Là Trương Giai Giai, thông báo với họ là có thể xuất phát rồi.
Mặc áo khoác và quàng khăn, lên xe chạy về phía quảng trường nhà nước.
Chặng đường rất gần, mười phút là đến rồi.
Người thật sự rất đông, thật khó để tìm một nơi để đậu xe.
Trương Giai Giai cùng với vị hôn phu Tùng Lâm, rất nhanh đã chú ý đến Lâm Kiều bọn họ
“Kiều Kiều!”
Trong lòng Lâm Kiều rung động, hai người đã một thời gian không gặp nhau, từ sau bữa tiệc kết hôn không có gặp lại.
Giữa các cô gái luôn có rất nhiều chủ đề, Giang Trạm và Tùng Lâm chỉ có thể đi theo Lâm Kiều và Trương Giai Giai để nghe bọn họ nói chuyện.
“Gần đây tớ đã bắt đầu học nấu ăn rồi Kiều Kiều!”
“Tôi cũng đang nỗ lực.”
“Thật à! Này, tớ kể cậu nghe, cái tên ŧıểυ gia hỏa Trần Thừa gần đây bắt đầu hẹn hò rồi , quả nhiên là không thể trốn thoát …”
“Cũng tốt, anh ta nên ổn định đi.”
Trương Giai Giai lén lút liếc nhìn hai người đàn ông phía sau, cúi người thì thầm vào tai Lâm Kiều điều gì đó.
Lâm Kiều bình tĩnh gật đầu, Trương Giai Giai cười cười, không nói gì.
Dường như sắp bắt đầu, đám người đã tập trung ở giữa, Trương Giai Giai dắt Tùng Lâm đi về phía bên kia, Lâm Kiều và Giang Trạm đứng cùng nhau.
“Em có nguyện vọng gì?”
Giang Trạm nhìn người phụ nữ bên cạnh, không hề chớp mắt.
Anh luôn như vậy, trong đôi mắt kia vẫn luôn phản chiếu hình ảnh của cô, trong vắt, không chút tạp chất.
Lâm Kiều quay đầu nhìn đài phun nước trước mặt.
Khi nước trong đài dao động, những ngọn đèn xung quanh tượng đài đột nhiên sáng lên, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên.
Một số người dân xung quanh lấy điện thoại ra để chụp ảnh, một số thì đúc đồng xu rồi lặng lẽ nhắm mắt ước nguyện, một số cặp đôi ôm hôn nhau thắm thiết.
Cô chỉ lặng lẽ quan sát, một số chuyện trong quá khứ lướt qua tâm trí cô như là đèn kéo quân.
‘Anh biết không, Tiêu Duệ sắp kết hôn.’
‘Thật à.’
Cô không nói với Trương Giai Giai là cô biết, bởi vì mấy ngày trước cô đã nhận được một tin nhắn từ người đó.
Cô ấy không nhắn lại mà âm thầm xóa đi, số điện thoại của người đó cũng bị bôi đen.
Bọn họ, vốn dĩ là hữu duyên vô phận, nhưng suy cho cùng cũng không phải là người cùng đường.
Bây giờ cô có con đường cô muốn đi.
Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh cô.
“Còn anh, anh có nguyện vọng gì không?”
Giang Trạm nhìn cô một lúc lâu, đưa tay sờ sờ lên mũi, từ trong túi áo khoác lấy ra hai thứ.
Lâm Kiều cúi đầu nghi hoặc rồi ngây ngẩn cả người.
“Xin lỗi, vốn dĩ là anh muốn đặt hoa gì đó, nhưng sợ em không thích công khai…”
Anh nghiêng đầu mang theo tia bối rối.
“Chúng ta kết hôn đi, Lâm Kiều.”
“Ngay ngày mai!”
Một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, bên trong là chiếc nhẫn kim cương thể hiện sự vĩnh cửu, một quyển hộ khẩu giản dị thể hiện tình yêu chân thành không kém phần nhiệt tình của anh.
Lâm Kiều mỉm cười hạnh phúc, cô nhìn anh không chớp mắt.
Cô không khóc vì xúc động, tựa như anh không có lời kịch hoa mỹ cùng trận thế tráng lệ.
Cô thật bình tĩnh, tiến đến ôm anh, ôm chặt lấy anh.
Cô tựa vào anh, nước mắt vẫn không kìm được mà lăn dài.
Trên đời này còn nhiều điều đẹp đẽ lắm, ánh dương của sớm mai, đất mới của mùa xuân, ngói xanh và hoa mận trong ngõ sâu, trước sân trồng đầy cây sơn trà, tràn ngập thơ ca về ánh trăng, chuyện xưa ùa đến như ngọn lửa.
Còn có, trong mắt anh chứa cả dải ngân hà.
Kể từ đó, núi không phải là núi, mà là màu của trời, nước không phải là nước, mà là biển mây quay cuồng.
Thành phố với hàng ngàn ánh đèn, hàng vạn ngọn đuốc, thế giới này nhiều người như vậy, giữa thành thị đông đúc xô bồ như kia, kẻ đến người đi.
Chỉ có anh ngược chiều ánh sáng đến bên em, xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới này.