NÔ LỆ CỦA VỢ

Chương 9 - Chương 9

Trước Sau

break
Hữu kinh vô hiểm(Nhìn thì có vẻ nguy hiểm nhưng thật ra lại không có chuyện gì) vượt qua học kỳ thứ nhất, tạm thời gió êm sóng lặng. Chuyện Tần Bích Vũ đã kết hôn ở trường học không còn là bí mật, nhưng chính vì vậy, muốn che chở cho thân phận của Kim Bảo Bối cũng dễ dàng hơn, trước mắt người biết quan hệ của hai bọn họ tạm thời chỉ có quản lý cấp cao nhà trường.

Trước khi bắt đầu vào học kỳ thứ hai, Tần Bích Vũ và Kim Bảo Bối làm một bản hiến pháp tạm thời, muốn Kim Bảo Bối bất luận như thế nào cũng không được chọn lớp của anh. May mắn khóa này không có phân lớp trước, anh nghĩ về sau vẫn như cũ sẽ tương đối an toàn.

"Tại sao?" Cô vợ nhỏ còn dễ chịu tổn thương. 'dđ' lê,quý.đôn

Tần Bích Vũ xem ra có chút lúng túng, "Anh sợ anh sẽ phân tâm." Hơn nữa, nếu thành tích Bảo Bối quá kém, anh nên làm gì đây? Nếu như nói đã có gia giáo của anh, vậy nếu thành tích của Bảo Bối kém, đến lúc đó anh sợ rằng không nỡ mắng Bảo Bối, càng không cần phải nói đến việc nghiêm khắc trừng trị cô.

Kim Bảo Bối suy nghĩ một chút cũng đúng. Cô là vợ của anh Bích Vũ, nếu như cô thể hiện tình cảm nồng nàn chắc chắn cả lớp sẽ nhìn vợ chồng cô chăm chú, ngộ nhỡ tầm mắt bọn họ chạm nhau thì Thiên Lôi động đến Địa Hỏa sẽ khiến phòng học bị thiêu cháy thì làm thế nào?

"Tốt, em sẽ cố gắng chọn lớp của giáo sư khác." Chẳng qua là không ngừng cảm thấy tiếc nuối! Xem ra cô chỉ có thể đợi sau khi hai người về nhà, anh Bích Vũ giảng lại những chỗ không hiểu cho cô thì liều mạng dùng "Yêu ám hiệu" khiến chồng cho cô "Yêu giáo dục".

Đại học luôn quản lý sinh hoạt đoàn thể, ở ký túc xá, tham gia xã đoàn, hơn nữa bởi vì học sinh được tự mình chọn khóa, chưa chắc bạn học cùng lớp mỗi ngày đều gặp mặt. Nói cách khác, rất nhiều người học đại học đọc xong, quen thuộc nhất cũng chưa hẳn là bạn học trong lớp mình, ban mình không quen vẫn có thể mở rộng quan hệ.

Kim Bảo Bối không có lớp, mà Tần Bích Vũ có giờ dạy, cô sẽ đến xã đoàn, nếu không cùng bạn học đến thư viện làm bài tập cũng tốt. Mặc dù cô rất ngốc, nhưng sau lưng có một "Gia sư" siêu cường, Tần Bích Vũ mỗi giờ có lớp đều đưa tài liệu trọng điểm cho cô, mà quả thật giúp cô có thêm không ít mối quan hệ, cho nên coi như không ở kí túc xá, buổi trưa cũng cùng mọi người ăn cơm, ngược lại không đến mức bị bỏ rơi.

"Kim, buổi trưa cậu thường không ăn cơm cùng mọi người, lại đi đâu vậy? Sẽ không phải là không ăn chứ?" Jenny tóc vàng mắt xanh rất hâm mộ con gái Phương Đông giống như cô ăn thế nào cũng không mập.

Về vấn đề vóc người, trước kia Kim Bảo Bối cười nói thật ra thì rất nhiều người Phương Đông cũng sợ béo phì! Nhưng hiện tại cô đã biết, nếu nói mập với những "Người nước ngoài" này, người phương Đông thật sự không đáng là bao, dĩ nhiên ăn uống theo thói quen chính là một nguyên nhân quan trọng, vì vậy Jenny rất sợ mập đã cực kỳ siêng năng nghiên cứu sách dạy nấu ăn của Phương Đông, cô gia nhập xã đoàn nghiên cứu đồ ăn dinh dưỡng của Phương Đông. . . . . . Trong đại học có muôn ngàn các loại xã đoàn, có nhiều xã đoàn nghiên cứu việc nấu nướng, Kim Bảo Bối vốn là muốn gia nhập "Xã đoàn nghiên cứu thực đơn đặc biệt phổ biến trên thế giới", bởi vì nghe khá thú vị, chỉ là khi cô nhìn thấy trên thực đơn có phân trâu thì nửa đường muốn bỏ cuộc rồi, nghe qua còn ăn phân dơi, phân mèo, nhưng phân trâu lại là lần đầu tiên cô nghe nói, dọa chết người!

Về phần Jenny hỏi cô bình thường buổi trưa đi đâu? Cô đã không phải là lần đầu tiên ứng phó với loại vấn đề này rồi, cô đã từng trách Tần Bích Vũ, Tần Bích Vũ không thể làm gì khác hơn là sờ sờ đầu của cô, nói với cô không cần phải nói láo, thuận theo tự nhiên là tốt rồi.

Nhưng Kim Bảo Bối cũng không muốn khiến chồng nhức đầu, giáo sư và học sinh kết hôn, nếu để cho học sinh của chồng hoặc đồng nghiệp biết, sẽ không bị làm khó sao?

"Tớ đi ăn trưa cùng bạn trai."

Ba giây yên lặng trôi qua, đám bạn bè bắt đầu đánh trống reo hò.

"Không thể nào? Kim có bạn trai rồi hả?"

"Không phải là tên nhóc James kia chứ?" Paul người con trai duy nhất ngồi ở đó hiếu kỳ hỏi.

"Không thể nào, nếu là James anh ta đã sớm đi khắp nơi rêu rao rồi!" Bạn học người Trung Quốc xinh đẹp khí chất nói.

Một câu nói sau đó khiến Kim Bảo Bối đau đầu:

”Dẫn anh ta đến cho chúng tớ gặp!”

Làm thế nào đây? Sớm biết cô sẽ không nói là có bạn trai. Kim Bảo Bối nhìn bốn người bạn tốt đang ngồi xung quanh, ở nơi đất khách nghiên cứu học hỏi thật không dễ dàng, thật vất vả mới có bạn, cô rất quý trọng.

“Bạn trai tớ anh ấy ..... Hiện tại rất bận, tớ muốn chờ sau này sẽ giới thiệu anh ấy cho các cậu.”

“A, tớ nhớ Kim thường đi đến tòa nhà Marshall, cho nên bạn trai Kim là học trưởng sở nghiên cứu?”

“Tám chín phần mười là như vậy, tớ nghe nói trong học viện có mấy chỗ, giáo sư cực kỳ biến thái, anh trai tớ học ở viện tài chính, đầu học kỳ tớ có đến gặp anh ấy một lần, cuối học kỳ có nhìn thấy anh ấy một lần, cả người giống như Vampire(Ma cà rồng) ....”

Tiếp theo mọi người bắt đầu thảo luận giáo sư nào khó tính nhất. Kim Bảo Bối cảm thấy may mắn vì đề tài lúc nãy hình như đã dời đi chỗ khác rồi, mặt khác lại rất sợ nghe bạn học bàn luận đến chồng cô. Nếu như là lời hay cô dĩ nhiên sẽ vui mừng, nhưng dõi mắt nhìn sở nghiên cứu của học viện, có thể khiến cho học sinh mang theo nụ cười khi nói về giáo sư thật sự ít lại càng ít, những giáo sư nghiêm túc dĩ nhiên càng không thích!

