Buổi tối Giang Trạm lại tới đón Lâm Kiều tan làm như thường lệ.
“Anh không cần đến đón, tôi nghiêm túc đấy.”
Lâm Kiều vốn đã mang tâm trạng bực dọc từ trước, lấy ra một điếu thuốc để trên bàn.
“Tôi thật sự đang nghiêm túc. Anh đã gây quá nhiều phiền phức cho tôi rồi, Giang Trạm.”
Giang Trạm nhíu mày, tiến lại gần Lâm Kiều. Nhìn dáng vẻ giận dỗi nhưng lại đầy quyến rũ của cô, đầu lông mày của anh hiện lên vẻ phiền muộn.
“Anh đã làm sai chuyện gì sao?”
Đã lâu rồi cô không còn đề cập đến vấn đề này yeutruyen.net nữa, anh còn cho rằng cô đã quen với sự hiện diện của anh.
“Rất phiền, vậy nên anh có thể đừng đến chỗ tôi nữa được không?” Cô quay lại nhìn anh.
Bình tĩnh và lạnh nhạt, yeutruyen.net rất giống với dáng vẻ lần đầu tiên hai người gặp nhau. Dường như tất cả sự nỗ lực của anh trong thời gian vừa qua đều tan biến, Giang Trạm không nhịn được muốn tiến đến gần cô hơn nữa.
“Em có thể cho anh biết lí do không, chúng ta cùng nhau tìm cách giải quyết.”
Anh đi tới kéo tay cô, không ngờ rằng cô không những không phản kháng mà còn bình thản để anh dắt đi.
“Em vẫn còn trách anh chuyện hôm qua sao? Lâm Kiều, cho anh xin lỗi, anh đã đùa quá đáng rồi.”
Lâm Kiều không đáp lại, cô cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm của anh rồi thu tay về. Thực ra cô chỉ đang nghĩ xem nên nói như thế nào để anh hiểu rõ.
Nói rằng mẹ cô đang nghĩ họ là một đôi và muốn cô đưa anh về ra mắt sao?
Có lẽ anh sẽ đồng ý, nhưng quả thực cô chưa từng có ý nghĩ sẽ ở bên cạnh anh.
Cho dù bọn họ đã thân mật đến vậy, bản thân cô cũng không bài xích sự thân `thiết này của Giang Trạm, nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ thành đôi với anh.
“Anh vẫn luôn cố chấp như vậy sao?” Cô hỏi anh.
“Chỉ với mình em thôi.”
“Anh thích em như vậy, không lẽ em không cảm nhận được sao?”
Có lẽ cô cũng cảm nhận được điều đó.
Lâm Kiều bỏ điếu thuốc trong tay vào gạt tàn bên cạnh rồi đứng dậy mặc quần áo.
Suốt quãng đường về nhà, hai người không ai nói với nhau câu nào.
Khi chuẩn bị xuống xe, Lâm Kiều đưa tay ngăn cơ thể anh đang chuẩn bị tiến lại gần mình.
Chỉ trong vài ngày, cô như thể đã đoán trước được hành động của anh.
“Chuyện hôm nay tôi nói thật sự nghiêm túc đó.”
Tuy rằng trước đây cũng vẫn vậy. Cô nhìn anh với đôi mắt trong veo, mờ ảo, dáng vẻ của anh vẫn thật quen thuộc.
Hai tay anh siết chặt lại.
“Em vẫn chưa cho anh biết lí do.”
“Anh vẫn luôn biết nguyên nhân, tại sao nhất định phải cố chấp như vậy?”
Lâm Kiều cầm lấy túi, bước ra khỏi xe không chút do dự.
Giang Trạm nhìn theo bóng lưng của cô, khóe môi luôn cong lên thường ngày sớm đã thành một đường thẳng.