Tựa như lúc này, anh thậm chí cho rằng tình yêu của mình là một loại ảo tưởng, ảo giác này đang ở ngay trước mắt anh.
Mãi cho đến khi người nọ tới gần, anh mới biết không phải.
Anh vẫn chưa điên.
Chỉ có điều vì sao ánh mắt dè dặt của Lâm Kiều lại khiến anh cảm thấy hít thở không thông.
Anh nên vui vẻ hoặc ít nhất cũng nên cảm thấy thoải mái.
Nhìn xem, em cũng có ngày hôm nay.
Nhưng anh chẳng thể nói ra một câu châm chọc, chỉ biết nhìn cô như vậy.
Thậm chí anh còn nghĩ, Lâm Kiều chỉ khóc vì anh mấy lần, cho dù như vậy anh cũng cảm thấy vui vẻ.
Không đành lòng nhìn cô nữa, Giang Trạm cứng ngắc quay đầu chuẩn bị rời đi.
Nhưng còn chưa bước đi một bước, tay anh đã bị người phía sau giữ chặt.
Anh nghe thấy giọng nói run rẩy của cô:
“Anh đừng đi, chúng mình nói chuyện đi…”
Nếu không muốn trở thành người bị vứt bỏ thì phải chủ động rời đi.
Giang Trạm tự nói với mình.
“Hôm khác đi, anh còn có việc.”
Lâm Kiều cắn môi, không buông anh ra.
Anh đang trốn tránh cô, cô không bị ngu, cô biết rõ.
“Sẽ không làm lỡ quá nhiều thời gian của anh đâu, thật đấy, mười phút, hoặc là… năm phút thôi.”
Anh không trả lời.
Lâm Kiều không khỏi nắm chặt tay anh hơn, tim cô vừa căng thẳng vừa khó chịu, chờ đợi câu trả lời từ anh.
Người đi ngang qua cảm thấy hơi kỳ lạ nên nhìn bọn họ mấy lần.
Giang Trạm hít sâu một hơi, từ từ xoay người lại, đối diện với đôi mắt hơi đỏ của cô.
Bởi vì vừa rơi nước mắt nên mắt cô vẫn ầng ậc nước.
Cô không quá giống như lúc trước, vẻ mặt hơi tái nhợt, không có cảm giác lạnh lùng kia, thoạt nhìn rất tiều tụy.
Lâm Kiều biết dáng vẻ hiện tại của mình nên có chút không muốn đối diện với ánh mắt của anh, cô hơi cúi đầu, cái tay bắt lấy cánh tay anh dần buông lỏng.
Muốn giữ anh lại, nhưng lại không biết nên nói gì.
“Tranh của anh vẫn còn ở chỗ em.”
Kỳ thật, khi cô nói ra những lời này thì thật sự cô muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Thấy anh không lên tiếng, cô cắn răng giải thích: “Không phải em thúc giục anh đi lấy, em chỉ…”
“Để hôm nào Giang Tiêu Tiêu đi lấy.”
Giang Trạm nhìn cô, chờ cô nói tiếp, nhưng lại không có lời tiếp theo.
Anh không hiểu vẻ mặt của cô cũng không biết cô đang suy nghĩ cái gì.
Giang Trạm hơi sửng sốt, tay cô quả thật là rất lạnh, không biết có phải vì vừa mới rửa tay hay không.
“Thật xin lỗi.”
Anh nghe thấy cô nói.
Giang Trạm cười, khóe miệng có chút cứng ngắc.
Anh nhìn thấy sự thất vọng trong mắt cô.
Ai muốn nghe cô nói xin lỗi chứ, anh vốn không cần.
“Em thật sự không hiểu…”
“Cho dù anh không muốn ở bên em cũng không sao, chuyện đầu tiên em phải làm chính là xin lỗi anh, Giang Trạm.”
Lâm Kiều nhìn anh, có chút chua xót.
“Trước đây là em… làm tổn thương anh, em vẫn luôn lừa bản thân cũng lừa cả anh...”
Giang Trạm gạt tay cô ra, ánh mắt có chút phức tạp:
“Không cần.”
Cô cho rằng anh chết bởi một lần thất vọng, trên thực tế, anh không ngừng hy vọng, ngay sau đó chính là thất vọng nặng nề, việc đó cứ lặp đi lặp lại mài mòn anh đến gần hết.
Anh sợ cô biết, lại sợ cô không biết, cũng sợ cô giả vờ không biết.
Nhưng cố tình tất cả mọi việc đều từ cô mà ra.
“Cứ như vậy đi, đây là em nói.”
Anh trả lại những lời này cho cô.
Nói xong thì xoay người rời đi.
Lâm Kiều nhìn bóng lưng anh rời đi, cơ thể hơi mất sức dựa vào tường.
Cô đã nghĩ tới kết quả này.
Trái tim thắt lại đến khó chịu.
Không sao đâu…
Lâm Kiều hít sâu, cô nhìn bóng lưng Giang Trạm biến mất, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương hơi đau nhức, nuốt sự chua xót trong miệng xuống.