Edit: Đào Sindy
Hai cha con Khương Ưng và Khương Trì ai cũng không chịu cúi đầu trước ai, cứ như ai cúi đầu sẽ thua. Bởi vì chuyện của dì Trầm, bầu không khí nhà họ Khương nhất thời như đóng băng, đóng băng đến tĩnh mịch. Cũng may hai ngày này phần lớn thời gian Khương Ưng không có ở nhà, khi ông không ở đây, bầu không khí trong nhà tốt hơn một chút, nhất thời cũng coi là bình an vô sự.
Rất nhanh đã đến lúc Tô Đường đến bệnh viện kiểm tra.
Một ngày này, vẫn là Khương Ưng dành thời gian theo đi bệnh viện cùng cô. Đối với Tô Đường, Khương Ưng vô cùng để ý, khiến nội tâm Tô Đường vừa cảm kích vừa có chút nghi hoặc.
Bởi vì ông không chỉ cho cô ở lại nhà, cung cấp ăn ở, còn hai lần đều dành thời gian đi bệnh viện kiểm tra cùng cô. Đãi ngộ như vậy, chỉ sợ chỉ có Khương Trì từng có.
Tô Đường chỉnh tề ngồi trên xe, cô nhìn bên mặt đóng băng của Khương Ưng, ấp ủ hồi lâu, rốt cục lấy dũng khí phá vỡ trầm mặc.
Chú Khương, Khương Trì sa thải dì Trầm là có nguyên nhân đấy.
Nguyên nhân gì? Khương Ưng quay đầu nhìn về phía cô bé nhỏ nhắn bên cạnh.
Bởi vì... Tay chân dì Trầm không sạch sẽ. Tô Đường nhất cổ tác khí* nói.
*thừa thế xông lên.
Khương Ưng nghe vậy trầm mặc mấy giây, giống như đang tự hỏi, ông suy nghĩ, cuối cùng nói: Chú đã biết, chuyện dì Trầm chú sẽ xử lý.
Một lát sau, giống như Khương Ưng nhớ ra gì, ông nhìn Tô Đường, ánh mắt sâu xa, cứ như xuyên thấu qua cô, xuyên qua thời gian dài, thấy được một người khác, một người khác cô hoàn toàn.
Cháu và mẹ cháu, không hề giống. Giọng Khương Ưng có chút cảm thán vang lên bên tai Tô Đường.
Tô Đường nghe vậy, trái tim không khỏi run lên.
Khương Ưng nói câu này, không phải phát hiện gì chứ?
Mẹ cháu, vô cùng mạnh mẽ cá tính, năm đó... Tóm lại, tính cách của cháu và mẹ cháu khác nhau hoàn toàn. Ánh mắt Khương Ưng phức tạp nhìn Tô Đường.
Ánh mắt như vậy, quá mức nặng nề.
Tô Đường mím môi không nói. Chủ đề liên quan đến Tô Tố, cô chỉ có thể giữ yên lặng. Cũng may Khương Ưng chỉ thuận miệng nhắc đến, không cùng Tô Đường nhắc lại hồi ức về Tô Tố như dự định.
Lúc xuống xe, Khương Ưng nhìn Tô Đường, lại nói thêm một câu: Tính cách này của cháu, cũng không tính là chuyện xấu.
Tính cách đàn ông nhà họ Khương di truyền mạnh mẽ, có lẽ là nhân tố gia đình, luôn ở vị trí chủ đa͙σ, không một ai nɠɵạı lệ. Cho nên tính cách mềm mại của Tô Đường ở nhà họ Khương lại tốt.
Nhưng những lời này không có khả năng Khương Ưng sẽ giải thích cho Tô Đường nghe.
Lúc đến phòng khám của bác sĩ Lục, bác sĩ Lục chờ đã lâu. Ông và Khương Ưng hàn huyên một hồi, liền tra xét vết thương của Tô Đường. Xem hết vết thương, bác sĩ Lục cười một cái nói, giọng nói nhẹ nhàng: Không hổ là tuổi trẻ, nền tảng tốt, tình huống vết