Anh hiếm khi biểu hiện như vậy, Lâm Kiều cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua.
“Tại sao không nghe máy.”
Lâm Kiều sửng sốt một chút, nhớ ra cô đã quên điện thoại di động lên lầu, cho nên mới không nhìn thấy tin nhắn của anh.
“Em đi lên tầng, điện thoại cũng quên không mang theo nên không nhìn thấy.”
Giang Trạm nghĩ đến cảnh hai người cùng nhau bước xuống cầu thang, ánh mắt càng thêm giận dữ.
“Trên tầng? Anh còn không biết là có tầng trên đâu đấy.”
“Thật là trùng hợp, em cùng anh ta đi lên sao?”
Lời chế giễu của anh khiến Lâm Kiều cau mày, sắc mặt Tiêu Duệ cũng trở nên lạnh lùng.
Vừa nói xong anh liền hối hận, nhưng lời vừa thốt ra không thể rút lại được nữa.
Chỉ là khi anh nhìn thấy biểu tình của hai người giống nhau, cảm thấy bản thân mình như là một kẻ ngoài cuộc chen chân vào, còn bọn họ là hai người tâm ý tương thông.
Anh biết những gì mình đang nghĩ không phải sự thật nhưng chết tiệt, nó cứ quanh quẩn trong đầu anh.
Suy nghĩ đó đã đập tan lý trí của anh.
Anh xoay người đi tới bức tranh trên tường, đưa tay chạm vào khung tranh lạnh lẽo, quay đầu hỏi cô.
“Đây là anh ta à, hai người nhất định chỉ là bạn tốt thôi đúng không?”
Lâm Kiều một bên nắm chặt tay, mím môi nhìn Giang Trạm.
“Giang Trạm…”
Cô khẽ quát anh, muốn anh đừng nói nữa.
Tiêu Duệ sửng sốt.
Đây không phải lần đầu tiên anh ta nghe thấy cái tên Giang Trạm, đúng hơn là cái tên này đã nhắc bên tai anh ta không biết bao nhiêu lần.
Cha anh ta hay khi nhắc nhở em trai anh ta, cũng luôn luôn nhắc đến người này.
Người này là Giang Trạm?
Đôi khi anh ta vô cùng tò mò, Giang Trạm là ai, chỉ nghe em trai nói rằng người này đã ra nước ngoài, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy.
Thế giới này đúng là thật nhỏ.
“Quan hệ trước đây của em với anh ta là gì? Em không nói cho anh ta biết về mối quan hệ của chúng ta sao?”
Giang Trạm hít một hơi thật sâu, dựa vào tường nhìn cô, chờ cô trả lời.
“Hai người có mối quan hệ gì?”
Không đợi Lâm Kiều nói, Tiêu Duệ hỏi trước.
So với việc để Lâm Kiều nói, anh ta càng muốn nghe người đàn ông đang đứng trước mặt này sẽ nói như thế nào.
“Anh hỏi tôi?”
Giang Trạm mỉm cười.
“Rất đơn giản, là mối quan hệ có thể ngủ cùng với nhau trên một chiếc giường.”
Vừa dứt lời, Tiêu Duệ đã sải bước tới gần anh, chiều cao hai người ngang nhau.
Tiêu Duệ nhìn anh, chiếc mặt nạ lạnh lùng trên mặt dường như đã xuất hiện vết nứt.
“Làm sao, bạn bè nam nữ ngủ với nhau không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Giang Trạm ngắm nhìn bộ dáng của anh ta, cười lạnh.
“Nhưng nếu là hai người thì tuyệt đối không thể.”
Lời nói đanh thép của anh ta khiến Giang Trạm phát cáu.
“Hình như anh không nghe rõ cô ấy nói gì nhỉ?”
“Tôi hiểu cô ấy, nếu thực sự yêu anh, cô ấy sẽ không do dự.”
Anh ta nghiến răng nhìn Giang Trạm.
Anh ta đã nghĩ tới khả năng Lâm Kiều đã bạn trai rồi nhưng không ngờ người đó lại là Giang Trạm.
Anh ta đã từng suy nghĩ không biết Giang Trạm là người như thế nào, nhưng không ngờ lại là người như vậy.
Điều khiến anh ta khổ sở hơn cả là Lâm Kiều đã ngủ với người này, làʍ t̠ìиɦ với người này.
Chỉ nghĩ đến đây thôi, trái tim anh ta như bị ai đó bóp đến nghẹt thở.
Giang Trạm không trả lời anh ta, chỉ ngẩng đầu nhìn Lâm Kiều.
Ánh mắt đó như đang muốn nói.
Hóa ra là như vậy.
Hóa ra người khác cũng nhìn ra, nhưng chỉ có anh hết lần này đến lần khác tự biên tự diễn nói với tất cả mọi người rằng anh là bạn trai của cô.
Ánh mắt ảm đạm của anh khiến cổ họng Lâm Kiều khô khốc, cô nhìn thấy Giang Trạm quay người rời đi, theo bản năng bước về phía trước một bước, nhưng cô nghe thấy anh nói.
“Buổi tối anh đến tìm em.”
Vừa dứt lời, anh sải bước ra ngoài.
Tiếng đóng cửa vang lên, mọi thứ yên tĩnh trở lại, như không có chuyện gì xảy ra.
Lâm Kiều cảm thấy mình có chút mệt mỏi, liền ngồi vào chiếc ghế bên cạnh.
Tiêu Duệ quay đầu lại nhìn cô có phần uể oải, đi tới bên cạnh cô, muốn vươn tay chạm vào cô, nhưng nghĩ đến những lời Giang Trạm nói, bàn tay vươn ra liền dừng lại trên không trung.
“Những gì anh ta nói… Là thật sao?”
Anh ngập ngừng nói.
“… Anh muốn hỏi cái nào?”
Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt tựa như mặt hồ phẳng lặng.
“…”
Tiêu Duệ hạ mắt cúi đầu nhìn cô.
“Là thật, tất cả đều là thật.”
“Tại sao?”
Anh ta hỏi ngược lại cô, giọng có chút run run.
“Làm gì có tại sao? Chẳng lẽ em không thể yêu đương, không thể đến bên người khác, không thể cùng người khác làʍ t̠ìиɦ? Chảng lẽ anh nghĩ em là hòn vọng phu đợi anh trở về?”
Tiêu Duệ thở ra một hơi, nhưng ngay cả hơi thở của anh ta cũng như đang run rẩy.
Anh ta không có ý đó, anh ta chỉ hơi.
Khổ sở.
“Em không phải của riêng Tiêu Duệ anh. Em đã từng đợi, nhưng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng. Em mệt rồi, thật sự hết cách rồi.”
“Em có yêu anh ta không?”
Lâm Kiều mím môi không nói.
“Em không yêu anh ta, tại sao phải làm như vậy?”
Lâm Kiều nhìn ánh mắt cố chấp của anh ta, trong lòng cô vô thức tự hỏi.
Bản thân cô có yêu anh không?
Cô không biết.
“…Em cần anh ấy.”
Một lúc lâu, cô mới tìm được câu trả lời.
Có lẽ đối với cô mà nói, đây là câu trả lời phù hợp nhất.