Thật ra Địch Lộ cũng không biết rõ lắm, cô chỉ biết Khương Trì sẽ sớm rời đi, nhưng anh đi học ở trường quân đội hay là gì khác, Địch Lộ vẫn còn mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể tự đoán bừa đoán bậy. Trong lớp, chỉ có duy nhất Tô Đường biết, kiếp này, Khương Trì không nhập học ở trường quân đội như kiếp trước, mà chọn trực tiếp tham gia quân đội.
Khi Khương Trì trịnh trọng nói về quyết định này cho cô nghe, Tô Đường không cảm thấy bất ngờ chút nào. Một kiếp này, Khương Ưng còn sống rất tốt, Khương Trì không cần đi qua vạn dặm biển xa, rời khỏi nơi thương tâm này. Cô cũng không hề tức giận vì việc Khương Trì không hỏi ý kiến của minh mà quyết định tương lai, bởi vì cô biết, đây là lựa chọn tốt nhất cho Khương Trì. Cho dù, sau này bọn họ có phải tách ra ròng rã bốn năm, hoặc thời gian dài hơn.
Nhưng Khương Trì vẫn giải thích với cô. Anh nói, năng lực hiện tại của anh vẫn quá nhỏ, không có Khương Ưng, anh không là gì cả, thậm chí còn không thể tự quyết định cuộc đời của mình. Vì một tương lai tốt hơn và có thể ở bên cạnh Tô Đường, anh mới nghiêm túc đưa ra quyết định này.
Thật ra nếu anh không giải thích, tự Tô Đường cũng hiểu.
Chỉ là lần chia ly này đến quá nhanh. Cứ vội vàng như vậy, không kịp chuẩn bị, qua ba ngày nữa, anh lập tức sẽ đi, mà lần tiếp theo gặp nhau, không biết là khi nào.
Tô Đường không am hiểu về quân đội lắm, nhưng chắc chắn quản lý rất nghiêm ngặt, ngày nghỉ không có nhiều, ngày bình thường muốn gặp mặt cũng rất khó. Nhưng cô không muốn thể hiện ra chút thương cảm nào trên mặt. Cô không muốn Khương Trì mang theo mong nhớ mà rời đi.
Tô Đường cười với Địch Lộ, cố ý giả bộ như như không có chuyện gì xảy ra, nói, Cái gì làm sao bây giờ?
Dáng vẻ của Địch Lộ như muốn nói lại thôi, cô thở dài, Tô Đường, nếu cậu không vui thì có thể tâm sự với tớ.
Ý cười nơi khoé miệng Tô Đường không giảm, cô lắc đầu, Tớ không sao. Quả thật trong lòng Tô Đường cảm thấy có chút lạc lõng, nhưng vẫn chưa đến mức không vui. Ở bên Khương Trì một năm, hai người bọn họ đều thay đổi rất nhiều. Mà sự thay đổi của cô là lớn nhất.
Ngay từ đầu cô đã tự ti, mẫn cảm, lại yếu ớt. Dù làm chuyện gì cũng đều sợ đầu sợ đuôi, nơm nớp lo sợ. Nhưng trong năm ấy, Khương Trì dạy cho cô thế nào là dũng cảm, tự tin, và ung dung.
Nội tâm của cô, đã mạnh mẽ hơn rất nhiều so với trước kia.
Trên thực tế, sau khi nội tâm trở nên mạnh mẽ hơn trước kia, cô lại xem xét bản thân ở kiếp trước một cách kỹ lưỡng, mới phát hiện mình cũng không bình thường như đã nghĩ.
Cô có một bộ não thông minh, có một tấm bằng của trường đại học danh tiếng. Trừ cái đó ra, dung mạo mà cô nghĩ vô cùng nhạt nhẽo, hiện tại bình tâm nhìn lại, cũng sẽ phát hiện, thật ra nó cũng không khó nhìn. Mặc dù kém loại dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn nghìn năm khó gặp nhưng cũng gọi là thanh tú ưa nhìn.
Nhưng cô của quá khứ, quá tự ti, cho nên một mực hạ thấp bản thân, cảm thấy mình không ưa nhìn, thua kém người khác. Nhưng cô của hiện tại, sẽ không nghĩ như vậy nữa. Cô sẽ không coi nhẹ bất kỳ một đối thủ nào, kể cả bản thân.
Tô Đường nghĩ, cho dù trong bốn năm đại học, Khương Trì không ở bên cạnh cô, cô cũng sẽ ngày càng hoàn thiện bản thân. Bởi vì cô đã dũng