Tăng Nghị lấy điện thoại gửi cho bạn mình một tin nhắn rồi định vị vị trí của bản thân. Ở lại đây chỉ thêm tự rước lấy nhục, Tăng Nghị cũng chẳng phải đồ ngốc, ngược lại anh ta còn hiểu rất rõ.
Khi Trương Giai Giai đi ra, Tăng Nghị chào cô rồi chuẩn bị rời đi.
“Tạm biệt cái gì, bà đây sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, hiểu không?!”
Buổi hẹn hò thất bại, cô chả cần phải để lại ấn tượng tốt cho người này một chút nào.
Tăng Nghị ngượng ngùng cười cười rồi bước ra ngoài.
Trương Giai Giai ngồi đối diện với Giang Trạm, như có như không đánh giá anh.
Cô chẳng cần phải dò xét Giang Trạm, tình cảm của anh đối với Lâm Kiều ai cũng có thể nhìn ra.
Lâm Kiều ở bên Giang Trạm như vậy khiến người làm bạn là cô đây cũng vui lây, nhưng cũng không tránh khỏi có chút hâm mộ.
Một người đàn ông hoàn hảo như này chẳng thể nghi ngờ gì là điều mà mọi người phụ nữ đều muốn.
Chỉ là cô đi loanh quanh mãi, giao lưu rộng mà chưa thể tìm được người nào phù hợp.
Người đàn ông đối diện nhướng mày, Trương Giai Giai nhìn thấy sự ưu tư trong mắt anh ta.
Nó tĩnh lặng như một hồ nước sâu.
Im lặng và điềm tĩnh.
Bị phát hiện đang nhìn anh ta, cô cũng không xấu hổ.
Điềm nhiên như không cười cười nhún vai, thu hồi lại tầm mắt và nhìn bộ móng mới sáng bóng của mình.
Ai nha… Cô thực sự hâm mộ Lâm Kiều quá đê.
Nhìn thấy Lâm Kiều xuống lầu, Giang Trạm liền đứng dậy đi về phía trước.
Đưa tay lên phủi áo cho cô rồi nắm lấy tay người ấy một cách tự nhiên.
“Đi thôi nào.”
Lâm Kiều gật gật đầu, gọi Trương Giai Giai đang cô đơn ở bên kia.
Trương Giai Giai đứng dậy cười rồi bước theo họ.
Cỗ xe yên lặng, tiếng hạt mưa đập trên kính nhịp nhàng lạ thường.
Lâm Kiều dựa vào cửa nhìn dòng người bên ngoài, lúc dừng xe thỉnh thoảng bị người đàn ông bên cạnh xoa xoa đầu ngón tay.
Họ không nói nhiều, chỉ cần những hành động đơn giản thôi cũng đủ để thể hiện tâm ý của nhau.
“Đi đây nhá, lần sau cùng nhau ăn cơm.”
Trước tiên là tiễn Trương Giai Giai về nhà.
Lâm Kiều vẫy vẫy tay, nhìn cô ấy rời đi rồi mới để Giang Trạm khởi động xe.
Hai người đến trung tâm mua sắm.
Lâm Kiều đi phía trước, Giang Trạm đẩy xe hàng bên cạnh cô.
“Ăn cái này không?”
“Cũng được.”
“Cái này em chưa làm qua, hôm nay mới chỉ xem một đoạn video….”
“Được.”
“Còn cái này thì sao, tuy là em chưa từng thử qua.”
“Mua đi.”
Đón lấy đồ từ tay cô rồi bỏ nó vào giỏ hàng.
Dường như anh đã bị trúng một lời nguyền kỳ lạ, bất cứ điều gì Lâm Kiều nói cô chưa bao giờ thử thì anh đều rất vui vì anh là lần đầu tiên của cô.
Lâm Kiều cũng cảm thấy rằng cô gần đây rất vui.
Cô bắt đầu quan sát Giang Trạm.
Giống như bây giờ, người này ở bên cạnh giúp cô rửa rau, động tác nhanh nhẹn không chút chậm trễ.
Lúc ăn cơm, Giang Trạm không thích nói chuyện, thỉnh thoảng ánh mắt của hai người va chạm, lúc đầu cô không hiểu, sau đó Lâm Kiều liền biết người này đang để ý xem cô thích ăn gì.
Những lúc Giang Trạm muốn làm việc, nếu Lâm Kiều ở đây thì anh không thích vào thư phòng, anh sẽ ở cạnh cô, dựa vào đầu giường nằm bên cô.
Lâm Kiều lần đầu tiên biết anh bị cận, tuy rằng không nặng nhưng khi làm việc anh sẽ đeo kính.
Rất xinh đẹp.
Cũng giống như anh, dịu dàng mà ôn nhuận.
Ánh mắt cô vẫn luôn dõi theo anh, lần đầu Lâm Kiều tiên cảm thấy quan sát một người cũng là một việc thú vị đến vậy.
“Nhìn cái gì thế.”
Khuôn mặt của người đàn ông đột nhiên phóng to trước mắt cô, làm cô hết hồn.
“Xin lỗi, dọa em rồi à?”
Cô ngả người ra sau, Giang Trạm lập tức đưa tay ra ôm lấy cô để tránh cho ngã ngửa xuống giường.
“Không sao…”
Hơi ngại khi nhìn thẳng vào anh, cô chỉ còn biết quay đầu đi ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng.
“Nhìn cái gì vậy, ngây ngẩn cả người rồi kìa?”
Không cho cô cơ hội chạy trốn, Giang Trạm đặt máy tính sang một bên, vươn hai tay ôm cô vào lòng.
“Có hứng thú với tài liệu này à?”
Anh nhướng mày.
Lâm Kiều cắn môi, vành tai đỏ bừng.
Hóa ra người này biết mình vẫn luôn ngắm anh…
Giang Trạm mỉm cười, cúi đầu hôn lên đỉnh tóc cô, nụ hôn khẽ rơi trên vành tai đỏ bừng của cô …
Làm sao anh có thể không biết, anh có thể cảm nhận mọi thứ về Lâm Kiều, hơn nữa ánh mắt cô vẫn luôn dõi theo anh.
“Anh biết là em đang nhìn anh mà.”
Lâm Kiều lăn một vòng tránh nụ hôn kia rồi cưỡi lên người anh.
Anh cười đến mức lồng ngực rung lên, Lâm Kiều cảm nhận được.
Cô nhìn người đàn ông đang đắc ý ở trước mắt, khuôn mặt có chút nóng bừng.
“Anh không biết, em đang nhìn anh sao? Nhìn anh làm gì thế?”
Kĩ năng giả vờ của anh ấy cũng là độc nhất vô nhị.
Lâm Kiều trợn tròn mắt.
Cô thấy Giang Trạm đang cong cong ánh mắt.
Tựa như vầng trăng khuyết, sâu bên trong đó có chứa đựng một vì sao sáng lấp lánh…
Hấp dẫn cô tiến tới.
Chẳng biết từ khi nào tay cô đã chạm lên mặt anh, cũng không biết từ lúc nào đã tháo kính của anh ra và cô cũng chẳng thể biết được nên hôn lên mắt anh như thế nào.