Lương Phi Phàm bế Cố Yên chạy một mạch về văn phòng tổng giám đốc.
Cố Yên ngoan ngoãn rúc vào vòng tay ấm áp của anh. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, cô hơi rên lên vì bị cơn đau hành hạ.
“Nằm ngoan nào!” Lương Phi Phàm ấn cô xuống giường.
“Em không phải bị ốm đâu…” Vừa nói cô vừa nhìn xuống tấm ga giường với ánh mắt ảo não. “Em đến tháng rồi.”
Lương Phi Phàm lúc này mới vỡ lẽ vì tháng nào cô cũng đau tới mức này, anh vội cầm bộ đàm lên nói: “Thư ký Lâm, vào đây nhờ chút.”
Cố Yên bĩu môi, sao không gọi cái cô Doãn Chi của anh đến hầu tôi đi?
Thư ký Lâm thấy Cố Yên nằm trên giường liền mỉm cười: “Chào Cố ŧıểυ thư!”
“Bảo bác sĩ Trần không cần tới nữa, cô mang cho Cố ŧıểυ thư một bộ quần áo, chuẩn bị cho tôi một ít nước đường và một túi chườm nóng, nhớ là đừng nóng quá và cũng đừng lạnh quá nhé! À, còn nữa, mang cho ŧıểυ thư một gói băng vệ sinh nữa.”
Thư ký Lâm tinh ý gật đầu rồi quay người bước đi.
Cơn đau hành hạ, Cố Yên cuộn mình trong đống chăn, bỗng cô cảm nhận được một bàn tay ấm áp đang luồn vào khẽ xoa bụng mình, cô dần thả lỏng để hưởng thụ sự ấm áp đang lan tỏa khắp cơ thể.
Lương Phi Phàm nằm xuống, để một tay cho cô gối lên, một tay anh vỗ nhẹ vào lưng cô. Lúc này, dường như mọi mệt mỏi đều tan biến, cô dần dần chìm vào giấc ngủ.
Thư ký Lâm mang đồ đến, Lương Phi Phàm khẽ nói với cô ta: “Cô đun nước sôi cho tôi, khi nào tôi gọi thì mới được vào.”
Cố Yên khẽ trở mình như muốn tỉnh, Lương Phi Phàm lập tức vỗ nhẹ vào lưng cô, rồi thì thầm bên tai: “Ngoan nào, ngủ đi.” Vừa nói, anh vừa cuốn chiếc khăn quanh túi chườm nóng rồi nhẹ nhàng đặt lên bụng cô.
Sau đó, anh vào phòng tắm lấy nước ấm ra lau phần dưới cho cô, rồi lại mắc chiếc quần tam giác có miếng băng vệ sinh vào cho cô.
Động tác nhẹ nhàng, chiếc khăn ấm nhè nhẹ xoa trên bụng khiến cô có cảm giác vô cùng thoải mái, khẽ trở mình rồi lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Xong xuôi, Lương Phi Phàm kéo chăn đắp lên người cô, rồi anh nằm xuống ôm lấy cô. Cô lại rúc vào ngực anh ngủ ngon lành.
Dưới lầu.
Mội ánh nhìn đều đổ dồn về phía Dung Nham.
Hoàng Dịch cũng hốt hoảng nhìn anh.
Dung Nham giơ tay, đứng lên nói: “Thưa các vị, hai đại boss không có mặt ở đây, chúng ta lại tiếp tục vào hôm khác vậy.”
Jesscica hớn hở thu dọn đồ đạc rồi ra về, trong khi Hoàng Dịch lo lắng. Đợi nhóm người Jesscica đi khỏi, lão ta mới túm lấy Dung Nham: “Nhị thiếu gia, mong ngài chỉ giáo cho chúng tôi.”
Dung Nham trầm tư suy nghĩ, một lát sau mới ngẩng lên nhìn Hoàng Dịch, nói: “Ông cũng thấy rồi đấy, đừng nói đến gói thầu này, ngay cả Lương thị, chỉ cần Cố Yên muốn, Lương Phi Phàm cũng sẽ mang tới dâng cho cô ấy. Hai người họ đang chiến tranh lạnh, nên ông nhanh chóng bắt lấy cơ hội này, đánh nhanh thắng nhanh, may ra còn chút hy vọng.”
Việc này Dung Nham rất khó nghĩ, bởi Hoàng Dịch có mối quan hệ thân thiết với ông nội anh. Ông nội đã lên tiếng yêu cầu anh phải giúp đỡ Hoàng Dịch, mà anh thực lòng cũng không muốn đại ca và Cố ŧıểυ thư cứ giận dỗi mãi thế này, thật là mệt mỏi.
Trong phòng ngủ của tổng giám đốc, Cố Yên dần tỉnh dậy. Cô lập tức thấy lưng đau ê ẩm, thân dưới cũng rất khó chịu, trằn trọc mãi mà không sao ngủ tiếp đươc.
Lương Phi Phàm thấy cô từ phòng ngủ đi ra liền nhấn bộ đàm nói với thư ký Lâm: “Mang đồ vào đây cho tôi!”
Thư ký Lâm nhanh chóng mang cốc nước đường hòa sẵn mấy vị thuốc đông y vào, còn mang cho cô mấy chiếc bánh ngọt, loại mà cô vẫn thích ăn.
Cố Yên bưng nước đường lên, vị hơi đắng khiến cô nhăn nhó.
“Anh nhìn gì thế? Mặt em khó coi lắm sao?”
Lương Phi Phàm giơ một tờ văn bản lên, khẽ cười trào phúng: “Em không nghĩ em ngất ra đấy thì Vi Bác sẽ thắng đấy chứ?”
Cố Yên lườm anh một cái, cầm cốc nước đến bên Lương Phi Phàm, mạnh dạn hỏi: “Anh thấy Vi Bác và Diệu Lâm thì công ty nào có năng lực hơn?”
Lương Phi Phàm khẽ đẩy tập hồ sơ của Diệu Lâm lên phía trước thay cho câu trả lời.
Cố Yên nhíu mày: “Sao thế?”
“Lương thị thích hợp với những đối tác có cơ sở hạ tầng và nguồn nhân lực tốt. Thời gian gần đây, Cố Minh Châu hướng Vi Bác theo trường phái cách tân nhiều quá, điều này không phù hợp với một số công trình. Hơn nữa, về mặt nhân sự nắm nhiệm vụ trọng trách, Diệu Lâm chọn người cũng kỹ càng hơn Vi Bác.” Khi đề cập tới công việc Lương Phi Phàm nói chuyện rất nghiêm túc.
Cố Yên giận dỗi: “Ý anh là việc em gia nhập Vi Bác làm cho chất lượng nhân sự của Vi Bác giảm sút phải không?”
“Thế em không nghĩ vậy à? Theo em, lý do Cố Minh Châu đột nhiên lôi em về làm phó tổng Vi Bác là gì hả? Là vì trí thông minh vượt trội của em chắc?” Lương Phi Phàm đi thẳng vào vấn đề.
Cố Yên hơi ngượng ngùng, cô khẽ đẩy hồ sơ của Diệu Lâm về phía Lương Phi Phàm rồi phụng phịu: “Anh không thấy là em đã rất cố gắng hay sao…? Anh từ nhỏ tới lớn đều học chuyên ngành kinh doanh còn em đâu có được học gì về lĩnh vực này đâu… làm sao mà so sánh với nhau được?” Vừa nói cô vừa chớp chớp mắt nhìn anh với ánh mắt long lanh khiến Lương Phi Phàm lại nóng người lên vì ham muốn.
Cuối cùng anh cũng không kìm được cảm xúc, liền gạt đống hồ sơ sang một bên rồi ôm cô vào lòng dỗ dành: “Thôi được rồi, ngoan nào, giờ thì uống thêm chút thuốc cho khỏe hẳn đã. Mà bao lâu rồi em không uống thuốc hả?”
Nghe Lương Phi Phàm nói thế, sắc mặt Cố Yên lại chuyển sang màu trắng, cô lạnh lùng nói: “Em vẫn uống thuốc mà anh bảo Trần ŧıểυ thư đưa cho em đều đấy chứ!” Hiển nhiên thuốc cô muốn nói tới ở đây là thuốc tránh thai mà Trần Doãn Chi đưa cho cô hôm nào.
Thực ra, từ khi Cố Yên ra ngoài ở, hằng tháng Lương Phi Phàm vẫn cho người đưa thuốc bắc đã sắc sẵn tới tận nhà cho cô vì bao năm này anh luôn lo lắng tới thể trạng yếu ớt của cô, đặc biệt là những vấn đề đặc thù của phụ nữ.
“Có điều, uống thuốc xong lại hay bị đau bụng khi đến tháng.” Cố Yên vừa nói vừa vân vê gấu áo, cũng nơi này, tháng trước Trần Doãn Chi đã mang thuốc tránh thai tới cho cô. Lương Phi Phàm vừa xoa xoa bụng cho cô vừa khẽ thở dài.
“Thôi em về công ty đây.”
Cố Yên cũng cảm thấy có gì đó không thoải mái nên muốn cáo từ, nhưng vừa nói dứt câu thì Lương Phi Phàm kéo cô trở lại. Anh ghé vào đầu vai cô thì thầm: “Em đang đau lắm à?”
Cố Yên nghĩ một lát rồi lắc lắc đầu: “Anh muốn nói về cái gì cơ?” Về thể xác hay về tâm hồn? Lương Phi Phàm không phải anh đã nói rằng từ giờ trở đi, chúng ta sẽ không còn liên quan tới nhau hay sao? Giờ anh lại tỏ ra quan tâm em như thế là ý gì chứ?
Cô còn chưa dứt lời thì bên vai phải bỗng đau nhói, hóa ra ai đó đang giận dữ cắn mạnh vào vai cô một cái. Bị đau, Cố Yên thét lên chói tai rồi đẩy mạnh anh ra. Cô kéo vai áo xuống nhìn “dấu vết” còn lưu lại, và đương nhiên, hành động đó càng làm Lương Phi Phàm nóng mắt, bởi hiển hiện trước mắt anh là một vùng da thịt trắng nõn với một dấu răng màu hồng như trêu ngươi người khác.
Vẫn từ phía sau, anh kéo áo cô tuột khỏi vai rồi khẽ hôn lên dấu răng, thì thào: “Cố Yên, nếu có thể, anh tình nguyện quên em đi, còn hơn giữ thân xác em ở bên cạnh anh… Em có biết em đã làm anh khổ sở đến thế nào không?”
“Em cũng có hơn gì đâu!” Cố Yên thì thào.
Lương Phi Phàm xoay ngược cô lại đối diện với mình rồi cúi xuống hôn lên đôi môi căng mọng của cô, lưỡi anh khẽ tách hai hàm răng của cô ra để luồn lách vào khám phá mật ngọt tỏa ra từ cô.
Cố Yên không phối hợp với động tác của anh, hơn nữa, cô còn ra sức đẩy anh ra khỏi cơ thể mình, đễn nỗi Lương Phi Phàm phải dùng tay giữ chặt lấy hai bàn tay đang không ngừng đánh vào ngực anh.
“Lương Tổng, ngài hôm nay thật là hưng phấn nhưng mời ngài nhìn lại tôi một chút, hôm nay tôi không có cảm giác hưởng thụ lắm…” Cố Yên hổn hển nói.
Lương Phi Phàm không những không dừng lại mà còn cởi hẳn cúc áo phía trước của cô rồi vùi đầu vào bờ ngực đang phập phồng của người yêu, thì thào: “Cô bé hay thù vặt!”
Cố Yên tức giận tới nỗi rơm rớm nước mắt, cô quay mặt sang chỗ khác, lạnh lùng nói: “Lúc cần người ta để thỏa mãn ham muốn thì gọi người ta là bảo bối, là bé ngoan, lúc xong rồi thì lại quay lưng ném thuốc tránh thai và chị phiếu lại… Lương Phi Phàm, anh coi tôi là hạng người gì hả?”
Nghe Cố Yên nói thế, Lương Phi Phàm mới dừng lại rồi ngẩng lên nhìn cô một cách chăm chú: “Cố Yên, em thay đổi rất nhiều rồi!” Hóa ra, cô bé của anh cũng đã biết suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ của hai người họ, thật chẳng giống một cô bé vô tâm, chẳng quan tâm tới mọi sự xung quanh như trước kia.
“Con người ta ai mà chẳng phải thay đổi, xung quanh chúng ta, mọi người đều thay đổi từng ngày. Phi Phàm, anh luôn nói em là đứa tùy hứng, nhưng em hỏi anh là ai cho em đặc quyền đấy? Anh chiều chuộng em tới tận mây xanh sau đó lại đá em từ trên mây xuống đất, giờ lại hỏi em vì sao thay đổi. Anh không thấy anh buồn cười sao?” Cố Yên chất vấn rất thật lòng.
Lương Phi Phàm ngỡ ngàng mất một lúc, quả thực anh rất bội phục Cố Minh Châu bởi Cố Yên chỉ đi theo cô ta có mấy tháng trời mà lời ăn tiếng nói sắc sảo như dao, chất vấn người khác hơn cả bồi thẩm đoàn.
Anh chỉnh lại quần áo cho Cố Yên rồi bế cô ngồi xuống ghế, còn anh đứng tựa vào bàn làm việc, khoanh tay trước ngực.
“Được rồi, vậy em có thể cho anh biết, anh phải làm gì bây giờ? Những gì anh muốn thì em đã nói là em không thể làm được. Anh còn biết làm gì nữa? Em nghĩ chỉ có anh hành hạ em chứ em không hành hạ anh bao giờ à?”
“Nếu em không biết là em cũng đã từng hành hạ anh thì tội gì em phải tới gặp anh để nói chuyện, tìm cách tháo gỡ?” Cố Yên nhíu mày. “Phi Phàm, không phải em không ghen nhưng vì em tin tưởng anh, anh biết không, em tin rằng anh sẽ không bao giờ chạm một ngón tay vào những người đàn bà đó.”