“Đúng rồi, các cậu có giờ học của Giáo sư Tần? Lớp năm nhất nào vậy?”

Kim Bảo Bối nghe được những lời này của Paul, kéo dài lỗ tai.

“Thống kê và quản lý tài vụ, công tác thống kê, có chuyện gì sao?”

“Tại sao cậu lại chọn lớp của anh ấy?” Vẻ mặt Paul vô cùng nghi hoặc “Tớ nghe học trưởng nói nhà anh ấy là chủ tịch trường học Saint Laurent, địa vị không phải bình thường, khó trách trẻ tuổi như vậy đã ngồi lên vị trí giáo sư.”

“Vậy thì thế nào?” Bạn học người Trung Quốc học lớp công tác thống kê của Tần Bích Vũ lơ đễnh nói, “Giáo sư Tần đi dạy rất nghiêm túc, tớ tốt nghiệp trường thương mại, chẳng qua kỹ năng thống kê của tớ rất yếu, anh ấy giúp tơ phân tổ sau đó dạy toàn bộ cơ bản lại cho tớ ....” Bạn học người Trung Quốc đột nhiên hạ thấp giọng, “Tớ vốn cực kỳ ghét anh ất, tiết học đầu tiên đã ra oai phủ đầu với học sinh, nói chúng tớ không phải học sinh ngoan, học đại học quả thực là đang lãng phí cuộc sống và tâm huyết của cha mẹ, sinh hoạt tập quán cơ bản nhất cũng kém hơn học sinh ŧıểυ học .... Mẹ nó! Tớ không ngờ nước Mĩ cũng có giáo sư giảng đa͙σ lý như vậy! Anh ấy thật nên đi Nhật Bản làm giáo sư mới đúng!”

Kim Bảo Bối nghe được cực kỳ kích động, cô thật rất muốn biện hộ cho anh Bích Vũ! Trên thế giới nếu mà mỗi giáo sư đều giống như anh Bích Vũ yêu cầu học sinh phải bết những lễ nghi cơ bản nhất trong cuộc sống, còn sẽ có người dám nói học sinh đại học thật tệ sao?

“Nhưng “ Bạn học người Trung Quốc khôi phục giọng điệu ban đầu, “Tớ cảm thấy anh ấy dạy còn tỉ mỉ hơn những thầy giáo từng dạy tờ hồi trung học, tớ được điểm A trong học kỳ công tác thống kê, không phải là quan hệ của tớ ở trung học không được tốt, hơn nữa thành thật mà nói, chỉ cần không đến muộn không về sớm, đi học không quá khoa trương, bài tập nộp đúng hạn theo quy định, anh ấy cũng không có khó khăn như trong truyền thuyết.”

“Bạn học người Trung Quốc là học sinh xuất sắc dĩ nhiên sẽ nói như vậy.” Paul vẫn không chấp nhận, “Có người trẻ tuổi như thế đã là giáo sư hay sao? Saint Laurent được nhà họ Tần ủng hộ, tớ nghe nói rất nhiều đàn anh đàn chị, vốn là muốn chọn giáo sư khác, sau lại cũng bởi vì Giáo sư Tần là người có gia thế tốt .... Mới nổi danh, mới có tiền đồ!”

Kim Bảo Bối nghĩ muốn lật bàn, nhưng mà cô chỉ có thể tự nói với mình, vì chồng, cô nhất định phải nhịn, không thể gây phiền toái cho chồng!

“Giáo sư Tần thật đẹp trai!” Bạn học người Trung Quốc mặc kệ Paul, “Có lẽ về sau tớ cũng sẽ chọn học lớp của Giáo sư Tần, nhìn sắc mặt của trai đẹp dù sao cũng tốt hơn nhìn sắc mặt của những ông lão, ha ha.”



Paul cười lạnh.

“Tớ ngược lại nghe đàn chị nói, giáo sư Khương phụ tá của Giáo sư Tần, Phó giáo sư Liszt đều cùng tốt nghiệp chung một kỳ tiến sĩ, đàn chị của tớ nói Phó Giáo sư Liszt thật ra rất không thích Giáo sư Tần, còn nói nếu như gia đình anh không phải chủ tịch trường học Saint Laurent, anh hoàn toàn không thể có được tư cách giáo sư. Suy nghĩ một chút cũng đúng, muốn làm giáo sư từ khi tốt nghiệp kỳ tiến sĩ ít nhất cũng phải có mười hai năm kinh nghiệm, nói Giáo sư Tần không có dựa vào gia đình trợ giúp là hoàn toàn không thể!”

“Thật tốt, thìa vàng, không cần phấn đấu mười hai năm, coi như thực lực, không bằng danh tiếng cũng không có người dám nói ...........”

“Tơ không cho phép các cậu nói như vậy!” Kim Bảo Bối khí thế hung hăng dùng sức vỗ bàn đứng lên, cái ghế sau lưng cũng bởi vì động tác mạnh của cô mà lật ra sau.

Kim Bảo Bối cùng bạn học tranh cãi ầm ĩ một trận, sau đó khóc trở lại toàn nhà Marshall.

“Ô ô ô .... thật đáng ghét..... Quá ngu ngốc.......” Tiếp theo là nghẹn ngào thở không ra hơi, tay nhỏ bé có chút ửng hồng không ngừng lau đi nước mắt như trân châu đang lăn xuống.

Nhìn mặt cô vợ nhỏ đầy nước mắt nước mũi, quả thật đáng thương giống như chịu nhiều uất ức, thút tha thút thít giải thích nguyên nhân với anh, Tần Bích Vũ thật sự rất đau lòng, vừa bực mình vừa buồn cười.

“Đừng khóc.” Anh ôm cô vợ nhỏ vào trong ngực, để cho cô ngồi ở trên đùi của anh giống như bình thường, cầm khăn giấy lau khuôn mặt nhỏ của cô đã khóc đến giống như mèo con, “Anh đã quen rồi, hơn nữa chuyện này rất bình thường, thành tựu của anh quả thật không thể nói là hoàn toàn dựa vào chính mình, nhiều người nói xấu sau lưng, cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của anh.” Anh nhẹ giọng dụ dỗ nói: “Lần sau làm như không nghe thấy là được rồi.”

“Nhưng ...” Cô rất tức giận.

Tần Bích Vũ vỗ vỗ đầu của cô, khiến cô bé nhỏ gối đầu lên bả vai anh, rung rung, trấn an cô đang đau lòng, cầm túi nước lạnh đắp lên bàn tay cô vì vỗ bàn quá dùng sức mà ửng hồng.

Anh nghĩ, là do anh không có suy tính đến điểm này, trong lúc đồng nghiệp tán gẫu không khó tránh khỏi trở thành đề tài bị lấy ra thảo luận, anh vốn không cách nào ngăn cản người khác bàn tán về mình, hoàn cảnh lớn lên khiến anh phải học được miễn dịch đối với mấy loại chuyện này, Bảo Bối tương đối nhạy cảm, nếu mà nghe được những lời ra tiếng vào kia, quả thật rất khó làm như không nghe thấy.

Thật ra thì nếu như hai người không ở cùng một học viện, vấn đề này cũng dễ giải quyết. Nhưng mà mục tiêu đọc sách của Bảo Bối chính là anh, ngay từ đầu nguyện vọng chính là học viện tài chính .... Có lúc không khỏi làm cho anh cảm thấy buồn cười, một mặt vì cô ngu ngốc mà cảm động, lại không muốn mình vì vậy mà đắc ý vênh váo.

Nếu như anh xin điều đến học viện khac, đối với chuyện này sẽ tốt hơn sao?

Vậy mà, bây giờ anh có thể đại khái nhìn thấy tư tưởng và tính tình của Bảo Bối. Nếu như anh xin điều đi, chỉ sợ Bảo Bối sẽ rơi lệ, đến lúc đó người khó chịu vẫn là anh!

Kim Bảo Bối cùng bạn học cãi nhau, mặc dù Jenny đứng về phía cô, nhưng cũng không có cách nào hiểu được phản ứng của cô lúc đó, nếu như họ quang minh chính đại tiếp tục vừa nói vừa cười với Kim Bảo Bối, hình như sẽ có lỗi với Paul, vì vậy hai người tạm thời quyết định bảo trì ở phe trung lập.

Cho nên Kim Bảo Bối chỉ có một mình, biết rằng cô có bạn trai nên James đối với cô cũng không nhiệt tình như lúc trước.

"Nghĩ biện pháp bắt tay giảng hòa với bạn học đi!" Tần Bích Vũ vì cuộc thi lần này mà mang tài liệu đến đưa cho cô, hiển nhiên nghĩ thuận tiện khiến cô bé này đi làm "Quan hệ xã hội".

Kim Bảo Bối ôm chồng đã đặc biệt làm hai phần tài liệu, mếu máo."Em không muốn." Cô chỉ cần có chồng là được, Hừ! Cô mới không muốn chia sẻ cho những quỷ sứ chán ghét kia tài liệu chồng đã khổ cực chuẩn bị giúp cô!

Tần Bích Vũ cười ngồi ở bên cạnh cô, nhìn cô bé này rõ ràng không vui, không nhịn được đưa tay xoa xoa tóc của cô, "Bối Bối, em biết khi em gả cho anh...anh lo lắng nhất cái gì không?"

Kim Bảo Bối lắc đầu, không phải là lo lắng anh ngủm sớm hơn cô chứ? "lê,quý,đôn"

"Một mình em đến nước Mĩ, tương đương với cùng bạn bè ở Đài Loan tách ra, mặc dù có Internet, nhưng em cũng sẽ khó khăn giống như trước đây, không phải lúc nào cũng có thể cùng các cô ấy ra ngoài đi dạo, cho nên anh hi vọng em tiếp tục đọc sách, có thể kết giao với nhiều bạn mới."

Kim Bảo Bối chép miệng, nằm ở trong ngực chồng. Tốt như vậy, lương thiện như vậy, tại sao có thể bị nói như thế? Cô rất đau lòng, rất tức giận, không bỏ qua được!

Dĩ nhiên, cô cũng không muốn làm cho chồng lo lắng, vì vậy ngày hôm đó sau khi tan học, cô lấy dũng khí tìm được bạn học người Trung Quốc và Jenny ở thư viện đang đọc sách.

"Kim, ngày hôm đó cậu làm sao vậy?" Jenny nghĩ dù sao Paul cũng không ở đây, trực tiếp hỏi.

Kim Bảo Bối không biết nên thẳng thắn hay không, mà bạn học người Trung Quốc và Jenny lại bất đồng, người Phương Đông luôn luôn kiêng kỵ việc tò mò chuyện riêng tư của người khác, nhưng cô cũng không khỏi nhìn Kim Bảo Bối chằm chằm.

"Có chuyện tớ vẫn chưa nói với các cậu. . . . . ."

"Chuyện gì?" Lần này bạn học người Trung Quốc cũng không nhịn được nín thở chờ đợi.

"Thật ra thì tớ đã kết hôn."

Tiếng hít khí thứ nhất vang lên.

"Chồng tớ chính là người ngày hôm đó bị các cậu mang ra thảo luận Giáo sư Tần."

Tiếng hít khí thứ hai kèm theo tiếng kêu sợ hãi của Jenny: "Cái gì?"

Jenny há hốc miệng.

"Khó trách" Bạn học người Trung Quốc lẩm bẩm nói, "Paul thật là đáng đời." Dù nói thế nào, người phương Đông có quan niệm Tôn Sư Trọng đa͙σ cũng mạnh hơn người Phương Tây nhiều, đây cũng là một trong những nguyên nhân bạn học người Trung Quốc lựa chọn đứng về phía Kim Bảo Bối, chỉ là cô cũng rất khó nói với Paul, phản ứng ngày đó của Kim Bảo Bối là có lý do bên trong.

Jenny thì không muốn nói nhiều như vậy, cô cảm thấy Paul so đo với nữ sinh, thật không phân biệt được tốt xấu mà.

"Chồng tớ hi vọng tớ có thể giống như những học sinh bình thường khác, cho nên chúng tớ vẫn cố gắng không chủ động công khai, nhưng lần này tớ đã quá kích động, xin lỗi. . . . . ."



"Haizz, bất luận kẻ nào nghe được câu nói như thế kia cũng sẽ không thoải mái." Jenny nói.

"Cho nên cậu mới không chọn khóa của Giáo sư Tần!" Bạn học người Trung Quốc trước hết nghĩ đến chuyện này.

"Đúng vậy, anh ấy nói anh ấy sẽ phân tâm." Kim Bảo Bối lặng lẽ đỏ mặt, "Nhưng mà anh ấy có giúp tớ chuẩn bị tài liêu, các cậu cũng có phần."

"Tốt như vậy!”

“Mặc dù nói người không biết thì vô tội, suy nghĩ kỹ một chút Paul cũng thật là quá đáng, tùy ý phủ nhận sự cố gắng của ngước khác... Không phải là bởi vì tớ có quan hệ với Giáo sư Tần, giáo sư thật rất nghiêm túc.”

“Nói như vậy, cậu là phụ nữ đã kết hôn” Jenny tò mò là cái này, cười đến vẻ mặt mập mờ, “Giáo sư anh ấy như thế nào....”

“Này, thấy lễ!” Bạn học người Trung Quốc đẩy cô một cáu.

“Cô tò mò mà!” Jenny đối với cá tính bảo thủ của người bạn Phương Đông này cũng tập mãi thành thói quen rồi, cười hì hì nòi, “Vậy cậu và giáo sư là yêu rồi kết hôn sao?”

Bạn học người Trung Quốc tức giận liếc cô một cái, lại cười.

“Cậu cũng muốn biết đúng không? Chớ giả bộ!”

“Chúng ta đi ăn kem rồi từ từ nói đi, ở chỗ này nói chuyện phiếm không tốt lắm.” Bạn học người Trung Quốc nhìn nhân viên quản lý thư viện đang đi về phía bọn họ, vội vàng kéo hai bạn tốt rời đi.

Chồng. Làm hòa với bạn bè rồi ---- mặc dù Paul vẫn chưa để ý đến cô, bạn gái Paul dĩ nhiên chỉ có thể lựa chọn đứng về phía bạn trai, chỉ là ít nhất Bảo Bối cũng cảm thấy tâm trạng đã tốt hơn nhiều. Xế chiều hôm nay họ còn bàn về đề tài ngừa thai., Kim Bảo Bối mới nghĩ đến kinh nguyệt của mình hình như đã hơn hai tháng mà không có tới!

Bình thường Tần Bích Vũ sẽ mang bao cao su, nhung có luc, giống như cô cố ý ở trường học trêu đùa anh, bao cao su sẽ không được dùng đến, dù sao chuẩn bị bao cao su ở phòng nghỉ của anh, cũng không ra thể thống gì, nên kiềm chế được sẽ kiềm chế---- chỉ là Giáo sư Tần thân ái không có lấy một lần kiềm chế được.

Vì vậy Jenny mang Kim Bảo Bối đi đến khoa phụ sản kiểm tra, lấy được tin vui.

“Oa! Siêu tốc, vào năm thứ ba có một đàn chị cũng mang bụng bầu đi học ------ không người nào dám giành vị trí cùng chị ấy, bao gồm buổi trưa ở phòng ăn lúc ăn cơm.”

Bạn học người Trung Quốc bị Jenny chọc cười, cô nói với Bảo Bối: “Chúc mừng! Đúng rồi, tớ vẫn muốn hỏi cạu, giáo sư có em trai chứ? Có đẹp trai hay không?”

“Có! Anh ấy có bốn em trai, nhỏ nhất một tuổi, còn có một đứa cháu và một đống anh em con chú bác, cũng đã có mấy đứa cháu rồi.”

Cặp mắt bạn học người Trung Quốc lóe sáng, “ŧıểυ Suất Ca một tuổi sao?”

“Không phải chứ? Thì ra bạn học người TRung Quốc của chúng tac ó tính yêu thích trẻ con!” Jenny cười to, Kim Bảo Bối cũng không nhịn được cười.

Họ cùng nhau trở lại trường học, còn chưa có vào phòng học, đã cảm thấy không khí có gì đó không đúng lắm, có mấy bạn học nhìn thoáng qua các cô, sau đó xoay người cùng bạn học khác bàn luận xôn xao.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Bạn học người Trung Quốc tương đối nhạy cảm lập tức phát hiện những tầm mắt không có thiện cảm kia.

“Sao vậy?” Jenny không hiểu ra sao, “Chúng ta đến khoa phụ sản bị phát hiện rồi sao?” Cũng không phải là việc gì ghê gớm.

bạn gái Paul bước nhanh tới chỗ bọn họ, sắc mặt quái dị, cầm tập san của trường cho Kim Bảo Bối.

“Cô rất giỏi.” Cô nói, rất nhanh sau đó trở lại cất giọng mỉa mai với bạn trai.

Kim Bảo Bối sớm đã chuẩn bị tâm lý, cô mở tập san của trường ra, phía trên là hình ảnh cô và Tần Bích Vũ ngồi bên cửa sổ hôn môi, cùng với buổi sáng cô ngồi xe của Trang Hữu Bách, vừa xuống xe liền bị chụp trong nháy mắt.

“A! Giáo sư đổi xe sao? Tớ nhớ xe của anhấy vốn không phải chiếc này.” Jenny bu lại.

“Anh ấy nói bên trong chiếc xe này tương đối lớn, về sau có trẻ con cũng dễ dàng.” Kim Bảo Bối lật qua lật lại xem, không phát hiện những bức hình khác, thở phào nhẹ nhõm.

Chồng đã từng nói, quan hệ của bọn họ tuyệt đối phải giữ bí mật, cho nên cô đã sớm chuẩn bị tâm lý, chỉ là không lo lắng có thể bị đưa ra ánh sáng ---- đều do cô tùy hứng lại hồ đồ, luôn lôi kéo chồng muốn như thế nào thì phải như thế đó, cô không muốn chồng vì cô mà bị người khác chỉ trích.

Thật may là trừ hai tấm hình kia thì không còn gì nữa, mà nội dung bên trong đa số đều là những lời suy đoán không có căn cứ.

“Làm sao bây giờ?” Bạn học người Trung Quốc có vẻ không vui.

“Các cậu đi học trước đi, tớ còn phải về nhà cùng chồng xử lý tốt chuyện này.” Dù trời sập xuống cũng có chồng chống đỡ, ha ha ha ....

“Thật hâm mộ!” Jenny ôm ngực, mặt mơ mộng, “Đúng rồi, tớ có thể trực tiếp bán chân tướng cho tập san của trường không?”

“Jenny? Felwood!” Bạn học người Trung Quốc tức giận kêu.

“Ai! Tớ đang giỡn được không? Bạn học người TRung Quốc.” Jenny vừa cười hì hì vừa vỗ vỗ vai của Kim Bảo Bối, “Tốt tốt bảo trọng ... chính xác là mẹ. Lần sau buổi trưa phải ăn cơm cùng chúng tớ nha, cũng rất hoan nghênh Giáo sư Tần! Cậu biết vào buổi trưa cực kỳ khó tìm vị trí trong phòng ăn mà.”
break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc