có chút xa, cô chỉ có thể nhìn thấy anh dựa vào tường tay bỏ vào túi quần, một tay khác kẹp lấy một điếu thuốc, nét mặt của anh ẩn trong sương mù, khiến người ta nhìn không rõ ràng.

Tư thế anh hút thuốc rất đẹp trai, có hương vị hời hợt, Tô Đường đến ngắn ngủi trong một khoảng thời gian, cô đã phát hiện chung quanh có năm ba cô bé đi ngang qua ba nhìn anh bằng ánh mắt tán thưởng. dđ-lqđ

Bên cạnh anh còn đứng hai người, nhưng Khương Trì trời sinh là nguồn sang, người bên cạnh đều thành nền của anh, để người ta theo bản năng xem nhẹ người còn lại, trong mắt chỉ nhìn thấy mình anh.

Ba người bên trong, tư thế của anh thanh thản, thân thể như ngọc, mặc dù giờ phút này tóc và quần áo áo hơi có vẻ lộn xộn, nhưng trên người có khí chất mà những người còn lại không có.

Lúc Tô Đường đi đến chỗ bọn họ, ba người bọn họ còn đang nói chuyện gì đó.

Tô Đường loáng thoáng đã nghe được mấy câu.

A Trì, có phải mày định cưa Từ Đông không?

Khương Trì nhẹ à một tiết, giọng điệu rất hững hờ: Tao cần cưa à?

Đúng thế. Nhưng mà Từ Đông không nghĩ như vậy.

Khương Trì không trả lời, nụ cười trên mặt nhìn qua rất nhạt.

Mày và Kiều Sênh sao rồi?

Khương Trì hút một hơi thuốc, mất hết cả hứng nói: Chia tay.

Ách, mới chưa bao lâu.

Một người khác hình như còn muốn hỏi gì, nhưng lúc này, bọn họ phát hiện Tô Đường đi tới.

Nhìn thấy Tô Đường, Khương Trì đứng thẳng người, ánh mắt xuyên thấu qua khoảng cách gần như vậy, nhìn về phía cô. Ánh mắt của anh cực kỳ có tính xâm lược, khiến nhịp tim Tô Đường theo bản năng dừng lại.

Sau đó anh từ từ nhếch miệng, nhìn cô lộ ra nụ cười vô lại.

Khương Trì dùng khẩu hình miệng nói với cô: Cô đã đến.

Tô Đường đi đến bên người Khương Trì, từ trong mùi thuốc lá nghe được mùi máu tanh, cô ngước mắt nhẹ giọng hỏi: Anh đánh nhau?

Khương Trì ừ một tiếng, trong miệng nói: Không sao.

Vết thương lại lần nữa đổ máu, không sao à.

Tô Đường muốn hỏi thêm, há hốc mồm, nhưng lại không hỏi.

Hai người đứng bên cạnh Khương Trì lúc này cũng hoàn toàn đặt ánh mắt trên người Tô Đường. Một nam sinh có tướng mạo anh tuấn trong đó, ánh mắt càn rỡ đánh giá băng gạc trên mặt Tô Đường mấy lần, nhịn không được nhỏ giọng trong miệng lầm bầm: A Trì, ánh mắt của mày càng ngày càng đặc biệt rồi.

Tuy nói anh ta dùng từ hình dung là Đặc biệt , nhưng mọi người đều biết anh ta đang nói bóng gió, nói xấu Tô Đường.

Tô Đường cắn chặt môi dưới, cúi đầu.

Khương Trì tùy ý liếc qua người nói chuyện, lạnh nhạt nói: Không biết nói thì cút.

Nam sinh không thèm để ý Khương Trì bảo anh ta cút, anh ta dùng cùi chỏ cọ xát eo Khương Trì, đứng chép miệng với Tô Đường, cười híp mắt hỏi: Đây là ai vậy? A Trì, sao mày lại kêu em gái tới đón?”

Khương Trì bóp tắt tàn thuốc, ném xuống đất tùy ý đạp một chút , vừa hững hờ nói: Ai cần mày lo?

Nam sinh nhịn không được nháy mắt ra hiệu, trong miệng cười nói: Vâng vâng vâng, tao mặc kệ, tao chỉ thuận miệng hỏi một chút.

Khương Trì ném cho anh ta ánh mắt hời hợt, cong môi, dáng vẻ cười như không cười.

Nam sinh có vẻ quen thân với Khương Trì, cũng không sợ anh, chủ động xích lại gần Tô Đường, đầu tiên là xin lỗi: Em gái, lời vừa rồi của anh không có ý gì cả, em đừng để trong lòng.

Tô Đường ừ nhẹ một tiếng.

Nam sinh cười híp mắt tiếp tục giới thiệu với cô: Chào em gái, anh là Lăng Lang, anh em tốt với Khương Trì.” Nói xong đặt tay lên vai Khương Trì, một bộ hai anh em tốt. Khương Trì cũng không đẩy anh ta ra, hai người bọn họ nhìn qua xác thực quan hệ không tệ. đđ--l--q--đ

Tô Đường nhẹ gật đầu, nhẹ nói: Chào anh, em là Tô Đường.

Giọng em gái thật dịu dàng nhẹ nhàng, nghe không giống như khẩu âm nơi này của chúng ta. Mặt mũi Lăng Lang tràn đầy hiếu kỳ với Tô Đường dạng em gái này, bình thường anh ta gặp không nhiều.

Nói chuyện đều nhỏ nhẹ như vậy.

Nhìn qua cũng đặc biệt yếu đuối.

Tô Đường mấp máy môi, nhẹ giải thích: Em đến từ phía nam.

Thì ra là em gái phía nam, trách không được dáng dấp như vậy... Lăng Lang do dự mấy giây, nhìn những chỗ trên mặt Tô Đường không có băng gạc mấy giây, trái lương tâm nói: Phấn nộn non mềm.

Khương Trì ho nhẹ một tiếng, Lăng Lang lập tức nói tiếp: Giọng nói của em thật dễ nghe, trong thành ngữ nói là, nói là. Ừ là, ngô nông nhuyễn ngữ*. Nghe thôi đã làm người ta cảm thấy xương cốt mềm ra.

*tức chỉ giọng địa phương vùng Giang Nam ngữ điệu uyển chuyển dễ nghe

Lăng Lang rất quen dùng, giờ phút này dùng giọng điệu ngả ngớn cười hì hì nói.

Tô Đường mím chặt môi, cúi đầu không nói, cô không quen tiếp xúc chung với loại nam sinh công tử nhà giàu như Lăng Lang.

Khương Trì nghiêng đầu nhẹ nhàng nhìn Lăng Lang một chút, anh em của mình có đức hạnh gì anh rõ ràng nhất, đây là một người ăn mặn không kỵ chủ, trong miệng cảnh cáo nói: Mày cách xa cô ấy ra.

Lăng Lang nghe vậy có chút ngoài ý muốn, nhất thời có chút không dám tin: A Trì, mày...

Cô ấy khác với chúng ta. Khương Trì nói xong câu này thì không tiếp tục giải thích thêm gì, nhưng Lăng Lang vẫn khó hiểu. Mấy anh em họ, đã chơi phải chơi cho được, nhưng xem xét Tô Đường thuộc dạng gái ngoan ngoãn, bé cưng hiền lành, không giống dạng ăn chơi.

Nhưng trên mặt lại dán đầy băng gạc? Hình dạng thế nào cũng thấy không rõ lắm. Đối mặt như vậy, lại đùa giỡn, anh ta cũng đùa giỡn không nổi nữa. Hiện tại Khương Trì nói kiểu này, Lăng Lang cũng lập tức thu hồi đức hạnh cười đùa tí tửng, không trêu cô nữa.

So với bé thỏ



break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc