Lâm Kiều không ngờ mình mới ở nhà có mấy ngày mà mẹ Lâm đã sắp yeutruyen.net xếp xong một buổi xem mắt rồi.
“Mẹ nói cho con nghe, thằng bé kia nɠɵạı hình không tồi đâu. Nếu con thấy ưng ý thì giữ liên lạc. Còn có……”
“Con có nghe mẹ nói gì không đấy? Kiều Kiều!”
Lâm Kiều cảm thấy đầu mình sắp nổ tung luôn rồi. Cô khó xử đáp: “Con còn chưa muốn kết yeutruyen.net hôn đâu mẹ.”
“Mẹ có kêu con kết hôn liền đâu, mẹ chỉ muốn con tìm hiểu người này người kia trước thôi. Con mà cứ né tránh mãi mẹ sẽ nghĩ là con thích con gái đó. Già đầu rồi, đã 26 tuổi 7 tháng rồi, con còn chưa chịu tìm đối tượng?”
Nhìn thấy Lâm Kiều vẫn thờ ơ lạnh nhạt, kết quả mẹ Lâm liền nhai đi nhai lại chuyện này suốt ngày. Ăn cơm nói, lau nhà nói, lau bàn cũng nói, tới nỗi khi cô đi vệ sinh cũng đứng trước cửa nói.
“Được rồi, được rồi, được rồi! Mẹ, con biết rồi. Chiều mai phải không? Con đi là được chứ gì!”
“Phải như vậy mới đúng chứ. Để mẹ đi thông báo với người ta.”
Lâm Kiều nhìn bóng lưng bận rộn của mẹ già nhà mình, chau mày thở dài một hơi.
“Con gọi Giai Giai đi chung.”
“Gọi Giai Giai theo làm gì? Nhà trai người ta đi một mình, con dắt Giai Giai theo để làm gì? Hai đứa ở riêng với nhau là được rồi. Con cứ yên tâm, đối phương là cháu trai bên nhà thím Trương. Nếu nó dám động tay động chân với con, mẹ sẽ qua lật bàn mạt chược của bà ấy!”
Tối hôm đó Lâm Kiều nằm trên giường, nghĩ tới việc nên đối phó như thế nào với buổi xem mắt ngày mai đến không ngủ được, cứ lăn tới lăn lui trên giường. Cô nghĩ cùng lắm thì ngày mai đi về cứ nói không vừa mắt là được.
***
Vốn dĩ đêm qua đã không ngủ được, sáng sớm hôm sau mẹ Lâm lại gọi cô dậy từ sớm, dặn dò phải trang điểm cho thật đẹp, còn sớm mới tới giờ hẹn mà đã giục cô mau mau đi chuẩn bị.
Địa điểm xem mắt là quán cà phê.
Lâm Kiều vừa bước vào đã nhìn thấy người đàn ông trong ảnh chụp. Gương mặt rất đứng đắn cùng cặp mắt kính khiến anh ta trông rất ra dáng một doanh nhân thành đạt.
Lúc đối phương nhìn thấy Lâm Kiều thì đôi mắt sáng rực lên, lập tức chào hỏi: “Xin chào cô Lâm, tôi là Trương Thiệu.”
“Chào anh, tôi là Lâm Kiều.” Lâm Kiều lễ phép mỉm cười bắt tay với anh ta.
“Cô Lâm ở ngoài còn xinh hơn trong ảnh nữa.”
“Vậy à? Cảm ơn, anh cũng vậy.”
Sau đó hai người bắt đầu trò chuyện cùng nhau. Gọi là trò chuyện nhưng thực chất chính là đối phương hỏi, cô trả lời. Chủ đề cũng chỉ xoay quanh cây chuyện sở thích và công việc, cuối cùng nói tới đề tài kết hôn.
Lâm Kiều từ đầu đến cuối đều là yên lặng, mỉm cười nhẹ nhàng nghe anh ta nói. Cô vốn không hay cười, vậy mà hôm nay lại phải cười suốt một buổi trưa, cười đến khóe miệng hai đều cứng đờ cả rồi.
“Chúng ta cùng nhau ăn cơm chiều nhé, cô Lâm?” Đối phương ngỏ lời.
“Không cần đâu, tốn kém lắm.”
Lâm Kiều muốn cự tuyệt nhưng ngặt nỗi người kia quá đỗi nhiệt tình.
“Có gì đâu. Chuyện này sao có thể coi là tốn kém được.”
“Thật sự không cần đâu.”
“Đi mà, cô Lâm. Tôi đã chiếm mất thời gian cả buổi trưa của cô rồi, đãi cô một bữa cơm là chuyện nên làm. Chúng ta đi thôi.”
Lâm Kiều lại bị Trương Thiệu lôi kéo đi ăn cơm. Người này lại quả thật hào phóng, lần đầu đi ăn đã đưa cô đến nhà hàng cao cấp rồi.
“Cô Lâm chọn món đi, muốn ăn gì thì cứ gọi tự nhiên.”
Lâm Kiều nhìn thực đơn trong tay, tùy tiện chọn mấy món giá cả vừa phải.
Lúc ăn cơm Lâm Kiều không thích nói chuyện lắm, nhưng người kia vẫn thường hay bắt chuyện cùng cô. Xuất phát từ lễ phép nên Lâm Kiều cũng vừa ăn vừa trả lời. Cuối cùng miệng đút thức ăn cũng chả được mấy miếng mà nói chuyện với anh ta thì nhiều.
Lâm Kiều nhìn đồng hồ, đã là 8 giờ tối rồi.
“Tôi phải về rồi, anh Trương.”
“À, à, phải, đã trễ thế này rồi, để tôi đưa cô về.”
Cả hai cùng nhau đi ra ngoài. Trương Thiệu đi lấy xe, còn Lâm Kiều đứng đợi ở bên ngoài. Những cơn gió lạnh thổi đến, nhưng cô lại cảm thấy thoải mái, không nhịn được thở ra một hơi trong lòng.
Cuối cùng cũng xong rồi.
Chỉ là không nghĩ tới mới vừa bước ra cửa thì đã nghe từ bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Sau này còn phải trông cậy vào Giang phó tổng nhiều rồi. Ha ha ha ha.”
“Việc nên làm.”
Lâm Kiều sững người, khẽ quay đầu sang liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc. Giang Trạm mặc một thân tây trang màu xanh đậm, toàn thân thoát lên vẻ chững chạc hết sức thu hút. Hình như anh cũng vừa ăn cơm xong, áo vest còn đang vắt trên tay. Đi bên cạnh anh là mấy người đàn ông thoạt nhìn còn to con hơn cả anh nữa, còn có hai người phụ nữ trời lạnh như vậy nhưng lại mặc váy ngắn cùng tất chân.
Lâm Kiều nhìn thấy Giang Trạm thì nhớ đến cuộc tro chuyện không mấy thoải mái lần trước. Cô yên lặng quay đầu lại, cố tình vờ như không nhìn thấy anh.
“Cô Lâm, ngại quá để cô đợi lâu rồi.”
Lâm Kiều không biết là do Trương Thiệu nói lớn tiếng, hay là tai của Giang Trạm quá thính nữa. Trong khoảng khắc đó cô đã cảm nhận được có một ánh mắt sắc bén từ phía sau nhìn đến.
“Không có gì, chúng ta đi thôi.”
Coi như chưa thấy gì đi.
Lâm Kiều vừa định cùng Trương Thiệu lên xe thì một giọng nói từ sau lưng đột ngột vang lên: “Kiều Kiều?”